Cực Phẩm Tài Tuấn

Đường Kính Chi lấy thánh chi trong lòng ra, nói:

- Tô đại nhân, học sinh chuyến này tới đây là muốn mượn một vị công công tới Tuyên thành tuyên đọc thánh chỉ, trước khi tới đây, học sinh đã bẩm với hoàng thượng rồi.

Nhìn cuộn thánh chỉ màu vàng, cả ba người kia vội đứng bật dây, khấu đầu ba cái, Tô Bác đi tới nhận lấy thánh chỉ mở ra, hai vị công công, đứng sau lưng xem cùng.

Xem xong thánh chỉ, Tô Bác lăn lộn quan trường mấy chục năm phần nào hiểu được dụng ý của nó, Đỗ công công và Quế công công nhìn nhau nhíu mày không nói.

- Quế công công và Định công công sự vụ bận rộn, e không bỏ thời gian ra được, hay là ta tìm một người khác đi tuyên chỉ thay.

Tô Bác nhãn lực cỡ nào, dùng khóe mắt liếc một cái là biết hai tên thái giám kia không muốn mạo hiểm tới Trịnh gia tuyên chỉ.

- Ừm, thế cũng tốt.

Quả nhiên Quế công công và Đinh công công gật đầu ngay.

Chuyến này thái giám đi theo có mười mấy người, Tô Bác nghĩ một lúc chọn một thái giám trẻ ở kinh thường phụng lệnh đi truyền chỉ tuyên đọc, cầm thánh chỉ đi trước một bước tới Kiên Thành.

Đường Kính Chi gặp vị thái giám trẻ này nhỏ giọng dặn dò hắn vài câu.

Thái giám kia cầm thánh chỉ dẫn mấy chục Vũ Lâm quân rời đi, Đường Kính Chi cũng đứng dậy cáo từ, đợi thánh chi được tuyên đọc, y cũng phải kịp thời gặp mặt Trịnh Kiếm Thu, tranh thủ lúc hắn kích động, chia rẽ quan hệ hai nhà, cho nên cần tới Kiên Thành trù tính.

Rời hành quán khâm sai, Đường Kính Chi quay trở lại tiểu viện, để lại hai ám vệ Đường gia giúp mẹ con Đỗ thị lo chuyện lên kinh.

Tiếp đó Đường Kính Chi cũng số hộ vệ còn lại tới thẳng Kiên Thành.

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~


Từ khi Trịnh Kiếm Thu tới kinh thành nghe ngóng tin tức, thấy không có tin đồn bất lợi cho Trịnh gia, Trịnh Thắng xem như tạm thời yên tâm, giờ Mạnh Tử Đức đã bị giải lên kinh, còn khâm sai thứ hai thành một tên đại tham quan, chuyện hai nhà Trịnh Điền tạo phản mà nói tương đối bất lợi.

Không có ngoại lực bức bách, chẳng ai theo bọn họ phản lại triều đình.

Tai mắt của Trịnh Thắng trong quân đã phát hiện không ít thuộc hạ của mình phái người tới Túc Thanh thành trước nộp tiền giữ mạng rồi. Lúc này Trịnh Thắng thầm thở phào, may mà trước đó mình chống chịu được áp lực, chưa có hành động thực chất nào, nếu không hôm nay không còn đường lui nữa, hậu quả không dám tưởng tượng.

Sáng ngày hôm đó, Trịnh Thắng luyện võ trong vườn xong, đang định đi dùng cơm thì một tiểu nha hoàn không truyền báo đã lỗ mãng chạy vào, ông ta định quát mắng thì nó vừa thở hổn hển, vừa nói đứt quãng:

- Lão gia, có ... Có một vị công công tới phủ, nói, nói người mau ra tiếp chỉ ...

- Cái gì?

Trịnh Thắng tức thì biến sắc:

- Vị công công đó mang theo bao nhiêu người?

Tiểu nha hoàn không hiểu vì sao lão gia đột nhiên lại biến sắc mặt, nó cũng hoảng sợ lui lại, ấp úng nói:

- Không, không nhiều lắm, chừng ba bốn mươi mươi người, nô tỳ cũng không đếm.

" Chỉ có chừng đó, vậy thánh chỉ này không phải là thánh chỉ hỏi tội rồi."

Xua tay bảo nha hoàn đó lui ra, Trịnh Thắng thay quan phục, tập hợp toàn bộ chủ tử nô bộc trong phủ đi ra đại sảnh.

Trịnh Kiếm Thu cũng vừa mới luyện võ buổi sáng xong, vội vội vàng vàng lau mồ hôi, y phục cũng chưa kịp thay đã vội tới tiếp chỉ.


Tiếp đó Trịnh Thắng đi đầu, dẫn theo mấy phụ nhân y phục hoa lệ xinh đẹp, cùng đám con cái và hơn trăm nô bộc tới trước cửa đại sảnh cung nghênh thánh chỉ.

Cầm thánh chỉ trong tay tức đại biểu cho hoàng thượng, thái giám trẻ eo ưỡn thẳng, mặt mày nghiêm nghị, hô:

- Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng quỳ xuống nghe chỉ.

- Vi thần lĩnh chỉ.

Trịnh Thắng hai tay chống đất cung kính dập đầu ba cái:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng, là người cần mẫn, trung quân ái quốc ...

Thái giám kia cất giọng trầm bổng đọc liền tràng dài lời lẽ hoa mỹ vô nghĩa mới được vài câu hữu dụng:

- Dân chính là chủ của quốc gia, thiên tử nhờ dân mà có thiên hạ, Đấng quân vương phải biết chọn lấy hiền lương. Nghe nói dưới gối có trưởng tử Trịnh Kiếm Thu văn võ song toàn, là thanh niên tuấn kiệt hiếm có, nay đặc cách phong làm thủ bị Kiên Thành ...

Lời này tức thì khiến đám con cái của hai bình thê Trịnh Thắng mặt tái đi, bọn họ đều không hiểu đương kim hoáng đế từ đâu nghe được tên Trịnh Kiếm Thu.

Trịnh Thắng cũng giật mình, có điều tức thì tỉnh lại ngay, thầm nghĩ :" Chẳng lẽ là Đường Kính Chi không ngại hiềm khích xưa, giúp con ta nói tốt trước mặt hoàng đế."

Trịnh Kiếm Thu sau khi trở về đem chuyện tới kinh thành gặp Đường Kính Chi kể cho phụ thân biết, cho nên Trịnh Thắng mới nghĩ thế, có điều so với sự bình tĩnh của ông ta thì Trịnh Kiếm Thu kích động vạn phần, mình cuối cùng cũng có quan chức rồi.

Hơn nữa không chỉ là quan chức, mà còn được chính hoàng đế phong tặng.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.


Trải qua sự trầm tĩnh ngắn, mọi người đồng thanh hô vang.

Dập đầu ba cái, người của Trịnh gia mới đứng dậy, Trịnh Thắng khom lưng đi tới nhận lấy thánh chi, lúc này vị công công kia khôi phục thái độ bình thường chắp tay vui vẻ chúc mừng:

- Chúc mừng Trịnh đại nhân, chuyến này Trịnh công tử được hoàng thượng đặc cách phong thưởng, sau này tiền đồ nhất định không thể đong đếm được.

- Đa tạ lời tốt lành của công công.

Trịnh Thắng chắp tay đáp lễ, đưa mắt ra hiệu cho quản gia, quản gia thấy thế đi tới khéo léo đưa cho công công truyền chỉ một tờ ngân phiếu.

Liếc nhìn giá trị của tờ ngân phiếu, công công truyền chỉ càng cười tươi như hoa cúc nở:

- Trịnh đại nhân khách khí quá, cha gia chẳng qua chỉ làm theo chức trách thôi mà. À phải, không biết đâu là Trịnh công ... Không đúng phải gọi là Trịnh thủ bị.

Trịnh Kiếm Thu đi tới chắp tay vái thật sâu:

- Công công, tại hạ chính là Trịnh Kiếm Thu.

Mặc dù hắn cố trấn tĩnh, nhưng giọng vẫn run lên vì phấn khích.

- Trịnh thủ bị quả nhiên giống như truyền ngôn, tướng mạo đường đường.

Công công truyền chỉ nhìn Trịnh Kiếm Thu một lượt, nụ cười sáng lạn, đưa tay mời, cùng Trịnh Kiếm Thu sang một bên, ghé tới nói nhỏ:

- Lần này đại nhân vinh dự được hoàng thượng phong chức là nhờ Đường cử nhân ra sức tiến cử, không lâu nữa Đường cửa nhân sẽ nam hạ đón gia quyến lên kinh thành ở, nói không chừng sẽ qua Trịnh phủ làm khách.

- Làm phiền công công rồi.

Trịnh Kiếm Thu lại lấy ra một tấm ngân phiếu đút vào tay đối phương.


Công công truyền chỉ cười ha hả, chắp tay một lượt nói:

- Nhiệm vụ của cha gia hoàn thành rồi, giờ phải về kinh phục chỉ.

- Công công ở lại phủ dùng cơm rồi hẵng lên đường.

Trịnh Thắng lên tiếng giữ lại, nhưng công công truyền chỉ không nhận lời, khách khí thêm vài câu rồi dẫn hơn ba mươi vũ lâm quân rời Trịnh phủ.

- Kiếm Thu, con đi theo ta.

Trịnh Thắng cầm thánh chỉ đi về hậu viện trước.

Mẻ đẻ của Trịnh Kiếm Thu nghe nhi tử được hoàng đế phong quan chứng, chắp tay niệm a di đà phật hướng về phía kính thành vái lạy, không biết rằng hai bình thê của Trịnh Thắng đang phẫn hận nhìn mình sau lưng.

" Thằng tạp chủng đê tiện đó đúng là dẫm phải phân chó mà!" Không chỉ hai ả đó, mà đám con cái đích hệ khác của Trịnh gia ghen ghét ra mặt, chửi thầm.

Còn về đám hạ nhân trong Trịnh phủ, từ hôm nay trở đi tuyệt đối không dám bất kính với Trịnh Kiếm Thu nữa rồi.

Tới thư phòng, Trịnh Thắng đặt thánh chỉ lên giá sách, còn chưa ngồi xuống đã hỏi:

- Kiếm Thu, vừa rồi vị công công kia trước khi đi đã nói gì với con?

- Bẩm phụ thân, vị công công đó nói với hài nhi rằng sở dĩ hài nhi được phong thưởng là vì Đường hiền đệ đã tiến cử trước mặt hoàng thượng, còn nói không bao lâu nữa Đường hiền đệ sẽ quay lại Lưu Châu, đón thê thiếp của mình tới kinh thành ở.

Tới giờ Trịnh Kiếm Thu vẫn không áp chế được hưng phấn.

Trịnh Thắng nhíu mày, vuốt râu trầm ngâm không nói.

- Phụ thân, làm sao thế ạ?

Mãi lâu sau Trịnh Kiếm Thu mới phát hiện ra sắc mặt phụ thân bất thường, mình thăng quan rồi, chẳng lẽ phụ thân không vui thay cho mình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui