- Không thể.
Đường Kính Chi vội lên tiếng ngăn cản, đám quan lại giỏi nhất theo gió trở cờ, nếu để ba tên này hình thành thế lực thì y làm sao đối phó nổi:
- Hoàng thượng, lúc này triều đình đang lúc rối ren bộn bề, cần phải lấy ổn định đại cục làm trọng, hoàng thượng nếu không có chút chứng cứ nào đã đầy một đại học sĩ vào ngục, các quan viên khác sẽ có cảm tưởng gì? Chỉ e lòng bách quan nguội lạnh, nhất là hai vị đại học sĩ còn lại, bọn họ liệu cho cho rằng hoàng thượng kỵ húy bọn họ quyền cao chức trọng nên muốn trừ khử? Khi đó bách quan hoang mang lo sợ, không tránh khỏi tiểu nhân thừa cơ lợi dụng.
Những lời cuối cùng của Đường Kính Chi như có điều ám chỉ, ba tên kia nghiến răng căm hận, Bàng Vũ và Đỗ Minh càng quay sang hung hăng nhìn y uy hiếp.
Tần Mục tất nhiên không dễ dàng chịu thua, nói lớn:
- Hoàng thượng, cách thứ hai là có thể để Trình các lão cáo lão hoàn hương.
- Phải rồi, Trình các lão đã tròn sáu mươi, nhiều năm vất vả vì triều đình, nên nghỉ ngơi rồi, nếu không bách quan bảo trẫm không biết quan tâm trọng thần.
Hoàng đế trẻ mắt sáng lên, gật gù liên hồi:
- Hoàng thượng, Trình các lão uy vọng cực cao, không biết là tấm gương cho bao nhiêu quan viên trong triều, nay sức khỏe đang tốt, tinh thần dư dật, sao có thể tùy ý bảo các lão cáo lão? Học sinh cho rằng cách này không thông, chỉ e là không qua mắt được người khác, lúc đó nghi kỵ càng lớn.
Đường Kính Chi đã nhìn ra không chỉ ba tên Tần Mục muốn hạ bệ vì các lão này mà xem ra ngay trong lòng hoàng đế trẻ cũng muốn lão thần ỷ thân phận chỉ chỏ hắn làm việc nên cũng có ý hạ bệ Trịnh các lão rồi, việc Trình các lão và Thất hoàng tử gặp nhau chỉ là giọt nước tràn ly, thế nên không suy nghĩ sâu xa hơn.
Hiểu điều đó y khéo léo chỉ nó là biện pháp không thỏa đáng, chứ không ngăn cản hoàng đế trẻ hạ Trình các lão.
Bàng Vũ đi tới nói:
- Hoàng thượng, vi thần có cách, vừa che mắt được kẻ khác, khiến bọn họ không còn gì để nói.
- Cách gì?
Hoàng đế trẻ hỏi gấp:
- Hoàng thượng có thể thêm vào trong thánh chỉ cho Trình các lão cáo quan về quê một điều, là ban cho ông ta tước vị.
Ngoài thăng trong giáng?
Đỗ Minh hớn hở lén giơ ngón tay lên khen ngợi Bàng Vũ.
- Đường cử nhân, ngươi thấy biện pháp của Bàng ái khanh có được không?
Có lẽ mấy ngày qua quen với việc hỏi ý kiến của Đường Kính Chi nên hoàng đế trẻ thuận miệng hỏi:
" Đám người này tưởng thiên hạ ngu hết cả hay sao?" Đường Kính Chi lắc đầu đáp:
- Hoàng thượng, học sinh thấy vẫn không được, cách này người ngoài nhìn một cái là ra được, đúng là không ai có thể nói gì, nhưng không nói không có nghĩa là bọn họ không bất mãn. Thế này khác gì trò đùa.
- Nhảm nhí!
Tần Mục quay ngoắt người lại:
- Trò đùa? Chuyện này liên quan tới khả năng Thuận Vương và Trình các lão thông đồng mưu phản, vậy mà trong mắt ngươi lại chỉ là trò đùa à?
Hắn cố ý bóp méo lời Đường Kính Chi.
Đỗ Minh cười nhạt, không để Đường Kính Chi cơ hội phản bác nói ngay:
- Đúng thế, còn may là chúng ta vô tình gặp được bọn họ, nếu không còn chẳng biết được quan hệ giữa bọn họ lại thân mật như thế.
Vô tình gặp được? Là người ta chủ động tìm tới cửa, đám người này điên đảo thị phi, đúng là lũ tiểu nhân vô sỉ.
Đường Kính Chi hối hận, vì không muốn giáp mặt đám người này nên y cố ý tới muộn, không ngờ để bọn chúng có cơ hội đặt điều gièm pha trước mặt hoàng đế.
Y chưa kịp nói gì thì hoàng đế trẻ lên tiếng:
- Trấm thấy cách của Bàng ái khanh không tệ, ngay mai trẫm sẽ hạ chỉ phong Trình các lão làm Văn Đức công, cho ông ta ở lại kinh thành.
Nói tới đó mỉm cười:
- Thế là ba vị đại học sĩ thiếu mất hai, trẫm an bài các khanh lên triều nghị chính sẽ bớt chút trở lực.
- Hoàng thượng thánh minh, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Đám Tần Mục mừng rỡ, quỳ xuống khấu đầu.
Đường Kính Chi sao có thể trơ mắt nhìn đám tiểu nhân này lên triều nắm quyền, để sau này chết trong tay bọn chúng à?
- Hoàng thượng, vạn vạn lần không được.
Đường Kính Chi bỏ hết e ngại, đi ra nói:
- Học sinh chưa bao giờ xem nhẹ chuyện Trình các lão và Thuận Vương gặp gỡ uống rượu, nhưng nói bọn họ thông đồng mật mưu với nhau thì có sơ hở lớn.
- Ồ, sơ hở gì?
Mặc dù hoàng đế trẻ có lòng trừ bỏ lão thần triều trước, nhưng khi thực thi thì trong lòng vẫn có cố kỵ, nhất là nếu làm việc không kín kẽ, bị hoàng thái hậu ít khi nổi giận nhưng một khi nổi giận thì thần tiên cũng phải e sợ biết được, lúc đó thế nào cũng bị mắng một trận.
Rồi sau đó ép hắn thu hồi thánh chỉ, lúc đó thì bẽ mặt.
- Bẩm hoàng thượng, hôm qua Đỗ đại nhân phái hạ nhân tới mới học sinh tới Như Ý lâu, khi đó học sinh và ba vị đại nhân đều không hề biết Trình các lão ở gian phòng bao bên cạnh, rồi Tần đại nhân đánh chửi một ca kỹ, mới khiến Trình các lão nổi giận xông vào, nói Tần đại nhân uy phong, còn để lại bạc cho tửu lâu, đem ca kỹ bị thương kia về phủ chữa trị.
Không ngờ Đường Kính Chi lại đem sự thực nói ra, Tần Mục mặt đỏ bừng bừng, hai mắt tóe lửa hận thù, nhìn chằm chằm vào mặt Đường Kính Chi, trong lòng rít gào :" Thằng khốn, bản quan và ngươi không chết không thôi!"
Bàng Vũ và Đỗ Minh cúi đầu xuống, cực kỳ mất tự nhiên.
Hoàng đế trẻ sắc mặt biến đổi, trước đó đám Tần Mục không nói chi tiết như vậy, chỉ nói bọn chúng uống rượu ở Như Ý Lâu vô tình nhìn thấy Trình các lão và Thuận Vương từ trong cùng một phòng bao đi ra, còn về phần Đường Kính Chi nói đúng hay sai thì nhìn thần sắc của ba kẻ kia là hoàng đế đã có đáp án.
- Trình các lão không nhận ra học sinh, nhưng nhận ra ba vị đại nhân, cho nên ở gian phòng kia mới nghe tiếng là nhận ra Tần đại nhân dọa ca kỹ kia. Thử hỏi nếu như Trình các lão thực sự cùng Thuận Vương thông đồng, sao còn chạy vào phòng bao bọn thần cứu người, hơn nữa là vì một ca kỹ.
Hoàng đế trẻ "hừm" một tiếng rất khẽ, nếu Đường Kính Chi nói đúng hết thì quan hệ giữa Trình các lão và Thuận vương hẳn là thanh bạch, có điều dù sao đám người Tần Mục là tâm phúc của hắn, hắn không muốn trách mắng bọn chúng trước mặt Đường Kính Chi.
- Vậy cũng có khả năng Trình các lão cố tình lộ diện để đánh tan hoài nghi của bọn ta.
Tần Mục cắn răng cãi cùn:
- Hoàng thượng, học sinh có một điều nữa không hiểu, Trình các lão nay phẩm cấp là chính nhất phẩm, chức vị là nội các đại học sĩ, quan cao tới mức không còn gì để thăng nữa. Vậy cứ giả sử Trình các lão mật mưu với Thuận Vương, vậy điều kiện gì đủ làm Trình các lão động lòng? Cam tâm vứt bỏ thanh danh gây dựng mấy chục năm trời mạo hiểm tội chu di cửu tộc để làm một kẻ nghịch thần tặc tử?
Ba tên Tần Mục á khẩu, đúng như thế, Trình các lão đã lên tới cực phẩm nhân thân rồi, liều mình phản bội làm cái gì?
- Cho nên học sinh cho rằng khả năng Trình các lão thông đồng là rất khó, mà giả sử chuyện Thuận vương có ý đồ, đoán chừng hoàng thượng vừa hạ chỉ cho Trình các lão về quê , Thuận vương sẽ nói ra chân tướng sự việc hôm qua, bách quan sẽ chán nản, vậy là kẻ tiểu nhân càng có cơ hội lợi dụng.
Nghe lời Đường Kính Chi nói, hoàng đế trẻ toát mồ hôi, chẳng lẽ chuyện này là cái bẫy Thất đệ cố ý sắp đặt? Nếu không vì sao lại đúng vào gian phòng sát bới ba người Tần Mục?
Thực ra chuyện ba tên Tần Mục thường uống rượu đánh người thì hắn cũng biết rồi, nhưng nhân vô thập toàn, có tài có tật nên không vì thế mà đánh giá thấp bọn chúng, nhưng bọn chúng không nói thật, bịt tai che mặt hắn, suýt làm hắn có quyết định sai lầm, hoàng đế trẻ đề phòng, những kẻ này không phải thẳng tính như hắn nghĩ.
Xem ra cần phải phái Tề Đức Thịnh phái người của nội xưởng đi điều tra xem gần đây Thuận Vương làm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...