Đường Kính Chi nhớ lần đầu tiên gặp Nhu Nhi, bảo nàng ngồi xuống nói chuyện, kết quả nàng hiểu lầm, quỳ xuống dập đầu tìm trán.
Dáng vẻ ngây thơ đó làm người ta vừa yêu vừa thương.
Về sau biết kỹ thuật thuê thùa của nàng cao siêu liền bảo nàng thêu tranh
mình vẽ, kết quả cô bé ngốc nghếch đó không biết để ý tới bản thân, thức suốt đêm, làm đôi mắt to đáng yêu sưng đỏ cả, hôm đó y rất giận, đánh
nàng mấy cái vào mông, làm Nhu Nhi thương tâm khóc mãi.
Y biết
Nhu Nhi luôn tự ti xuất thân tầm thường, coi mình như thần minh, cảm
giác được ngưỡng mộ không tệ, nhưng y không muốn nàng chịu quá nhiều áp
lực mất bản tính, nên trong số nữ nhân của mình, Đường Kính Chi nuông
chiều dung túng Nhu Nhi nhất, may là tiếp xúc lâu dần, Nhu Nhi cũng dần
dần cởi mở tự nhiên hơn rồi.
Đóng cửa lại, Đường Kính Chi đi về phía Nhu Nhi mặt đỏ bừng bừng, nhớ lại chuyện đã qua, khẽ mỉm cười.
Từ lúc Uyển Nhi bỏ chạy, tim của Nhu Nhi bắt đầu đập không còn theo quy
luận nào nữa rồi, sợ bị Đường Kính Chi phát hiện, mặt cứ cúi gằm xuống
đất.
- Nhu Nhi.
Đường Kính Chi chỉ gọi nhỏ một tiếng, không làm gì cả, sợ con thỏ nhút nhát này chạy mất.
- Nhị, Nhị gia.
Nhu Nhi hết sức khẩn trương, nuốt nước bọt giọng run run đáp.
Đường Kính Chi kéo ghế tới bên cạnh Nhu Nhi ngồi xuống:
- Sau này đừng gọi ta là Nhị gia nữa, gọi tướng công đi.
- Không, không được, như thế không hợp quy củ.
Đường Kính Chi yêu chết bộ dạng thẹn thùng của Nhu Nhi lúc này, đưa tay nghịch mấy sợ tóc của nàng:
- Kệ quy củ, nàng cứ nghe là được.
- Dạ.
Nhu Nhi chỉ còn đủ dũng cảm lí nhí phát ra một từ:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ thôi.
Thực ra trên đường đi Đường Kính Chi đã muốn làm thịt hai mỹ kiều nương này
rồi, có điều hai nàng trước kia chưa từng đi xa, sức khỏe yếu, không
chịu nổi mệt nhọc, cho nên y đành nhịn, nếu kích động lên thì tìm Ngọc
Nhi triền miên.
Nhu Nhi tuy luôn mong mỏi một ngày thành nữ nhân
của tướng công, nhưng thời khắc đó tới, lại không có dũng khí đối diện.
Đường Kính Chi thấy nàng ngồi im không nhúc nhích, cười xấu xa, đưa hai
tay bế xốc nàng lên.
- Á.
Nhu Nhi la hoảng, dãy dụa, nhưng làm sao mà thoát được.
- Nhu Nhi, tướng công sẽ đối tốt với nàng cả đời.
Đường Kính Chi nhẹ nhàng đặt con thỏ nhỏ xuống giường, cúi đầu mơn man vành tai trắng mềm, thì thầm.
Tai Nhu Nhi hét sức mẫn cảm, bị hơi thở nam nhân phả vào, chớp mắt nóng rực lên:
- Ừm, Nhị .. Tướng công, chúng ta tắt đèn đi nghỉ thôi.
Tắt đèn á? Sao có thể được.
- Không! Tướng công, đợi vào chăn đã …
Thế có gì tắt đèn? Không được nốt.
Dưới những lời ngon ngọt dụ dỗ của Đường Kính Chi, Nhu Nhi cuối cùng phải
nén xấu hổ quay lưng lại cởi dây áo, dần để lộ ra bờ vai trắng thanh
mảnh vừa chiếc lưng trắng muốt chỉ còn giâếm nhỏ vắt qua, cùng chiếc
quần lót màu sen hồng mỏng manh, làm cơ thể thiếu nữ mười lăm hiện ra
trong ánh sáng vàng của ngọn đèn lay động rung rinh không kém gì trái
tim Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi nhìn mà miệng khô cổ khát, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Tiếng động này đánh tan dũng khí ít ỏi của Nhu Nhi, nàng như con mèo nhỏ phóng thẳng lên giường, chui tọt vào trong chăn.
Đường Kính Chi cười hăng hắc, biết thế là đủ rồi nếu không để con mèo nhỏ này quá sợ hãi thì đêm nay mất vui, xoay người thổi tắt đèn, nương theo ánh trăng đi tới giường, buông màn xuống.
Chàng có lòng, thiếp có ý, chẳng bao lâu chỉ còn màn lay động, có tiếng rên rỉ mơ màng đầy áp ức,
nhưng dù Nhu Nhi có cố gắng kiềm chê tới đâu làm sao kháng cự nổi thứ
cám dỗ số một trên đời ấy, dần dần mê đi trong khoái cảm xen lẫn cơn đau đầu đời, mưa xuân phủ đầy sơn cốc, từng đóa hoa đỏ thắm lấm tấm trên
chiếc khăn trải giường trắng muốt, đôi tình nhân hòa làm một...
Hôm sau Đường Kính Chi mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh mắt rồi, nhìn qua
một bên không thấy thiếu nữ đáng yêu kia nữa, đang định lên tiếng gọi
thì có tiếng cười rúc tích rất khẽ, ngoái đầu nhìn sang thấy Nhu Nhi
ngồi trước bàn trang điểm, qua một đêm da dẻ thêm sáng bóng, chẳng hề có chút mệt mỏi nào, trước kia nàng cũng búi tóc phụ nhân, nhưng nhìn thế
nào cũng chỉ giống cô bé con, tới hôm nay trên người mới mang theo chút
thành thục.
Uyển Nhi ngồi bên cạnh châu đầu thì thà thì thầm,
chẳng biết nói cái gì, phát hiện ra Đường Kính Chi đã tỉnh vội suỵt khẽ
một tiếng, má hồng lên, ném cho y một cái nhìn đầy ẩn ý.
Đã nhận tín hiệu.
Ăn sáng xong, Đường Kính Chi gọi Thị Mặc vào phòng sai bảo:
- Ngươi đi tìm Lệnh chưởng quầy bàn bạc, ông ấy thông thạo nơi này, nhiệm vụ của ngươi là chiêu một thật nhiều thợ thêu thùa, cùng một viện tử
lớn, không cần cao cấp, nhưng phải nhiều phòng, hỏi rõ nếu mua thì tốn
bao nhiêu, thuê thì tốn bao nhiêu.
Thị Mặc đi rồi, Đường Kính Chi tính gặp mẹ con Đỗ gia, vì biết mấy nữ nhân của mình có ý kiến với mẹ
con họ, không muốn bọn họ giáp mặt mất tự nhiên, nên ra ngoài đại sảnh
nói chuyện:
- Đỗ cô nương, ta bàn chuyện đồ thêu hôm qua. Cô muốn thế nào, hoặc có thể đặt hàng chỗ ta tự bán, hay muốn đầu tư rồi chia lãi?
Đỗ Lệnh Hà nghĩ, nếu bỏ tiền đầu tư sẽ tốn rất nhiều, chẳng may đồ thêu
không bán được, thì sẽ lỗ vốn. Nếu đặt hàng, chỉ cần tốn tiền thuê cửa
hiệu, nếu bán không tốt, cùng lắm kiếm ít thậm chí không kiếm được, chứ
không lo lỗ, lại chủ động hơn.
- Đường nhị gia, có thể cho tiểu nữ xem tranh thêu trước được không?
Đỗ Lệnh Hà nghĩ đi nghĩ lại, lên tiếng thương lượng:
Trước giờ y luôn nhân nhượng, có điều lần này Đường Kính Chi lắc đầu, tranh y vẽ không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài:
- Không được, nhưng ta đảm bảo với cô, chuyến làm ăn này chắc chắn có lãi.
Còn đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa sầm sầm, rồi giọng the thé truyền tới.
Đường Kính Chi nhận ra giọng hoạn quan trong cung, không dám chậm trễ, đích thân ra mở cửa.
- Đường cử nhân, lâu rồi không gặp.
Trừ một tiểu thái giám không ngờ có cả Tiêu Kiến cũng tới.
- Thì ra là Tiêu công công, mau mau mời vào.
- Hôm nay thì miễn vậy.
Tiêu Kiến liếc tiểu thái giám kia một cái, tiểu thái giám vội vàng tránh
thật xa, trong số thái giám, địa vị Tiêu Kiến dứt khoát xếp vào mười
hạng đầu, Đường Kính Chi biết hắn có việc quan trọng, phất tay bảo hạ
nhân xung quanh tránh đi.
- Tiêu công công hôm nay tới đây lại không vào uống chén trà, phải chăng có chuyện lớn muốn nói.
- Đúng thế, cha gia gần đây rất bận, biết Đường cử nhân lên kinh rồi mà không tới thăm được, thật áy náy.
Tiêu Kiến chắp tay bồi tội, mặt hắn không có nụ cười thường trực tên môi như trước kia:
- Vừa rồi có tiểu thái giám báo sáng nay hoàng thượng tảo triều nổi giận
dữ dội, sau đó phái người rời cung gọi Đường cử nhân, cha gia vội bỏ
chuyện sang một bên, vội chạy tới đây, may mà tới kịp.
- Đa tạ Tiêu công công.
- Hai ta coi như là chiến hữu cùng kề vai sát cánh trên chiến trường rồi, không cần phải khách khí như thế. Chuyến này cha gia chỉ biết tối qua
hoàng thái hậu triệu hoàng thượng tới nói gì đó, sau đó hoàng thượng trở về với sắc mặt khó coi, cha gia ban đầu không để ý lắm, vì hoàng thái
hậu không ít lần mắng hoàng thượng rồi, nhưng hôm nay xem ra hoàng
thượng giận không vừa đâu.
Tiêu Kiến hạ thật thấp giọng nói:
Với thân phận của Tiêu Kiến, có thể chạy ra khỏi cung báo tin cho mình là nể mặt lắm rồi, Đường Kính Chi cười khổ:
- Có lẽ tại hạ đoán ra được vì sao hoàng thượng nổi giận rồi, có điều
chuyện này dài lắm, đợi vào cung tiếp kiến rồi tại hạ sẽ nói tỉ mỉ cho
công công hay.
Tiêu Kiến gật đầu:
- Cha gia chỉ sợ ngài không
biết chọc giận hoàng thượng chỗ nào cứ lỗ mãng vào cung thì nguy, nếu
Đường nhị gia đã có chuẩn bị rồi vậy thì tha phục vào cung đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...