- Kiếm Thu, thời gian trước con lên kinh thành thực sự không nghe được lời nào bất lợi cho Trịnh gia ta sao?
Hai mắt Trịnh Thắng đột nhiên quắc lên:
Trịnh Kiếm Thu hoang mang lắc đầu:
- Không có, một câu cũng không, hài nhi tới phủ mấy vị thúc bá ở kinh thành nghe ngóng, khi hỏi còn cực kỳ khéo léo, bọn họ không hoài nghi gì cả, trả lời rất thực.
Trong mấy đứa con của Trịnh Thắng thì đứa này là trầm ổn nhất, cho nên ông ta cũng khá yên tâm, nhưng thánh chỉ phong chức gì không phong lại phong thủ bị Kiên thành? Chức này chẳng khác gì gia nô trông nhà cho Điền Cơ, lão sao có thể cam tâm chắp tay dâng cho người khác.
Trong chuyện này không có vấn đề thật sao?
Trịnh Thắng làm quan mấy chục năm trời, kinh nghiệm tích lũy sâu dầy, thánh chỉ này làm ông ta không yên lòng, hiện giờ thủ hạ của ông ta, còn cả của Điền Cơ rất nhiều kẻ ngầm nộp "phí bảo hộ" cho khâm sai, Lưu Châu không liền thành một khối nữa, nếu hoàng đế biết Trịnh gia từng có ý đồ tạo phản, e cực kỳ nguy hiểm rồi.
" Đường Kính Chi sở dĩ được triệu vào kinh là nhờ tấm ngọc điệp của Đường lão thái quân, bẩm báo chuyện Điền Cơ có ý tạo phản, khi đó Vương Mông làm khó Đường gia đủ kiểu, Đường gia biết Điền Cơ chỉ phái sau lưng, cho nên tố cáo Điền Cơ là bình thường."
"Nhưng bọn chúng liệu có nghi ngờ Trịnh gia không? Lúc đó Đường gia phái người tới cầu cứu, Trịnh gia đã ngó lơ!"
Trịnh Thắng lòng nghi ngờ, đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng lắc đầu, cho dù Trịnh gia lúc đó không giúp Đường gia, nhưng cũng không giúp Điền Cơ, hẳn Đường Kính Chi có nghi ngờ cũng không dám làm bừa ghi vào ngọc điệp.
Khi quân là tội mất đầu, không có chứng cứ thực ai dám viết vào trong ngọc điệp?
Trịnh Thắng nghĩ thế là hợp tình hợp lý, chỉ có điều ông ta quên rằng Đường gia lúc đó đã bị Vương Mông dồn vào đường cùng, tại thời khắc đó nếu nội dụng ngọc điệp không đủ làm hoàng thái hậu và hoàng thượng chú ý thì Đường gia xong luôn.
- Phụ thân, người đang nghĩ gì thế?
Trịnh Kiếm Thu thấy phụ thân đi đi lại lại không nói gì, cuối cùng hết kiên nhẫn hỏi:
- Ta đang nghĩ hoàng thượng phong cho con cái chức quan này có dụng ý gì không.
Trịnh Thắng thở dài ngồi xuống.
Trịnh Kiếm Thu cầm ấm trà rót cho ông ta một chén đưa tới, không muốn tỏ ra quá phấn khích thiếu chín chắn khiến phụ thân xem thường, làm như tùy ý nói:
- Thủ bị Kiên thành chẳng qua là chức quan nhỏ chính lục phẩm thôi, có dụng ý gì được ạ.
- Hồ đồ!
Hiểu con không ai bằng cha, Trịnh Thắng nhìn ra được nhi tử nói không thật lòng, thấy hắn vì được phong quan mừng tới mất hết trí khôn, vừa nhận chén trà đã đặt xuống, nghiêm mặt nói:
- Chẳng lẽ con quên rồi, hoàng thượng đã biết chuyện Điền Cơ âm mưu tạo phản từ chỗ Đường Kính Chi, mà thủ bị Kiên Thành là thủ hạ trực thuộc quyền Điền Cơ, nắm 3000 quân sĩ thủ thành, hiện giờ hoàng thượng muốn con ngồi vào vị trí đó, chẳng phải muốn tước giảm quyền lực của Điền Cơ, suy yếu thế lực của ông ta, gây xung đột giữa hai nhà sao?
Trịnh Kiếm Thu lúc này mới vỡ lẽ, có điều nảy ra khả năng khác, lại nói:
- Phụ thân, chẳng phải hoàng thượng rất thích những thanh niên tuấn kiệt có tài, dùng người không câu nệ tiểu tiết, ví như những đại thần đông cung, đều là người có danh tiếng ở địa phương, nhưng có ai đề danh bảng vàng đâu, cùng lắm chỉ là cử nhân thôi. Người thấy liệu có khả năng hoàng thượng làm vậy là để thử năng lực hài nhi sau đó trọng dụng không?
Trịnh Thắng ngẫm nghĩ hồi lâu gật đầu:
- Cũng không loại trừ khả năng này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Trong thư phòng hậu viện phủ tri châu, Kiên Thành.
- Cái gì? Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong trưởng tử của Trịnh Thắng làm thủ bị Kiên Thành?
Điền Cơ nghe thủ hạ báo cáo xong đứng bật dậy, sắc mặt đại biến:
- Vâng ạ, thuộc hạ sau khi chứng thực việc này liền khẩn cấp chạy về báo cho người.
Người trung niên quỳ ở cửa hẳn phải chạy một quãng đường rất dài, thở phì phò như trâu, mặt mướt mồ hôi.
"Choang!" Chén trà trong tay Điền Cơ rơi xuống vỡ tan tành, một mảnh vỡ khá lớn bắn tới trước mặt người trung niên kia.
Từ khi khâm sai thứ hai bắt đầu thu nhận hối lộ, Điền Cơ đã ý thức được chuyện không ổn, quả nhiên quan viên dưới tay kẻ nào kẻ nấy dấu diếm hắn phái người nhà tới Túc Thanh thành hối lộ cho Tô Bác, hai ngày qua vì chuyện này lão không thiết tha cơm nước gì rồi, tối lăn lộn trằn trọc ngủ không yên, giờ lại nghe tin tức này nữa càng hoảng sợ.
Tên tiểu tử Đường gia đó rốt cuộc đã nói gì trước mặt hoàng đế? Chẳng lẽ y biết mình âm mưu tạo phản từ chỗ Vương Mông? Không đúng, nếu như y biết chuyện này, hoàng thượng không thể phong người của Trịnh gia làm thủ bị Kiên Thành, tước đoạt binh quyền của mình, Trịnh gia là đồng mưu với mình cơ mà.
Không lẽ, hoàng đế muốn chia rẽ hai nhà Điền Trịnh?
Nóng ruột đi lại trong phòng mấy vòng, bên ngoài đột nhiên có người lại báo:
- Lão gia, Hồ đại nhân có chuyện gấp muốn gặp.
- Bảo hắn vào đi.
Hồ đại nhân này chính là thủ bị Kiên Thành hiện tại, họ Hồ tên Khiếu Lâm, năm nay trên 40, có chút võ dũng.
Kẻ này là tâm phúc chân chính của Điền Cơ, nếu không Điền Cơ đã chẳng đưa hắn lên cái ghế thủ bị Kiên Thanh.
Không bao lâu sau ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, tiếp đó rèm cửa bị vén lên, một đại hán tráng kiện cao hơn người thường một cái đầu sải bước đi vào.
- Đại nhân, không hay rồi, hoàng thượng hả chỉ phong cho trưởng tử của Trịnh Thắng làm thủ bị Kiên Thành, hơn nữa muốn ti chức lên kinh đợi sai phái.
Vừa vào trong, Hồ Khiếu Lâm đã nói oang oang.
- Ngươi đừng gấp, chuyện nay bản quan biết rồi.
Điền Cơ đưa tay ra hiệu bảo hắn ngồi xuống.
Điền Cơ trước đó muốn tạo phản không dấu tên tâm phúc này, cho nên hiện giờ Hồ Khiếm Lâm rất sợ hãi:
- Đại nhân, xưa tay ti chức luốn nghe ngài sai phái, lần này đại nhân nhất định phải giúp ti chức, nếu không hoàng thượng nhất định chém đầu ti chức.
Điền Cơ thấy kẻ này chưa gì mất bình tĩnh như thế thì lòng dâng lên bực tức, có điều giờ khác xưa rồi, lão không thể tùy tiện mắng chửi người khác đước nữa, hít sâu một hơi đè nén lửa giận xuống, nói:
- Đừng lo, thánh chỉ không nói khi nào ngươi phải nhường chỗ cho tiểu tử họ Trịnh, cũng không nói rõ khi nào ngươi phải tiến kinh, cứ thong thả, chúng ta từ từ nghĩ cách.
Hồ Kiếu Lâm lúc mới nghe tin này thì choáng váng, giờ mới trấn tĩnh lại phần nào:
- Đại nhân nói rất đúng, có điều ti chức sợ là ...
- Không có gì phải sợ hết.
Điền Cơ biết Hồ Khiếu Lâm định nói cái gì, phất tay cắt ngang:
- Chúng ta làm việc vô cùng bí mật, tuyệt đối không lộ tin tức ra ngoài, hơn nữa ngươi đừng quên, Trịnh gia ngồi chung một con thuyền với chúng ta.
- Vâng, ti chức đúng là quá lo rồi.
- Có điều ngươi cũng đừng quá lo là, cần phải nắm chắc quân sĩ thủ thành trong tay.
Câu này của Điền Cơ lại làm Hồ Khiếu Lâm lo sốt vó.
Điền Cơ tới giờ vẫn không yên tâm về Trịnh Thắng, mặc dù hai nhà không chỉ một lần hội ngộ thương lượng chuyện tạo phản, nhưng Trịnh Thắng trì hoãn chuyện kết thông gia mãi, trước khi Trịnh Tuyết Mai được gả vào Điền gia, Điền Cơ tuyệt đối không đồng ý để Trịnh Kiếm Thu ngồi vào ghế thủ bị Kiên Thành.
Đương nhiên những lời này không thể nói cho Hồ Khiếu Lâm biết, nếu không hắn biết tương lai có khả năng thành quân cờ bị vứt bỏ, khẳng định lòng sinh bất mãn, thậm chí phản bội ngả về phía hoàng đế.
- Hồ thủ bị, hiện giờ còn chưa rõ dụng ý thực sự của đạo thành chỉ này, chúng ta tất nhiên không thể chắp tay dâng binh quyền lên, người cứ yên tâm, bản quan có mối quan hệ ở kinh thành, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền về.
Hồ Khiếu Lâm gật đầu:
- Đại nhân suy nghĩ thật chu đáo.
- Khinh Dao đã khỏe, mai bản quan bảo nó tới phủ của ngươi làm khách.
Khinh Dao là khuê danh của Vương Điền Thị, chính là bình thê của Vương Mông.
- Hạ quan nhất định nghênh tiếp chu đáo.
Hai mắt Hồ Khiếu Lâm tức thì sáng lên một cách đầy dâm dục.
****
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...