Lâm Úc Hương từ nhỏ sống trong hào môn, chuyện này chẳng những được nghe,
mà chính mẹ nàng còn từng là nạn nhân, Lâm phu nhân kia ỷ mình là chính
thất lại xinh đẹp, làm Lâm lão gia say mê điên đảo, hãm hại không ít
người:
- Sao nào, thiếp thân chỉ tùy ý nói một hai câu, cũng chưa nói nhất định là hai vị di nương kia hãm hại người khác, Nhị quát tháo cái
gì? Hừm, còn nói mình không bị hai vị di nương làm mê muội, không tin!
- Nàng, nàng ...
Đường Kính Chi tức không nói ra lời, không hiểu sao hôm nay Lâm Úc Hương lại vô lý như thế.
Lâm Úc Hương nghênh khuôn mặt tuyệt mỹ lên, cằm hất cao, bày ra bộ dạng của người chiến thắng.
Cho tới lúc này hai tiểu nha đầu theo đằng sau mới phát hiện chuyện không
ổn, sao vừa rồi như đôi tình lữ thân mật đi dạo dưới ánh trăng, thoáng
cái đã cãi nhau rồi?
Tri Thu nóng tính hơn một chút, đi tới kéo Lâm Úc Hương sang một bên, nhỏ giọng trách:
- Nhị nãi nãi, sao người lại cãi nhau với Nhị gia? Xem kìa, Nhị gia giận tới nói không lên lời nữa.
Tri Đông không nói gì, chỉ dùng ánh mắt chất chứa u oán nhìn Nhị nãi nãi.
Hai tiểu nha đầu này mặc dù không đọc sách, nhưng cũng biết câu “Phụ nhân
giả, phục vu nhân dã” ( Là phụ nữ phải biết phục tùng chồng.), nữ nhân
không thể cãi nhau với nam nhân của mình, đừng nói làm cho tướng công
tức thành bộ dạng như thế này.
Thấy nha hoàn thiếp thân của mình
ăn cây táo rào cây sung, Lâm Úc Hương cảm thấy tức ngực, đắc ý trước đó
mất sạch, mặt sầm xuống, hai tiểu nha đầu này càng ngày càng lớn gan
rồi, dám ngang nhiên chống đối lại nàng, buổi trưa ăn cơm chỉ vì nàng
bảo Đường Kính Chi đi thăm mấy vị di nương, liền hùa nhau ngó lơ nàng,
làm mình làm mẩy không thèm nói gì với nàng suốt cả chiều, chình vì thế
nàng mới đành phải hạ mình vào bếp làm thức ăn cho Đường Kính Chi.
Đương nhiên, trong lòng nàng cũng hiểu, hai tiểu nha đầu này thực lòng muốn tốt cho nàng.
Đường Kính Chi thấy Lâm Úc Hương bị hai tiểu nha hoàn kéo sang một bên, thì
thầm bên tai, không nghe rõ nói gì, nhưng y đang bực tức, liền đi trước.
Thấy Nhị gia bỏ Nhị nãi nãi ở lại mà đi, hai tiểu nha hoàn hoảng hốt, đây không phải là dấu hiệu tốt.
- Nhị Nãi Nãi, đợi lát nữa trở về, người nhận sai với Nhị gia đi.
Tri Đông lo lắng nói:
Tri Thu phụ họa:
- Đúng thế, Nhị nãi nãi, sau này người muốn đứng vững chân ở Đường phủ, không có Nhị gia ủng hộ là không được đâu.
Lâm Úc Hương bĩu môi, tỏ ra bực mình, nhưng thấy hai tiểu nha hoàn bày ra
thái độ không đồng ý thì hôm nay không cho về phòng ngủ, đành phải ừ bừa cho qua.
Đợi ba người về phòng ngủ thì Đường Kính Chi đã ngủ
trước rồi, hai tiểu nha đầu ở gian ngoài, Lâm Úc Hương một mình rón rén
vào gian trong, nương theo ánh trăng, nàng thấy Đường Kính Chi giống như trước kia, nằm trên ghế không nhúc nhích, nhịp thở nhẹ mà dài, chắc là
ngủ rồi, mặc dù đêm qua đã ngủ cùng phòng với Đường Kính Chi, nhưng vẫn
khẩn trương không thôi.
Tới bên giường, nàng nhanh chóng cởi tú hoa hài, sau đó lèo lên giường, kéo màn xuống.
Cho tới khi dùng chăn cuốn chặt bản thân kín như bưng, thần kinh nàng mới
thả lỏng một chút, nàng không muốn ở lại Đường phủ, không muốn có dây
dưa tình cảm với Đường Kính Chi, càng không muốn có phu thê ân ái với
tướng công vớ bở này.
Đường Kính Chi chỉ về sớm hơn một bước, làm sao ngủ nhanh như thế được, y khép hờ mắt nhìn Lâm Úc Hương mặt cẩn
thận đề phòng, bất giác thấy thất bại từ tận đáy lòng.
Tuy đêm
hôm qua có tâm sự, nhưng Đường Kính Chi vẫn dậy rất sớm, hiện giờ y và
Lâm ÚC Hương ngủ chung phòng, cả hai đều ngại ngùng, cho nên khi thức
dậy, tốt nhất là không thức dậy cùng lúc.
Tri Đông và Tri Thu ở
gian ngoài nghe thấy tiếng động, liền vén rèm đi vào, thấy Đường Kính
Chi ngủ trên ghế thì thất vọng lắm, đồng thời cũng lo, hay là Nhi gia
giận thật rồi, nếu không Nhị nãi nãi đẹp như tiên, hai nàng còn thích,
ai có thể kháng cự được dụ hoặc như thế?
Sáng hôm qua hai tiểu
nha đầu hiểu lầm Nhị gia và Nhị nãi nãi viên phòng rồi, còn mừng rỡ nửa
ngày trời, tới khi Nhị nãi nãi bị tra hỏi vừa tức vừa bực lắc đầu phủ
nhận, lại không tìm thấy khăn trắng chứng mình trinh tiết mới không cam
lòng chấp nhận sự thực, ngày nào Nhị gia và Nhị nãi nãi chưa viên hòng,
ngày đó Nhị nãi nãi còn chưa chính thức xác thực được thân phận chính
thê, đây là đại sự, bảo hai nàng không lo sao được.
Đường Kính
Chi sao đoán ra được hai cái đầu nhỏ cổ quái kia nghĩ cái gì, y có
phương thức làm người và xử sự của riêng mình, nếu Lâm Úc Hương không có tình cảm với y, y sẽ không cưỡng ép nàng thực hiên chức trách thê tử,
ngoài ra y có kiến thức người hiện đại, biết bản thân gân cốt còn quá
kém, nếu lúc này cùng nữ nhân hoan ái chỉ hại người, ngày sau không còn
khả năng phục hồi nữa, y có tận 5 cô vợ như như ngọc, ngày tháng còn
dài, tội gì phải gấp gáp. Nguyên nhân thứ ba biết tố chất sức khỏe kém,
sinh con ra sẽ gầy yếu nhiều bệnh.
Có ba nguyên nhân này, bất kể như thế nào, trong thời gian gần sẽ không phát sinh quan hệ thực chất với Lâm Úc Hương.
Tri Đông và Tri Thu vào phòng, thấy Đường Kính Chi đã dậy, vậy mà thân là
thê tử, Nhị nãi nãi tham ngủ ở trên giường, thế này làm sao được? Vì thế Tri Thu nháy mắt với Tri Đông, bảo Tri Đông hầu hạ Đường Kính Chi mặc y phục, còn nàng thì trực tiếp đi tới bên giường, vén cả màn lên.
- Nhị nãi nãi, không còn sớm nữa, phải tới thượng phòng thỉnh an lão thái quân rồi.
Vốn Lâm Úc Hương tỉnh ngủ từ sớm rồi, chỉ là muốn Đường Kính Chi rời khỏi
phòng trước, cho nên không rời giường thôi, giờ bị Tri Thu gọi, nàng
không thể vờ ngủ được nữa, mở mắt ra hung dư trừng mắt nhìn Tri Thu, vịn tay vào thành giường ngồi dậy, may mà hôm qua nàng đi ngủ không cởi y
phục, nếu không lúc này xấu hổ không biết chui vào đâu mà trốn.
Tri Thu chẳng thèm để ý tới tới ánh mắt uy hiếp của Nhị nãi nãi, rất nhanh
nhẹn dứt khoát vén chăn lên, thấy chủ tử vẫn mặc y phục nguyên xi thì
mặt xìu xuống.
Trong mắt nàng, Nhị nãi nãi là nhân vật như thần
tiên, nếu như lộ ra chút xuân quang để Nhị gia nhìn thấy, nói không
chừng Nhị gia nhịn không nổi, lập tức ăn thị Nhị nãi nãi.
Dù Lâm
Úc Hương vẫn mặc y phục đầy đủ, nhưng mặt đỏ dừ hết cả, nói thế nào thì
nàng cũng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, sao có thể nằm ườn trên giường cho
một nam nhân ở bên nhìn ngắm.
Đường Kính Chi vốn quay mặt về phía
cửa, nhưng khi thay y phục, bị Tri Đông nằm vai xoay đi, bất giác xoay
180 độ, thành đối diện với giường.
Lúc này khuôn mặt tuyệt của
Lâm Úc Hương phủ đầy ráng hồng, non tới như nhỏ ra nước, dáng vẻ thẹn
thùng yêu kều của nàng hết sức hút hồn, làm Đường Kính Chi nhìn không
chớp mắt, đột nhiên vô tình y nhìn thấy một khoảng trắng, thì ra lúc ngủ áo nàng xộc xệch, lộ ra vùng da cổ trắng mịn, thập thồ quai đeo yếm màu hồng đào thẹn thò hiện ra một góc nằm vắn qua xương quai xanh đẹp mê
hồn, y phục nữ nhân thời cổ rất phức tạp nhiều lớp, bấy nhiêu đó căn bản chẳng khác gì không thấy gì nhưng khiến người ta tưởng tượng ra đồi núi nhấp nhô phía dưới, cảm giác ngửi thấy mùi hương trên người nàng đang
lan tỏa, toàn thân nóng râm ran chỉ muốn đưa tay kéo vạt áo kia mở rộng
ra chút nữa.
Lâm Úc Hương thấy ánh mắt ngây dại của Đường Kính
Chi cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình lộ xuân quang, rối rít kéo cổ áo
lại thẹn quá hóa giận định quát mắng trên háo sắc một trận thì Đường
Kính Chi đỏ mặc luống cuống bỏ chạy.
Thấy bộ dạng Đường Kính Chi
như thế làm Lâm ÚC Hương ngồi ngây ra trên giường, trong mắt nàng Đường
Kính Chi tuy là người rất tốt, nhưng tuyệt đối là kẻ háo sắc, nếu không
đã chẳng si mê nhìn tẩu tầu của mình, thậm chí nàng còn cho rằng hôm qua Đường Kính Chi tìm hai vị di nương kia vui vầy cá nước, ai ngờ tướng
công háo sắc kia chỉ vì nhìn thấy chút xíu xuân quang của nàng mà đỏ mặt như vậy.
Khẽ đưa tay vuốt ve xương quai xanh của mình, nàng nhìn ngắm kỹ càng một phen, khóe miệng bất giác cong lên thành nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...