Tới chòi nghỉ mát ở hậu hoa viên, sớm có hạ nhân tới đó chuẩn bị lò sưởi ấm cầm tay, đồng thời mấy chậu than được đốt lên.
Dù lửa trong chậu than rất mạnh, nhưng gió lạnh thổi qua làm cơ thể yếu
đuối của Hồ Kiều Kiều khẽ run rẩy, bất quá có người trong lòng ở bên
cạnh, tinh thần nàng rất tốt:
- Kính Chi, nói cho thiếp chuyện trên kinh đi, chàng thấy hoàng thương có thể làm một minh quân không?
- Hoàng thượng dù thông tuệ, nhưng có phải là minh quân hay không rất khó nói ...
Đường Kính Chi liền kể lại tỉ mỉ việc của hoàng đế cho nàng nghe:
- Ừm, hắn có vẻ có chí hướng, muốn làm một quân chủ thánh minh...
Hồ Kiều Kiều vẻ mặt đăm chiêu:
- Có điều hắn còn quá non nớt cảm tính, làm việc tùy tiện, độc đoán, đăng cơ không lâu đã xung đột với đại thần, đem triều chính giao cho thái
giám, không phải là điều hay.
- Đúng vậy ...
Đường Kính Chi
thở dài, y khá có thiện cảm với hoàng đế, nhưng hắn giống Mạnh Tử Đức, ý muốn thì tốt, nhưng làm toàn hỏng việc, hơn nữa cái tính độc đoán đó
không thành thánh quân thì chắc chắn hắn là bạo quân.
Lúc này
trong ngoài rối ren lắm chuyện như thế, làm việc cần chú trọng một chữ
"ổn", nhưng hoàng đế cứ nghe mấy tên đại thần đông cung, muốn làm việc
chứng tỏ bản thân, lập uy với bách quan.
Đương nhiên y cũng có ý
kiến với mấy vị trọng thần cầm đầu bách quan đối đầu với hoàng đế, làm
việc gì cũng phải chú trọng phương pháp, cứ một mực cứng đầu như thế,
cuối cùng chỉ khiến loạn càng thêm loạn.
Hiểu rõ tình thế ở Ni Lạc Thần rồi, Hồ Kiều Kiều nhíu chặt mày lại.
Đường Kính Chi đưa tay vuốt thẳng đôi mày của nàng ra, an ủi:
- Nàng đừng lo, chỉ cần hoàng thượng trầm ổn hơn một chút, không làm việc quá hoang đường thì chẳng loạn được đâu, dù sao đương kim mới là chính
thống.
- Chuyện hoang đường hắn cũng làm rồi còn gì, tên Mạnh
khâm sai đó chưa rời Kinh Châu đã chém đầu hơn trăm viên quan, thiếp
thân thấy dù hoàng thượng có muốn bảo vệ họ Mạnh đó, quan viên trong
triều không chịu đâu, hắn không hạ mình, thế nào cũng loạn to.
Đường
Kính Chi vỗ đầu, sao quên mất điều này, từ lúc vào kinh, y bị chuyện nọ
lẫn chuyện kia cuốn đi, không suy nghĩ chu toàn kín kẽ mọi mặt được.
- Bất kể là triều đại nào, thế lực quan viên luôn tạo thành mạng lưới bao trùm rối rắm phức tạp, không phải là con cháu trong tộc thì là môn
sinh. Mạnh khâm sai đó không biết chừng mực, chém giết bừa bãi cả trăm
người, đã đắc tội bao nhiêu thế lực, e về kinh rồi bọn họ cũng không tha cho hắn.
Đường Kính Chi không có kinh nghiệm ở mặt này, vốn còn
nghĩ Mạnh Tử Đức về kinh, nếu chữa khỏi bệnh còn có ngày đông sơn tái
khởi, giờ nghe Hồ Kiều Kiều nói mới thất kinh, triệu Mạnh Tử Đức về
triều là ý của y, nếu hoàng đế chống không nổi áp lực bách quan, cuối
cùng phải giết Mạnh Tử Đức, liệu hắn có trút giận lên mình không?
- Kính Chi, chàng làm sao thế?
Hồ Kiều Kiều thấy y ngây ra, nghi hoặc hỏi:
- À, không sao.
Đường Kính Chi không muốn nàng lo, nói lảng đi:
- Giờ Mạnh Tử Đức bị điên rồi, những quan viên kia có bỏ qua cho hắn không?
- Không thể nào thù hận chưa tính, quan trọng là hắn còn đó sao đám tham
quan sống yên tâm được, nếu hoàng đế độc đoán nhất quyết muốn bảo vệ hắn cũng không được ... Ừm, không phải chàng nói còn vị hoàng thái hậu kia
sao?
Đúng vậy, Đường Kính Chi mới gặp hoàng thái hậu một lần,
nhưng cảm giác bà là người có thủ đoạn lại quyết đoán, nếu hoàng đế vì
chuyện này cùng bách quan căng thẳng, có lẽ sẽ xen vào.
Tên Mạnh Tử Đức đó, điên rồi còn gây cho người ta bao nhiêu chuyện phiền hà.
- Bỏ đi, không nói chuyện phiền lòng nữa.
Đường Kính Chi lắc đầu, đuổi mấy chuyện rối rắm đó ra khỏi đầu, lần này y nam hạ lập công, dù hoàng đế giận lây y thì công đủ bù tội rồi.
Đương nhiên, hoàng đế mà ghét y đuổi y về nhà thì y quỳ xuống tung hô vạn tuế trăm lần.
Thu hồi tâm tình, Đường Kính Chi mới phát hiện chỉ ngồi ở tiểu đình một
lúc, Hồ Kiều Kiều đã run lẩy bẩy, gò má trắng nhợt nhạt đã đỏ au, môi
tím lại, vội ôm nàng vào lòng, đứng dậy đi về:
- Đã bảo ở phòng nói chuyện, nàng cứ nhất quyết đòi ra ngoài ...
Đường Kính Chi trách móc càng làm Hồ Kiều Kiều thấy ngọt ngào, nàng ngước mắt lên nhìn y cười gian:
- Chẳng phải người ta sợ mấy vị tỷ tỷ nhớ nhung chàng tìm tới phá đám nên mới trốn ra đây sao?
- Nàng ...
Đường Kính Chi dở khóc dở cười:
- Kính Chi, có trách Kiều Kiều ích kỷ không?
Hồ Kiều Kiều lắc ống tay áo y, dùng giọng mũi nũng nịu:
- Không đâu.
Đường Kính Chi hôn chụt lên cái miệng đáng yêu của nàng:
- Vậy các tỷ tỷ hỏi tới chàng đi đâu, chàng sẽ trả lời ra sao?
- Nói thật chứ sao.
Hồ Kiều Kiều không chịu:
- Thế thì các tỷ ấy sẽ ghét Kiều Kiều mất.
- Nàng muốn ta nói dối à?
- Tương công à ...
Hồ Kiều Kiều dậm chân, giọng vừa ngọt vừa êm làm xương khớp người ta bủn rủn:
- Được rồi, ta nói bị một con mèo con kéo ra hậu hoa viên ngắm cảnh.
- Đáng ghét, người ta không phải mèo con.
Đường Kính Chi cười ha hả, trêu nàng một hồi đột nhiên nghiêm túc nói:
- Sức khỏe nàng tuy tốt hơn rồi, nhưng còn quá yếu, nhất định phải để ý
gìn dữ chăm sóc bản thân, đợi qua xuân trời ấm, ta mới có thể đón nàng
lên kinh.
Hồ Kiều Kiều nhìn y, cười ranh mãnh:
- Chàng muốn nói tối nay sẽ qua chỗ Sương Nhi tỷ tỷ chứ gì?
Cô nàng này thông minh quá đi, đoán được ngay tâm ý của người ta, chẳng
trách lấy được lòng lão thái quân, Đường Kính Chi đỏ mặt quay đầu đi,
nên không nhìn thấy thoáng mất mác trong mắt Hồ Kiều Kiều.
Hồ
Kiều Kiều đem tâm ý hoàn toàn đặt lên người Đường Kính Chi, tuy biết với sức khỏe của mình hiện giờ chưa thể viên phòng cùng tướng công, nhưng
đêm cuối cùng trước khi y đi không ở cùng vẫn thất vọng, có điều tuy ích kỷ, nhưng nàng là người biết đại thể, nên cũng không bất mãn.
- Kính Chi, chúng ta về nói chuyện với lão thái quân đi, ăn tối xong chàng còn nghỉ sớm để mai lên đường nữa.
Đường Kính Chi gật đầu, hai người tay trong tay quay lại, tới tận cửa tiểu viện Hồ Kiều Kiều mới vùng khỏi tay y.
Vào trong phòng, Đường lão thái quân vội gọi:
- Mau mau vào sưởi ấm đi, xem kìa cháu làm Kiều Kiều lạnh tìm tái cả rồi.
Nói xong còn trừng mắt trách đích tôn.
- Nãi nãi, người có Kiều Kiều không thương cháu nữa rồi.
Đường Kính Chi cố ý là vẻ trẻ con ghen tị, làm trong phòng vang lên tiếng cười vui vẻ.
Mai đích tôn lại đi rồi, Đường lão thái quân cho gọi cả đám thê thiếp của
Đường Kính Chi tới, Hàm Hương luôn đứng bên hầu hạ, lúc pha trà rót
nước, lúc lệnh hạ nhân thêm than vào lò, lúc đấm vai cho Đường lão thái
quân, chu đáo tỉ mỉ, làm hết mọi chuyện cho chủ nhưng lặng lẽ làm người
ta không nhận ra sự tồn tại của nàng, không ảnh hưởng tới chủ tử trò
chuyện.
Làm một nô tỳ tới mức này đúng là đỉnh cao.
Đường
Kính Chi giờ thân cũng là "hạ nhân" hầu hạ người ta rồi, nên thi thoàng
chú ý tới việc làm nhỏ nhặt của Hàm Hương xem có học tập được gì không,
có điều y dứt khoát không muốn làm hạ nhân như thế.
Y có tư tưởng, có sự tự chủ của mình, quyết không mù quáng nghe kẻ khác.
Nhu Nhi, Uyển Nhi và Sương Nhi là nhớ Đường Kính Chi nhất, cho nên tới rất
nhanh, Lâm Úc Hương tâm tư phức tạp nên đến nhóm thứ hai, Ngọc Nhi không tới, nha hoàn báo về là nàng đã rời phủ rồi, Đường Kính Chi không biết
nàng rời phủ làm gì, nhưng nói dối hộ nàng là bảo nàng đi chuẩn bị vài
thứ cho chuyến đi, thế là mọi người không đợi nữa.
Mọi người đông đủ cả rồi Đường Kính Chi chợt hỏi:
- Úc Hương, trong nhà còn dược hoàn không? Ta muốn mang lên kinh một chút.
- Vì sao?
Lâm Úc Hương thấy Đường Kính Chi nói chuyện với mấy di nương khác rất vui, trong lòng không được thoải mái, hỏi cộc lốc:
Đường lão thái quân khẽ nhíu mày, nhưng niệm tình nàng đang mang thai, nên không phát tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...