- Dược hoàn do nàng luyện chế công hiệu rất tốt, hơn nữa đem so với
thuốc sắc thì dễ dùng, bớt đắng, ta muốn đem vào kinh, không chừng có
lúc cần đến đó ...
Đường Kính Chi liền đem chuyện giúp Kim phu nhân
trị bệnh phong hàn kể ra, còn chuyện liên quan tới hoàng hậu thì y không không dám lắm lời.
- Úc Hương, tối nay ngươi đem toàn bộ số dược hoàn còn lại vào rương, để mai Nhị gia đưa lên kinh.
Đường lão thái quân không ngờ dược hoàn do Lâm Úc Hương luyện chế còn có hiệu dụng này, liền hạ lệnh.
Giọng Đường lão thái quân rất kiên định, không cho phản bác, Lâm Úc Hương dù rất tức tối, nhưng cũng chỉ đành vâng lời.
Đột nhiên Chu Quế Phương nói:
- Nếu như dược hoàn Úc Hương tỷ tỷ luyện chế tác dụng tốt như vậy, không
bằng tìm thêm người, mở rộng quy mô luyện chế, trù tính tốt, mở một cửa
hiệu ở kinh thành, nhất định kiếm được nhiều tiền lắm.
- Ừ, Quế Phương nói phải, đây đúng là con đường phát tài.
Đường lão thái quân gật gù:
- Úc Hương, mai ngươi chọn lấy ít hạ nhân đáng tin cậy, dạy bọn chúng
cách luyện thuốc, còn cái Tế Sinh Đường chẳng kiếm được bao tiền tạm
đóng cửa đi.
- Không thể.
- Không nên.
Đường Kính
Chi và Lâm Úc Hương gần như lên tiếng ngăn cản cùng lúc, Lâm Úc Hương
thấy tướng công vớ bở lên tiếng ngăn cản rồi thì thôi, y khuyên lão thái quân tất nhiên hiệu quả hơn nàng nhiều.
Đường Kính Chi thấy Lâm Úc Hương không định lên tiếng mới nói:
- Nãi nãi, Tế Sinh Đường tuy là tài sản riêng của Úc Hương, nhưng dùng
danh của Đường gia, trước giờ luôn bán giá thuốc rẻ, nếu đóng cửa sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh. Hơn nữa cái gì hiếm mới quý, nếu chúng
ta mở hiệu thuốc ở kinh thành bán công khai thì thuốc trong tay đích tôn có ý nghĩa gì nữa.
Đương nhiên đem so với tiền bạc kiếm được thì chuyện dược hoàn giúp ích cho đích tôn sẽ tốt hơn, Đường lão thái quân
không nói chuyện này nữa.
Còn Lâm Úc Hương không đồng ý vì phương thuốc là của nàng, giờ một câu nói của Đường lão thái quân nó thành của Đường gia, nàng không vui, nàng vốn tính dùng nói kiếm tiền để lại cho
đứa con trong bụng, nếu chẳng may tương lai đứa con này là nữ nhi, có gả đi rồi cũng có tài sản, có thể sống tốt hơn.
Giờ ăn cơm, hôm nay các chủ tử khác không tới, dành cho thê thiếp của Đường Kính Chi tiễn
chân y, Đường lão thái quân nói nhiều hơn thương ngày, Hồ Kiều Kiều và
Sương Nhi gắp thức ăn cho y, cứ dặn y chú ý hết chuyện này tới chuyện
khác từ cái ăn tới cái mặc, càng nói càng càng không yên tâm, càng nhớ
nhung.
Đường Kính Chi nghe các nàng nói không thấy phiền lòng
chút nào, y thích không khí gia đình như thế này, tới khi bữa cơm đã
xong, mới để ý Lâm Úc Hương từ đầu tới cuối im lặng không nói.
-
Lăng Nhi, không còn sớm nữa, cháu về nghỉ đi, Kiều Kiều và Sương Nhi lần này không thể theo cháu lên kinh, tối nay vỗ về chúng một chút.
Đường lão thái quân lên tiếng nói:
- Vâng ạ.
Đường Kính Chi đỏ mặt vâng lời:
Hồ Kiều Kiều thẹn thùng nhìn Đường Kính Chi xen lẫn chút buồn bã, vì hôm
nay ở hậu hoa viên nàng biết y có ý tới chỗ Sương Nhi rồi. Còn Sương Nhi nắm chặt lấy khăn tay, có vẻ đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, không
biết nàng nghĩ gì.
Nhu Nhi và Uyển Nhi đều được theo Đường Kính
Chi lên kinh nên không nghĩ gì, cáo lui về chuẩn bị. Chỉ Lâm Úc Hương là sắc mặt rất khó coi.
Vừa ra khỏi cửa tiểu viện, Lâm Úc Hương nói một câu người không khỏe rồi vội vã đi ngay.
Nhìn theo bóng hình xinh đẹp ấy, Đường Kính Chi khẽ thở dài, nhưng không còn cách nào khác, nếu Đường lão thái quân không lên tiếng y còn có thể giả ngốc cho qua, nhưng nếu y đi theo nàng lúc này thì không phải với Sương Nhi, thầm nhủ vậy là đủ rồi, sau này không tiếp nạp thêm nữ nhân nào
nữa, không sẽ làm các nàng tổn thương.
Thấy Hồ Kiều Kiều không
theo ra, Sương Nhi mới xác định đêm nay tướng công thuộc về mình rồi,
tức thì mặt đỏ rực như muốn nhỏ ra máu, nhưng không hiểu sao môi nàng
lại mím chặt , có vẻ do dự vô cùng.
Đến khi các nàng đã đi xa cả rồi, Đường Kính Chi mới nắm tay Sương Nhi dịu dàng nói:
- Sương Nhi, khi ta không ở nhà, mọi việc trong phủ giao cả cho nàng, làm nàng vất vả rồi.
- Thiếp không vất vả.
Sương Nhi cảm thụ được hơi ấm của người trong lòng, tâm tình hỗn loạn dần an
ổn lại, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt yêu thương của Đường Kính
Chi.
Ánh mắt này nàng tưởng chừng mãi mãi không còn thấy nữa.
Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của Sương Nhi, Đường Kính Chi thầm tự
trách, chỉ tại mình mà khiến thiếu nữ này tưởng Đường Kính Chi có mới
nới cũ không yêu thương nàng nữa, khiến nàng bị dày vò trong đau khổ.
Nếu mình nghĩ thông sớm hơn một chút tốt biết bao.
Đúng lúc này Sương Nhi đột nhiên nói một câu y không ngờ tới:
- Nhị gia, đêm nay người tới chỗ Phương nãi nãi đi.
- Cái gì?
Đường Kính Chi nghĩ mình nghe nhầm mất rồi:
- Sương Nhi, nàng vừa mới nói gì?
Sương Nhi nhoẻn miệng cười hết sức tự nhiên, chu đáo chỉnh lại vạt áo cho y:
- Nhị gia, nữ nhân mang thai rất vất vả, hơn nữa tâm tình không tốt, hôm
qua người ở chỗ Nhị nãi nãi rồi, tối nay hãy tới chỗ Phương nãi nãi đi.
Kiều Kiều đợi được, tỳ thiếp cũng đợi được, nếu không sẽ không công bằng với muội ấy.
Đường Kính Chi thực sự không biết phải nói gì, thực lòng mà nói lần trước hoan ái cùng Úc Hương và Quế Phương xong rồi đi
mất biệt làm y vẫn áy náy, y không muốn chuyện này xảy ra lần nữa, cảm
thấy như vậy quá vô tình ...
- Nhị gia, người nghỉ sớm còn lên đường, tỳ thiếp đi đây.
Không muốn làm Đường Kính Chi khó xử, Sương Nhi nhân lúc y thất thần, cáo từ đi luôn.
Đường Kính Chi cứ mang hình bóng Sương Nhi, lỡ đễnh tới trước tiểu viện của
Chu Quế Phương lúc nào không hay, thấy bóng hình xinh đẹp thong thả bước đi phía trước, tới gần không ngờ là Chu Quế Phương, ngạc nhiên hỏi :
- Quế Phương, nàng đi trước ta lâu rồi cơ mà, sao giờ còn ở đây.
- Thiếp thân đi chậm cho tiêu cơm …
Thực ra nàng mang thai một lần nên biết chút kinh nghiệm, đi bộ thật chậm sẽ tốt cho thai nhi, hơn nữa cái thái này với nàng quan trọng, nó trọng
yếu hơn cả lúc nàng mang thai Đường Thiên, Chu Quế Phương không muốn có
chút sơ xuất nhỏ nào, nhưng nàng ngượng không nói ra, đồng thời cũng
ngạc nhiên hỏi lại :
- Nhị gia không phải tới tiểu viện của Sương Nhi sao ?
- Sương Nhi lo cho nàng nên bảo ta tới đây.
- Hả ?
Chu Quế Phương há miệng sững sờ trong giây lát, sau đó thốt lên :
- Sương Nhi muội muội thật thông minh.
Phải nói rằng Chu Quế Phương đoán trúng suy tính của Sương Nhi rồi.
Nói về tướng mạo Sương Nhi không bằng Lâm Úc Hương, nói về tài hoa nàng
thua Hồ Kiều Kiều, nàng lại không mạnh mẽ bằng Ngọc Nhi, luận địa vị giờ nàng còn bị Chu Quế Phương đè trên đầu.
Sương Nhi là cô gái kiêu
ngạo, nàng tuy không muốn tranh chấp trong hậu viện làm phiền lòng Đường Kính Chi, nhưng nàng muốn sống phải có tôn nghiêm, không muốn mình
ngang hàng với đám Nhu Nhi, Uyển Nhi.
Muốn được thế nàng phải chiếm được địa vị trong lòng Đường Kính Chi.
Giờ lão thái quân sức khỏe sa xút không quả lý được việc nhà, Lâm Úc Hương
và Chu Quế Phương có thai, mọi gánh nặng dồn lên nàng, ai cũng biết nàng chỉ thích thi từ ca phú, thích thứ thanh tao, không thích tục sự, nhưng nàng vẫn làm việc không lời oán thán than trách.
Rồi như chuyện hôm
nay, nàng không theo lên kinh, lại còn nhường cả đêm cuối cùng bên tướng công cho người khác, nàng là cô gái rộng lượng thế sao?
Đương nhiên không phải.
Dù Đường Kính Chi nói có vẻ bình thường, nhưng Chu Quế Phương hiểu phần
nào con người y, trong lòng y nhất định lúc này cảm thấy mắc nợ Sương
Nhi vô cùng.
Ở Đường phủ có ai không biết tình cảm Sương di nương dành cho Nhị gia là không gì sảnh bằng.
Đem đổi một hai năm khổ sở tương tư lấy sủng ái vô hạn cả đời, chỉ e rằng
về sau Nhị gia vì bù đắp áy náy trong lòng, địa vị của vị Sương Nhi muội muội này sẽ không thua kém bất kỳ tỷ muội nào cả.
Vì thế nàng mới nói Sương Nhi thật thông minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...