Nếu là một vị hoàng đế nhìn xa trông rộng thì sẽ tính tới chuyện chục năm sau khi lương thực dự trữ dư dả, chứ không phải tiếc chuyện không thể sửa được, xem ra vị hoàng đế này tương lai cũng chỉ có thể làm vua hiền giống tiên đế, không phải là người có thể vực dậy vương triều đang đi xuống này:
- Hoàng thượng, nếu người thấy có thể, không bằng sớm cho quan viên hộ bộ biết, đệ bọn họ soạn thảo ra phương án khả thi.
Hoàng đế trẻ sắc mặt không vui:
- Đừng nói tới đám đại thần trong triều nữa, từ khi trẫm đăng cơ tơi nay, bọn họ cứ vin hết cớ này cớ nọ, chẳng nghe trẫm câu nào! Để trẫm giao cho Tề Đức Thịnh cho nhanh.
- Hoàng thượng nói câu này sai rồi.
Đang nói hăng nên Đường Kính Chi vọt miệng phản đối, thấy hoàng đế trẻ nheo mắt lại mới giật mình tỉnh ra, có phải đang bàn việc với đám Từ Thức, Bàng Việt đâu, hiện y đang nói chuyện với đấng cửu ngũ chí tôn, sao có thể nói hắn sai được, may mà hoàng đế không có dấu hiệu nổi giận, vội nói nhanh át đi:
- Thiên hạ biết bao nhiêu chuyện phức tạp rối rắm, thái tổ ta vì trị vì giang sơn cho tốt hơn nên mớ thiết lập lục bộ, sau đó tập hợp lực lượng bách quan quản lý thiên hạ. Phân ra lục bộ rồi, quan viên dựa theo sở trường làm những việc khác nhau. Ví như quan viên công bộ thì am hiểu khai hoang, đắp thành lũy, triều đình có việc ở phương diện này thì giao cho họ. Rồi như binh bộ đa phần là tướng lĩnh thuộc lòng binh thư,, võ nghệ cao cường, có chiến sự thì giao bọn họ ứng phó.
- Tề công công tuy có năng lực, được hoàng thượng coi trọng, nhưng một mình Tề công công sao có thể so với quan viên toàn thiên hạ. Chưa nói cái gì khác, riêng cái chén ngọc này Tề công công tuyệt đối không thể so được với mấy người thợ ...
Hoàng đế trẻ ghét nhất là là người khác giảng giải đảo đạo lý, may là Đường Kính Chi dùng ngôn từ bình dân dễ hiểu, không tuôn ra một tràng thánh nhân nói thế này, thánh nhân dạy thế kia, dù không giận song vẫn mất kiên nhẫn phẩy tay:
- Ý của ngươi mỗi người có chức phận riêng chứ gì, cái này trẫm hiểu, cùng lắm trẫm giao chuyện này cho hộ bộ quản lý là được.
Sở dĩ Đường Kính Chi dám nói những lời này vì hôm nay bàn chuyện nam hạ, tối mật, trong thư phòng chỉ có hai người, nếu như tên Lý Chân kia cũng có mặt, y tuyệt đối không lắm mồm.
Hoàng đế trẻ uống một ngụm trà, nói:
- Ngươi muốn Trẫm phái cho ít thị vệ hả, trẫm sẽ gọi Tiêu Kiến tới, bảo hắn chọn cho ngươi ít xưởng vệ võ nghệ cao cường.
"Tiêu Kiến? Chẳng lẽ là vị Tiêu công công hôm qua đưa mình tới Tô phủ?" Đường Kính Chi liên tưởng ngay tới một người.
Lập tức lòng y máy động, nếu như nhân cơ hội này điều kẻ thù của Ngọc Nhi tới bên cạnh làm thị vệ, như vậy trên đường nam hạ, không thiếu cơ hội âm thầm giết hắn đi, báo thù cho gia gia của Ngọc Nhi.
Trong lúc y đang suy nghĩ thì hoàng đế đã gọi một tiểu thái giám vào đi tìm Tiêu Kiến.
- Hoàng thượng, học sinh đoán chừng Trịnh Kiếm Thu sẽ theo sát khâm sai thứ hai nam hạ, hoàng thượng liệu có thể hạ thánh chi phong cho Trịnh Kiếm Thu chức tước gì đó ngay bây giờ không?
Chuyện này hoàng đế trẻ đã đồng ý rồi, sớm muộn gì cũng cấp nên không lý do gì từ chối:
- Muốn mua được lòng người, quan chức không thể quá nhỏ, thế này đi, giờ trẫm soạn ý chỉ, phong cho hắn làm đô thống thống lĩnh nghìn người, tạm thờ nhậm chức dưới trướng cha hắn.
Trịnh Kiếm Thu hiện là chân trắng, nhảy một bước lên chức đô thông, phong thưởng thế này không phải nhỏ, nhưng hoàng đế để tình cảm cá nhân xen vào chuyện này không muốn tăng thêm cho Trịnh gia chút quyền lực nào nữa, dù là tạm thời, nên Đường Kính Chi lại khom lưng lắc đầu:
- Hoàng thượng, học sinh cho rằng quan chức này không ổn.
- Hử, ngươi cho là vẫn còn nhỏ à?
Hoàng đế trẻ nhíu mày trầm ngâm:
- Bẩm hoàng thượng, không phải là nhỏ, mà học sinh cho rằng có vị trí tốt hơn.
Nên cấp quan chức gì cho Trịnh Kiếm Thu, Đường Kính Chi đã nghĩ kỹ rồi:
- Học sinh cho rằng, tốt nhất là phong Trịnh Kiếm Thu làm thủ bị Kiên Thành.
- Thủ bị Kiên Thành? Ồ .. Phải rồi.
Thủ bị một thành, tuy là chức quan võ, nhưng lại thuộc quản hạt của quan văn, có chức trách vệ thành, tuần đêm và hiệp trợ bắt giữ tội phạm. Chức thủ bị này luôn luôn là tâm phúc của thành thủ, như ở Kiên Thành là thành chính của Lưu Châu, nơi đặt nha môn tri phủ thì người đó phải là tâm phúc của Điền Cơ.
Hiện giờ nếu Trịnh Kiếm Thu được phong làm thủ bị Kiên Thành, Điền Cơ đang ngầm tạo phản sao chẳng sinh nghi kỵ? Cho dù hiện hai nhà đã đạt được thỏa thận nào đó thì hiện giờ chưa tạo phản, vẫn còn đề phòng nhau.
Hơn nữa trước kia hai nhà đã có không ít hiềm khích, mâu thuẫn, nếu lấy mất chức thủ bị Kiên Thành của Điền Cơ, khác nào nhường cho người ta vị trí gác cổng nhà mình, làm sao Điền Cơ cam tâm.
Mà không nhường thì Trịnh gia tất nhiên không chịu.
Có điều hoàng đế trẻ vẫn tỏ ra nghi ngại:
- Như thế liệu có khéo quá hóa vụng không? Trịnh Thắng không ngốc.
Đường Kính Chi tự tin nói:
- Hoàng thượng, học sinh hiểu Trịnh Kiếm Thu, hắn luôn tự phụ tài trí nhưng không có cơ hội thể hiện, Trịnh Thắng tất nhiên sẽ nghi thần nghi quỷ, nhưng ông ta là người thận trọng, càng nghi ngờ càng không dám làm gì, chỉ cần Trịnh Kiếm Thu tin là được, hắn khao khát cơ hội này, hắn không muốn tin điều khác, thế là đủ.
Con người tin vào cái mình muốn tin, y hiểu điều đó cũng như hiểu Trịnh Kiếm Thu.
Chỉ cần Trịnh gia phối hợp hạ Điền Cơ, y có thể lấy đó làm cớ xin hoàng đế miễn tội, giữ quan chức thì không dám nói, nhưng giữ mạng thì y dám đảm bảo, nhưng y sẽ không tiết lộ cho Trịnh Kiếm Thu biết, sợ Trịnh gia hay hoàng đế biết chúng âm mưu tạo phản có phản ứng khó lường.
Dù sao, đâu thể đặt niềm tin vào một kẻ không quan không chức như y có thể thuyết phục hoàng đế miễn tội?
- Được, trẫm hạ chỉ ngay, lệnh Trịnh Kiếm Thu làm thủ bị Kiên Thành.
Hoàng đế trẻ vỗ tay tán đồng, chọn tên Đường Kính Chi này xem ra đúng người rồi.
Thực ra trong lòng hoàng đế trẻ cũng có toan tính khác, hắn tất nhiên không thể xá miễn cho Trịnh gia trước để Trịnh gia làm việc cho mình, vì thân là hoàng đế chí tôn, nếu làm thế chẳng khác nào hạ mình đồng thời thừa nhận hắn cử khâm sai nam hạ suýt gây họa là lỗi của bản thân, mất tôn nghiêm.
Chuyện phong chức này là một một thuốc thử cho lòng trung thành của Trịnh Thắng, nếu Trịnh Thắng nhân đó mà lập công chuộc tội, tức là lòng còn có triều đình, hắn có thể không giết, còn không tru di cửu tộc vẫn là nhẹ.
Có điều hắn không nói với Đường Kính Chi.
Đợi thánh chỉ soạn xong, Đường Kính Chi thu vào trong lòng, y định về tới Lưu Châu, tra rõ tình thế rồi kiếm cơ hội thích hợp đưa thánh chỉ ra, tránh Trịnh Kiếm Thu nghi ngờ, thánh chỉ này còn cần thái giám trong cung đọc, nhưng thế nào hoàng đế chẳng phái thái giám đi giám sát khâm sai thứ hai, lúc đó nhờ hắn làm là được.
Một lúc sau Tiêu công công tới ngự thư phòng, hoàng đế có việc, bảo hai bọn họ ra chỗ khác thương lượng.
Tiêu Kiến đi trước, Đường Kính Chi tụt lại sau nửa bước, rời khỏi hoàng cung.
- Bận rộn nửa ngày trời, bụng cha gia đói rồi, không biết Đường cử nhân có nể mặt, cùng cha gia tới tửu lâu làm vài chén không?
Tiêu Kiến tựa như lúc nào cũng thế, nụ cười rất thân thiết:
Đường Kính Chi mong mà chẳng được, đưa tay mời:
- Tiêu công công, bữa rượu này phải để học sinh mời mới đúng.
Tiêu Kiến cũng không đùn đẩy, lúc này Ngọc Nhi và Đường Uy đi tới, Đường Kính Chi không giải thích, chỉ ra hiệu cho họ theo sau.
Tiêu Kiến thông thuộc kinh thành hơn, tất nhiên do hắn giới thiệu tửu lâu, bọn họ tới trước một tửu lâu quy mô khí phái, vừa đi qua cửa có một người trung niên đi tới, thì thầm nói với Tiêu Kiến vài câu, đưa bọn họ tới thẳng tầng cao nhất của tửu lâu năm tầng này.
- Đường cử nhân, mời!
Tới một phòng bao gần cửa sổ, Tiêu Kiến đi vào trước:
Người trung niên kia không vào lịch sự mời Ngọc Nhi và Đường Uy tới phòng bao bên cạnh. Đường Kính Chi bước vào phòng bao phát hiện ra bên trên đã chuẩn bị rượu thịt sẵn sàng, như vị Tiêu công công này đã đoán trước mọi việc, thầm ngạc nhiên.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...