Thấy hoàng thượng trọng dụng Đường Kính Chi như thế, Tần Mục tức tím mặt, nghiến răng đám lời, Bàng Vũ và Đỗ Minh hai mắt đầy ghen ghét, ba bọn chúng rời ngự thư phòng đưa mắt nhìn nhau trao đổi, kết bạn ra hoàng cung.
Hai người Lư Cương, Bạch Dụ Sinh coi trọng chính sự nhất, thấy hôm nay không thể thương lượng triều chính, thở dài lui ra.
Đợi người cuối cùng là Bạch Dụ Sinh với vẻ mặt phức tạp lui rồi, Đường Kính Chi mới khom lưng nói:
- Hoàng thượng, trong mắt Điền Cơ không còn hoàng thượng, không còn triều đình, to gan lớn mật, tội đáng chém đầu! Có điều muốn bắt người này, cần đợi khâm sai thứ hai lên đường, vỗ về quan viên địa phương yên lòng đã mới được.
Hoàng đế trẻ gật đầu:
- Đúng thế, cần trấn an quan viên Lưu Châu để bọn họ không hùa theo Điền Cơ và Trịnh Thắng.
Hắn cố ý nhắc tới cả hai cái tên.
- Hoàng thượng, ngoài ra để cho chắc chắn cần phân hóa Điền Cơ và Trịnh Thắng.
Đường Kính Chi từng tới Trịnh phủ gặp Trịnh Thắng hai lần, mặc dù nói chuyện không nhiều, nhưng kết hợp tin tức nghe ngóng được, cũng có nhận thức đại khái về ông ta, tính ra trong thời buổi thiên hạ đầy quan viên sâu mọt này thì ông ta không tệ rồi, tuy tham ô, nhưng kiềm chế con cháu không ỷ thế ra ngoài làm càn, nếu chẳng phải bị tên Mạnh khâm sai kia ép thái quá, tuyệt đối không bắt tay với Điền Cơ, liền đem ấn tượng đánh giá của mình về Trịnh Thắng kể cho hoàng đế .
Hoàng đế trẻo nheo mắt lại, ý vị khó lường:
- Ý ngươi là muốn trẫm miễn tội cho Trịnh Thắng.
Chỉ có hai người bọn họ Đường Kính Chi nói thoải mái hơn:
- Đúng thế, chỉ cần hoàng thượng xá miễn cho Trịnh gia, như vậy không cần hoàng gia ra tay cũng có thể hạ được Điền Cơ.
- Tuyệt đối không thể!
Hoàng đế trẻ đứng bật dậy, mặt sương giá:
Hoàng gia có phương pháp giáo dục và thế giới quan riêng của hoàng gia, từ nhỏ hoàng đế trẻ được dạy bảo thiên hạ này là của Minh gia, đợi khi hắn ngồi lên ngôi báu, tất cả sẽ là của hắn, hắn là tối cao, tất cả phải trung thành phục tùng hắn.
Hiện giờ Trịnh Thắng dù mới chỉ có ý nghĩ mưu phản, là muốn muốn tranh đoạt giang sơn của hắn, làm sao hắn chấp nhận được.
Vả lại, quân bào thần chết, thần không thể không chết.
Trong mắt hắn, cho dù Mạnh khâm sai có muốn giết Trịnh Thắng, Trịnh Thắng cũng phải ngoan ngoãn giơ cổ chịu chém.
Vì giữ mạng mà tạo phản là phạm vào kỵ húy, là xúc phạm long tộc chí tôn.
Nhìn đi nhìn lại trên người Đường Kính Chi mấy lượt, thấy trán y toát mồ hôi run lẩy bẩy, mới thu lửa giận lại, nguôi giận phần nào ngồi xuống:
- Đường cử nhân, nếu có kẻ dám tạo phản mà trẫm xá miễn, vậy tương lai không biết bao kẻ học theo, cho nên Trịnh tặc phải chết.
- Hoàng thượng thánh minh!
Đường Kính Chi hưởng ứng, y toát mồ hôi là thật, còn run rẩy chỉ là để đóng giả cho thỏa mãn tự tôn của hoàng đế trẻ thôi, cái gọi là long khí hoàng uy gì gì đó chẳng là gì hết.
- Hoàng thái hậu đã tìm được nhân tuyển cho khâm sai thứ hai, ngày mai sẽ ra chiếu khiển trách Mạnh ái khanh giết người quá nhiều, làm chính vụ địa phương nhiều nơi trì tệ, dân tâm hoảng loạn, trẫm cũng hạ ý chỉ, chỉ cần đợi khâm sai thứ hai tới là giải hắn vào kinh.
Hoàng đế trẻ ngừng một lúc rồi nói:
- Chuyện phân hóa Điền Cơ và Trịnh Thắng phải làm, thế này đi, ngươi là người Lưu Châu, hiểu biết nơi đó, chuyện này trấm giao cho ngươi. Giờ ngươi nghĩ xem, muốn hoàn thành chuyện này cần những gì, cứ việc nói thẳng, trẫm sẽ tận lực thỏa mãn.
- Cái gì?
Đường Kính Chi ngẩng đầu, há hốc mồm, không nghĩ chuyện này rơi lên đầu mình, giờ y ở kinh thành cũng phải đề phòng đám người Trương Thiếu Kiệt ám sát, về Lưu Châu chẳng phải chỉ còn đường chết sao?
- Hoàng thượng, hiện học sinh là gai trong mắt Điền Cơ ...
Y mới nói tới đó mặt hoàng đế trẻ lạnh xuống:
- Cái gì, ngươi dám kháng hoàng lệnh?
- Học sinh không dám.
Đường Kính Chi cúi đầu xuống:
- Đường cử nhân, trẫm không bắt ngươi làm không công, ngươi đã thề không thể làm quan, vậy trẫm phong tước cho ngươi, chỉ cần ngươi làm được việc này, trẫm phong cho ngươi làm tam đẳng Bình Lưu bá.
Lời này làm tim Đường Kính Chi giật đánh thót một cái, lão tướng quân Vương Xương Long vì nước trấn thủ biên cương bao năm, trải qua trăm trận, đánh lui người Ngột Thuật xâm phạm không biết bao lần cũng chỉ được phong nhị đẳng An Bắc bá thôi.
Có điều không phải là y động lòng vì tước vị.
Đường Kính Chi luôn cho rằng cái vương triều này đã mục rỗng rồi, sớm muộn gì cũng sập, thực lòng mà nói nếu Điền Cơ không phải là tử địch của Đường gia, lão ta và Trịnh Thắng tạo phản ắt phải lôi kéo hào phú địa phương ủng hộ, nói không chừng y cũng chấp nhận.
Nếu y nhận việc này, ắt không dấu được tai mắt của kẻ khác tức là từ nay về sau bị khắc dấu “phe bảo đế” lên mặt rồi.
Nói thì nói thế, nhưng lúc này y còn lựa chọn khác sao?
- Hoàng thượng, đợi khâm sai thứ hai tới Lưu Châu, mua chuộc lòng quan viên nơi đó, học sinh mới tiện tính kế, chuyện này trọng đại, xin cho thần vài ngày suy nghĩ mới có thể nói cần hỗ trợ gì.
Không còn đường thương lượng nữa, Đường Kính Chi đành chấp thuận, nhưng vẫn đề xuất điều kiện.
- Chuẩn!
Hoàng để trẻ mỉm cười:
- Hoàng thượng, còn mấy quan viên địa phương kia?
Đường Kính Chi thấy hoàng đế tâm tình tốt hơn, tranh thủ cầu xin:
- Trẫm đồng ý với ngươi, tạm thời giam bọn chúng vào thiên lao, nếu như ngươi trì hoãn quá lâu, trẫm đành lôi bọn chúng ra ngọ môn thôi.
Hoàng đế trẻ không thông, vì sao Đường Kính Chi bị mình dọa cho sợ chết khiếp còn đi cầu xin cho người khác?
Vì y lương thiện?
Đường Kính Chi đúng là lương thiện, cũng không muốn vì mình lắm lời vài câu khiến bao người rơi đầu, tan nhà nát cửa, nhưng có nguyên nhân quan trọng hơn nữa, y biết trong mắt hoàng đế thậm chí hoàng thái hậu có ấn tượng về mình là kẻ mưu mô to gan, nếu còn thêm ấn tượng y là kẻ máu lạnh toan tính thiệt hơn thì thế nào cũng đề phòng mình, hạ nhân bị chủ tử phòng bị thì mãi mãi là kẻ bị sử dụng lợi dụng, chứ không được chủ quý trọng, như thế thì nguy to, thế nên mời mấy lượt nói đỡ cho quan viên kia, lấy ấn tượng thiện lương cải thiện phần nào.
Rời thư phòng được thái giám dẫn ra cửa cung, Đường Kính Chi định tới cửa hiệu tụ họp với Đường Uy, nhưng thấy một người mặc áo vải đi tới, dù nơi này gần cửa cung, nhưng Đường Kính Chi vẫn lùi lại mấy bước đề phòng bị tập kích.
Y chưa quên Trương Thiếu Kiệt đang ngầm theo dõi mình, đám người giang hồ thiếu gì kẻ bạt mạng, chưa kể gia nô tử sĩ của Điền Cơ chắc chắn cũng có, bọn chúng chẳng ngại giết người trước cửa cung.
Người kia thấy Đường Kính Chi có ý phòng bị thì dừng chân, chắp tay nói:
- Đường công tử, chủ nhân nhà ta bày tiệc ở Như Ý lâu, mời công tử tới đó uống vài chén.
- Ồ, chủ nhân của ngươi là ai?
Đường Kính Chi nghi hoặc hỏi, tuy y tới kinh thành nhiều lần nhưng cũng chẳng có mấy người quen biết.
- Chủ nhân nhà ta họ Đỗ, cùng Đường công tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng.
Người đó tuy lời nói đúng mực, giọng điệu kiêu ngạo, lưng thẳng, ngực ưỡn lên, mời khách cũng chẳng hỏi người ta có thời gian không?
Đúng là chủ nào tớ nấy.
Đường Kính Chi không hiểu tên Đỗ Minh này nhìn mình không vừa mắt, sao đột nhiên lại đổi tính mời mình uống rượu, hỏi:
- Đỗ đại nhân là cánh tay đắc lực bên cạnh hoàng thượng, vì sao lại mời bách tính bình dân như Đường mỗ.
Đồng thời ngầm ra hiệu cho một người không cần tới gần, tuy người đó hóa trang, nhưng y nhận ra đó là Mã Vinh, hắn nhận nhiệm vụ ngầm bảo vệ Đường Kính Chi.
- Chuyện này, chủ nhân nói Đường công tử văn tài phi phàm, lại cùng hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, nên cần thân cận nhiều hơn.
Đường Kính Chi luôn quan sát nhất cử nhất động của kẻ này, thấy hắn có vẻ không nói dối thì gật đầu, mặc dù y và đám người Đỗ Minh không cùng đường, nhưng người ta mời uống rượu, y không thể cự tuyệt, nói thế nào đó là hồng nhân bên cạnh hoàng đế, không thể đắc tội tới mức không hóa giải được.
Thấy y đồng ý, người kia đi trước dẫn đường, không có xe ngựa gì cả, từ điều này có thể nhìn ra, tên Đỗ Minh căn bản không coi y ra gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...