Cực Phẩm Tài Tuấn

Trịnh Thắng cười hơi gượng gạo chỉ gật đầu thừa nhận, Trịnh Kiếm Thu nghiến răng ken két, trong lòng thầm tính, cùng lắm thì mạo hiểm thuê sát thủ giết kẻ này, bất kể thế nào hắn cũng không cho hai nhà kết thông gia thành công, phá hoại tiền đồ của hắn.

- Chúc mừng Trịnh đại nhân song hỷ lâm môn.

- Trịnh đại nhân kén được rể quý, phải chúc mừng ...

- Chuyện vui thế này nhất định không say không về.

Đến đây Điền Thành mới hoàn toàn yên tâm, không sợ Trịnh Thắng lật lọng nữa, cười ha hả cạn chén với toàn bộ khách khứa chúc mừng.

Có điều trong bữa tiệc các quan viên nhận ra nụ cười của Trịnh Thắng rất miễn cưỡng, còn Trịnh Kiếm Thu càng mặt lạnh như tiền, nên lần lượt kiếm cớ về sớm, Điền Thành mục đích chuyến đi đã đạt được, không muốn ở lại làm người ta khó chịu, dẫn hạ nhân rời đi.

Khách vừa đi hết Trịnh Kiếm Thu không nhẫn nhịn được nữa, hỏi:

- Phụ thân, sao người có thể chấp nhận chuyện này?

- Lão tặc Điền Cơ cử thằng tiểu tử đó tới đây còn chưa rõ sao, con cho rằng hôm nay nếu không đồng ý mà được à? Hơn nữa con cũng chẳng thể ngồi vào vị trí thủ bị.

Trịnh Thắng khẽ lắc đầu nói:

- Thánh chỉ đã hạ rồi, chẳng lẽ tên Hồ Khiếu Lâm đó dám kháng chỉ sao?

- Bề ngoài tất nhiên không dám, nhưng thánh chỉ không nói rõ ngày, hắn có thể lấy cơ hiện tình hình nạn dân phức tạp, không tiện rời bỏ vị trí, chù trừ vài ba tháng, con làm gì nổi hắn.


Trịnh Thắng hết sức kiên nhẫn giải thích:

- Kiếm Thu, cơ hội lần này của con ngàn năm khó gặp, cha tất nhiên không để con bị bỏ lỡ. Hừ, định ngày rồi thì sao nào? Chỉ cần con nắm chắc quân sĩ thủ bị trong tay, chúng ta hạ Điền gia trước ngày thành hôn, như vậy không phải là xong cả rồi sao?

Hai cha con Trịnh gia đang bàn tính thì có nha hoàn hấp tấp chạy vào:

- Lão gia, lão gia không xong rồi.

Trịnh Kiếm Thu nhận ra đó là nha hoàn của Trịnh Tuyết Mai, lòng có linh cảm xấu lên tiếng hỏi trước:

- Tiểu Dao, chuyện gì?

Nha hoàn kia tay cầm một lá thư đưa ra:

- Tiểu, tiểu thư … bỏ đi rồi, còn để lại lá thư này.

Trịnh Thắng choáng váng, lảo đảo giật vội lá thư xem, trong thư đại khái nói thà chết chứ không chịu gả cho nhà họ Điền, nếu ông muốn thông gia với Điền gia cứ gả Trịnh Kiếm Thu cho nữ nhi của Điền Cơ là được …

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Trên quan đạo xa xa có tiếng vó ngựa cấp bách truyền tới, một đội ngũ chừng mười lăm mười sáu người phóng như bay về phía Kiên Thành, tới khi đường nét tường thành cao cao hiện ra trong tầm mắt, Đường Kính Chi ghìm cương dừng ngựa lại.

Ngọc Nhi cải nam trang theo sát bên người tướng công thư sinh, có điều tâm tư của nàng không đặt trên người Đường Kính Chi, ngựa dừng lại, nàng kín đáo đưa mắt liếc về phía sau, hướng nàng nhìn có một nam tử ngồi vững trên lưng ngựa, chỉ dùng một tay kéo cương, làm ngựa dựng vó dừng lại, kỹ thuật điều khiển ngựa này nàng tự thẹn không bằng, có lẽ so với Mã Vĩnh cũng không kém bao nhiêu.


Nam tử này là vốn là người qua đường được phó đầu lĩnh hộ vệ Đường gia Thành Khoan cứu trước đó không lâu, khi ấy trên người hắn có mấy vết đao, đã hôn mê, tỉnh lại hắn nói rằng mình là nạn dân vừa chạy từ phương bắc xuống, vết thương do người Ngột Thứ để lại.

Đợi thương tích lành rồi, Thành Khoan thấy hắn không thích nói chuyện, tính tình thật thà, người trang kiện, có chút dũng lực, tự chủ trương thu nhận vào Đường phủ, về sau Đường Kính Chi nam hạ, nhân lực không đủ, Thành Khoan quanh năm ở phương bắc xử lý sự vụ, dẫn hơn ba mươi người tới kinh thành.

Nhìn thấy Kiên thành, Đường Kính Chi kích động không thôi, nếu chẳng phải vai mang trọng trách, y hận không thể chắp cánh bay luôn về nhà.

- Nhị gia, hiện giờ tướng sĩ canh cổng Kiên Thành nhất định tra xét rất nghiêm, có cách nào trà trộn vào được không?

Đường Kính Chi khẽ gật đầu:

- Hôm nay chúng ta kiếm chỗ nghỉ chân, phục hồi lại thể lực đã, mai ta sẽ có cách trà trộn vào Kiên thành.

Đường Kính Chi dậy sớm tập luyện như thường lệ ở khách điếm trong tiểu trấn, về được Lưu Châu, cởi bỏ áo bông dầy cộm, người nhẹ nhõm, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, thật là thoải mái, thời tiết ở kinh thành thật là khó sống, đó cũng là một trong nguyên nhân y không thích Ni Lạc Thần.

Muốn vào Kiên Thành, mọi người phải phân tán nhau ra tránh sự chú ý của tướng sĩ trông coi cửa thành, Đường Kính Chi còn dán thêm một bộ râu đen, lấy bút kẻ mặt tô cho lồng mày đậm hơn, xoa ít tro để mặt bụi bặm một chút, trông già đi mấy tuổi, cũng phong trần hơn, y rất đắc ý với hình tượng này của mình, suy tính sau này nên để râu cho oai.

Sửa soạn xong xuôi, đoàn người lên đường tới Kiên Thành.

- Nhị gia, đám Giang Cảnh hiện đã trà trộn vào Kiên Thành chưa?

Đường Kính Chi chỉ chọn mười vệ xưởng võ công cao cường đi bên cạnh, người còn lại do Giảng Cảnh quản lý đi trước nghe ngóng mở đường, hơn ba mươi ám vệ của Đường gia do Đường Uy và Thành Khoan thống lĩnh, cải trang ẩn mình xung quanh ngầm bảo hộ.


Đương nhiên kẻ thù của Ngọc Nhi được Đường Kính Chi an bài bên cạnh, tiện cho nàng tìm cơ hội.

Người đó họ La tên Phương, vì biểu hiện xuất sắc ở lục phiến môn cho nên được điều vào nội xưởng.

- Ừm, hẳn là vào rồi, nếu không bọn họ đã phái người thông báo.

Đường Kính Chi trả lời không được tập trung lắm, chuyến đi Kiên Thành này lòng y rất nhiều cảm xúc.

Chừng nửa canh giờ sau xa xa đã thấy cổng thành rồi, nhờ Đường gia khai hoang lôi kéo hết nạn dân về Lạc thành nên ở đây không có bóng dáng nạn dân, hoạt động trong ngoài thành diễn ra bình thường.

Đám Đường Kính Chi đều hóa trang thành bách tính hoặc thương lái đi rong, đi cách nhau, phân chia vào thành.

Vì thời gian qua quân sĩ thủ thành kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, tốc độ vào thành rất chậm, lúc này ngoài cửa thành xếp mấy hàng người dài, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi phải đứng trong dòng người đó, nhích lên từng chút một.

Mấy người phía trước Đường Kính Chi đều là nông gia bình thường, y phục nhàu nhĩ, vá trên vá dưới, mặt mày khắc khổ, tuy Lưu Châu thời tiết ôn hòa, đời sống người dân khá giả, nhưng bách tính ngay cả năm được mùa cũng chỉ đủ cái ăn mà thôi.

- Quan gia, hôm nay phí vào thành là bao nhiêu rồi?

Tới gần cổng thành, Đường Kính Chi nghe thấy một lão hán hỏi:

Tên quân sĩ có vẻ phải trả lời câu này quá nhiều lần nên giọng chán chường nhạt nhẽo:

- Mười đồng.

Lão hán la hoảng:


- Cái gì hôm qua mới tám đồng, hôm nay lại tăng lên hai đồng nữa?

- Câm mồm! Lão già sắp chết này, mới tăng có hai đồng thôi, lão kêu ca cái gì? Không tăng thêm phí vào thành thì quân sĩ thủ thành bọn ta uống gió mà sống à?

Lão hán không dám cãi lại, cho tay vào lòng lấy xâu tiền ra, đếm từng đồng một thật kỹ, như mỗi đồng là một món báu vật, rồi dâng lên, quân sĩ thu lấy đẩy ông ta vào thành cho mau để hắn còn nhanh thu thêm được tiền của người khác.

- Ài, lão cả ngày bán hồ lô đường kiếm chẳng nổi mấy đồng, thú vào thành cứ tăng mãi thế này, đến phải bỏ nghề thôi ..

Lão hán thở dài, chống cái que cắm đầy kẹo hồ lô đường run run đi xa.

- Người tiếp theo có nhanh lên không?

Chẳng bao lâu tới lượt Đường Kính Chi, tên binh sĩ thủ thành ngó y khắp lượt từ trên xuống dưới, định hỏi xem giấy thông hành thì Đường Kính Chi vẫy tay với một tên đội trưởng:

- Biểu tỷ phu, hôm nay đệ có việc gấp vào thành, huynh xem ...

Tên quân sĩ kia quay đầu lại nhìn, thấy cấp trên khẽ phẩy tay.

Đường Kính Chi nhanh chóng nộp tiền cùng Ngọc Nhi vào thành.

Đi được chừng năm mươi bước, Ngọc Nhi mới hỏi:

- Nhị gia quen đội trưởng gác cửa à?

- À ừ, hắn lấy một biểu tỷ họ xa của ta, cũng không qua lại lắm.

Đường Kính Chi đáp qua loa:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui