Lâm Úc Hương lúc này nơm nớp đứng một bên, tim đập thình thịch không
ngớt, nàng không hiểu nổi vì sao người này lại nói chuyện cơ mật như thế trước mặt mình. Có điều nàng tư duy nhạy bén, con mắt khá chuẩn, dù
trong lòng khẩn trương không thôi, lại mới chỉ ở Đường phủ được hơn 3
ngày, nhưng có thể hiểu được Chấn Uy tiêu cục vì sao dám lớn gan như
vậy.
Một đệ đệ phong lưu hoàn khố, hai tên đệ đệ khác nhát gan
không làm nên chuyện gì, còn đứa đệ đệ nhỏ nhất năm nay chưa tới mười
tuổi, Đường phủ nếu không có Đường Kính Chi là trụ cột, coi như xong
rồi.
Tới khi đó, cả gia nghiệp lớn của Đường phủ trong mắt bọn
chúng chỉ e chẳng khắc gì miếng bánh ngon không chủ, sao chẳng há miệng
ngoạm lấy, đem so ra thì vứt cả Chấn Uy tiêu cục đi cũng là cái gì.
Đường lão thái quân nói dứt lời, không khí trong phòng trở nên nặng nề, mặc
dù ai cũng hiểu chuyện là thế nào, nhưng nếu muốn lật nhào đối thủ, thu
lại lợi ích của mình thì khó càng thêm khó, vì chủ của Chấn Uy tiêu cục
là em vợ của tri châu.
Vương triều Đại Càn lập quốc hơn 300 năm,
có 18 châu, Lạc Thành thuộc Lưu Châu, Lưu châu khí hậu ôn hòa là nơi
trồng chè nổi tiếng, diện tích nhỏ hơn châu khác, tổng cộng có chín toàn thành, ba mươi huyện nha.
Hồi lâu sau, Đường lão thái quân thở dài:
- Bỏ đi, chút lỗ nhỏ này Đường gia ta vẫn chịu được, chuyện coi như tới đây là hết đi.
Bà nói thế chủ yếu vì không muốn cháu trai quá bận tâm, khiến cho sức khỏe lại xấu đi.
Đường Kính Chi không nói gì cả, dù biết đối phương sẽ không chịu dừng tay khi chưa đạt được mục đích cuối cùng, nhưng những chuyện này y chỉ biết qua ký ức kia mà thôi, không tận mắt nhìn thấy, y lại chưa hoàn toàn hòa
nhập vào thân phận mới, cho nên đành thế đã.
Đường lão thái quân
dẫu sao cũng có tuổi rồi, chủ yếu lo chuyện trong phủ, tính cảnh giác
không quá cao, hơn nữa ngàn vạn lần không nghĩ đối phương tham lam tới
mức nuốt chửng cả Đường phủ, dẫu sao hào môn thế tộc, không phải kẻ nào
muốn đụng vào là được, bà không muốn nhắc tới chủ đề này nữa, mà quay
sang nhìn Lâm Úc Hương đứng bên cạnh.
Lâm Úc Hương mặt cúi gằm,
cung kính đứng đó, đột nhiên có một ánh mắt sắc như dao liếc qua người,
làm nàng sởn hết gai ốc, rồi nghe thấy tiếng quát bất thình lình:
- Quỳ xuống.
Lâm Úc Hương tính cách quật cường, không phải người dễ dàng chịu thua,
nhưng không biết vì sao gặp Đường lão thái quân cứ như chuột gặp mèo,
hai chân nhũn ra, chấp nhận số mạng quỳ xuống đất.
Đường Kính Chi không hiểu Đường lão thái quân bày trò gì, có điều hiểu bà dù mạnh mẽ
quyết đoán, rất có thủ đoạn, song là người chú trọng lý lẽ, nên không
quá lo bà làm gì Lâm Úc Hương.
- Biết nguyên nhân Nhị gia hôm đó ngất xỉu rồi, ngươi có chút oán hận nào không?
Đường lão thái quân nhìn Lâm Úc Hương từ trên xuống dưới, ánh mắt dữ dội, tới khi thấy thiếu nữ này hoa dung thất sắc, người run lẩy bẩy mới lạnh
nhạt hỏi:
Lâm Úc Hương lúc này trong lòng chỉ có sợ hãi, vội càng dập dầu cung kính đáp:
- Không ạ, tôn tức chưa từng có chút oán hận nào.
Đường lão thái quân không ngốc, tất nhiên cũng biết lời Lâm Úc Hương không
hoàn toàn thật, dù sao ba ngày qua nàng bị người ta chửi mắng rỉa rói
thê thảm, có người chửi nàng là sao chổi, chửi nàng mệnh khắc phu, có
người chửi nàng là hồ ly tinh hút máu người, tới ngay đám nha hoàn trong phủ không coi nàng ra gì, dám lên mặt với nàng.
Nói đi nói lại chỉ
biết trách số mệnh nàng không tốt, mà thôi, ai bảo đúng đêm tân hôn gặp
chuyện kia, dù nàng có là chính thê của Đường Kính Chi thì sao, không có nam nhân chống lưng, nàng căn bản không là cái gì.
Mấy ngày qua
Lâm Úc Hương chịu đựng đối xử bất công, nhưng trong mắt Đường lão thái
quân, nàng chỉ là tôn tức mà thôi, đem so với bảo bối đích tôn của bà
thì còn kém một vạn tám ngàn dặm, cho nên không lên tiếng trách cháu
mình.
Đương nhiên Đường lão thái quân cũng rất khôn khéo trong việc
đối nhân xử thế, thuật dùng người vận dụng tới mức lô hỏa thuần thanh,
đánh cho một đòn, cũng phải cho ít táo ngọt.
- Ta biết Úc Hương
rất ngoan, vừa ôn nhu vừa hiền thục, xem ra đạo sĩ kia tính không sai,
có ngươi ở đây, quả nhiên có thể bảo vệ cháu ta cả đời bình an.
Không nhắc tới hai chữ đạo sĩ còn đỡ, vừa nói tới tên đạo sĩ tính số mạng cho Đường Kính Chi kia, Lâm Úc Hương lại hận tới bầm gan tìm ruột.
Lâm
lão thái quân sùng tín đạo giáo, lại luôn lo cho bệnh tình của đích tôn, cho nên cứ nghe đâu có đạo sĩ nổi danh là mời về tính số mạng cho Đường Kính Chi, một lần có một đạo sĩ béo vang danh thiên hạ tình cờ qua Lạc
thành, được Đường lão thái quân không ngại bỏ khoản tiền lớn mời về, đạo sĩ đó tính số cho Đường Kính Chi xong liền để lại bát tự (*), nói chỉ
cần tìm được một nữ tử hiểu y thuật, lại có bát tự trùng hợp với tính
toán của ông ta lấy về làm chính thê xung hỉ cho Đường Kính Chi là có
thể khiến Đường Kính Chi thoát khỏi bệnh tật, hơn nữa phú quý cả đời.
Đích tôn bảo bối bệnh tật bao năm, Đường lão thái quân cứ như trúng tà, nghe đạo sĩ béo nói là tin ngay, kết quả gặp đúng Lâm Úc Hương phù hợp với
cả hai điều kiện, từ nhỏ nàng cùng gia gia sống nương tựa vào nhau,
không may năm ngoái gia gia qua đời, trong nhà chẳng có thế lực gì, nên
bị Đường lão thái quân sai người bắt về Đường phủ, hơn nữa cho nàng làm
chính thê Đường Kính Chi.
Phải biết rằng ở Vương triều Minh Hà thê và thiếp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chính thế có thể vào từ
đường gia tộc, có quyền lực quản lý hậu viện, nói cách khác, hiện trong
Đường phủ, trừ Đường lão thái quân và Đường Kính Chi ra, nàng có địa vị
cao nhất, ít nhất về lý thuyết là thế.
Đương nhiên, chính thê có
nắm quyền thực sự được hay không phải xem có được tướng công sủng ái hay không, nếu không cuối cùng chỉ có cái danh phận vô nghĩa, ai cũng dám
leo lên đầu, như Lâm Úc Hương ba ngày qua.
Đường lão thái quân đích thân đỡ Lâm Úc Hương dậy, giọng hòa nhã:
- Úc Hương, sức khỏe Nhị gia không tốt, sau này ngươi phải chăm sóc nó chu đáo đấy.
Lâm Úc Hương len lén lấy khóe mắt liếc nhìn Đường lão thái quân, thấy bà
mặt mày tươi cười, ấm áp như gió xuân tháng ba, tim mới đập bình thường
lại một chút, nghĩ một lúc nói:
- Bẩm lão thái quân, tôn tức từ nhỏ học y, tự nhận y thuật tinh thông, muốn trị bệnh cho ...
Hai chữ "tướng công" khiến nàng tới giờ vẫn không sao nói ra một cách tự
nhiên được, càng nghĩ càng tủi hờn ấm ức, bi thương, phẫn nộ, lần lượt
dâng lên trong lòng, nàng đâu có muốn lấy Đường Kính Chi, nàng bị bắt về đây đã đành, ngay đêm tân hôn lại xảy ra biến cố kia, áo cưới chưa kịp
cởi đã ngày đêm không nghỉ chiếu cố cho y, đã thế còn bị trút lên đầu
bao nhiêu tội danh không gánh chịu nổi, hít sâu một hơi nói tiếp:
- Chữa bệnh cho tướng công ... không phải khó khăn, nhưng ...
(*) Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa
chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ,
ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi
phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng
cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một
con người. Theo phong tục cũ, khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái
phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát
tự”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...