Mấy tên đại thân cùng thám giám đều lui cả ra.
Tần Mục, Bàng Vũ và Đỗ Minh trước khi đi đều nhìn Đường Kính Chi gườm gườm, Lư Cương mặt vẫn cứng đờ vô cảm, Bạch Dụ Sinh lại tỏ vẻ nuối tiếc.
Rời khỏi thư phòng, Bàng Vũ vốn định chỉ trích Bạch Dụ Sinh nói đỡ cho Đường Kính Chi, nhưng bị Tần Vũ kéo sang một bên, tỏ ý rõ ràng từ nay đường ai nấy đi.
Bạch Dụ Sinh nhún vai, đứng một mình.
Lư Cương đi ra cuối cùng, nhìn trái phải một lượt rồi bước thẳng ra sân, đứng đó lưng thẳng tắp.
- Đường cử nhân, bọn họ lui cả rồi, hiện giờ ngươi nói đi.
Hoàng thái hậu nhích người, đồ trang sức trên mũ phượng va chạm vào nhau, phát ra tiếng trong treo dễ nghe.
- Xin hoàng thái hậu và hoàng thượng miễn tội, học sinh mới giám nói.
- Ồ.
Hoàng thái hậu ngạc nghiên, hoàng đế trẻ thì càng hứng thú ra mặt, vẫy tay rối rít:
- Thứ tội, thứ tội, ngươi có gì cứ nói thoải mái.
Đường Kính Chi lấy dũng khí nói ra chủ ý xấu cực kỳ đại nghịch bất đạo:
- Cách của học sinh là đổi một vị khâm sai khác nam hạ, đồng thời ngầm chỉ thị, muốn khâm sai đó ra sức nhận hối lộ nộp vào quốc khó.
- Cái gì?
Dù hoàng thái hậu trầm tính cũng giật mình đứng bật dậy:
Hoàng đế trẻ thì há hốc mốc, tưởng mình nghe nhầm:
- Đường cử nhân, ngươi, ngươi nói lại lần nữa xem nào.
Nói ra rồi thì Đường Kính Chi ngại gì không lặp lại lần nữa.
- To gan.
Hoàng thái hậu mặt nghiêm lạnh, ngọc thủ chỉ Đường Kính Chi, giận không nói ra lời, nếu chẳng phải trước đó hoàng thượng thứ tội trước, bà đã lệnh người kéo y ra chém đầu rồi.
Thế này chẳng phải muốn kéo sập giang sơn xã tắc của Chu gia sao?
Hoàng đế trẻ tỉnh lại, dở khóc dở cười, vội đứng dậy vỗ lưng hoàng thái hậu.
- Bẩm hoàng thái hậu, hoàng thượng, cách này của học sinh đúng là to gan một chút, nhưng lại có tác dụng giống việc Mạnh đại nhân chém tham quan xét nhà ...
Đường Kính Chi vẫn tiếp tục trình bày ý kiến của mình:
- Láo xược.
Hoàng thái hậu giận dữ cắt lời:
- So với nghe ngươi chẳng bằng bảo hoàng thượng bán quan, như thế còn thu được nhiều tiền hơn.
Đường Kính Chi làm bộ không hiểu, ngây thơ nói:
- Nhưng bán quan sẽ hủy giang sơn vương triều Minh Hà.
- Cách của ngươi có khác gì?
Hoàng đế trẻ đỡ hoàng thái hậu ngồi xuống, hứng thú hỏi:
- Xin hoàng thái hậu bớt giận nghe học sinh nói.
Đường Kính Chi liếc trộm hoàng thái hậu một cái, thấy bà như muốn giết mình tới nơi thì cẩn thận vận dụng câu chữ:
- Bán quan bán chức thì làm thiên hạ biết cả, khiến quan viên muốn leo lên sẽ ra sức vơ vét của bách tính, như thế thành, quan ép dân phản, vương triều sẽ ... Khụ hậu quả không dám tưởng tượng. Còn cách học sinh nói chỉ có khâm sai kia biết, quan viên địa phương vì giữ mạng giữ chức, sẽ sẵn lòng bỏ tiền, hơn nữa còn giữ kín miệng, quốc khố không cần lo nữa.
Sắc mặt hoàng thái hậu hơi giãn ra, thầm cân nhắc.
- Nếu như đám Điền Cơ, Trịnh Thắng tiếc tiền không muốn bỏ ra, vẫn tạo phản thì sao?
Hoàng đế trẻ rất thích thú đề tài này, khơi chuyện:
- Bẩm hoàng thượng, những người đó tuy quyền cao chức trọng, nhưng không dám tùy tiện làm phản đâu ạ. Trước đó bọn họ vì giữ mạng nên mới phải làm liều, dù sao Minh gia là long tộc chính thống, nếu có thể bỏ tiền giải nạn, dù hai kẻ kia có tạo phản thì những người khác cũng chẳng theo, như vậy một công đôi việc, vừa có tiền lại hóa giải được nguy cơ phương nam.
- Ừ, nói có lý đấy.
Hoàng đế trẻ hơi động lòng:
Hoàng thái hậu thì tính nếu ngầm hạ lệnh, rồi sau khi khâm sai kia về kinh sẽ giết đi không cho tin tức truyền ra ngoài thì cách này đúng là có thể giải được nguy cơ trước mắt, trầm mặc một lúc rồi nói với hàm ý không rõ:
- Đường cử nhân, cách của ngươi cũng có thể được, có điều nếu khâm sai đại thần ra sức nhận hối lộ, ắt mang ác danh trên người, khi về kinh bị bách quan tham tấu, chẳng phải là chết chắc à ?
Hoàng đế trẻ vốn tính để mấy quan viên tâm phúc của mình đi, như thế yên tâm bảo mật, nghe thế mới tỉnh ra.
- Đúng ạ, cho nên vị khâm sai đại thần này hoặc một lòng trung thành với hoàng thượng, nguyện quyên mình vì nước, hoặc là có điểm yếu nắm trong tay hoàng thượng.
- Hoàng thượng, ai gia thấy mấy quan viên bên cạnh hoàng thượng có thể đảm trách được nhiệm vụ này, hay chọn trong đó một người.
Hoàng thái hậu sớm ngứa mắt với đám Tần Mục, nếu trừ đi được tên nào hay tên đó, còn nữa, để an toàn hơn, ngay cả Đường Kính Chi cũng phải diệt trừ.
Hoàng đế trẻ mặt đại biến, mấy người đó đều là cựu thần đông cung, một người hắn cũng không nỡ.
Bất ngờ Đường Kính Chi cũng ngăn cản:
- Không được, hoàng thái hậu, mấy vị đại nhân đó đều không thích hợp làm khâm sai.
- Ồ, vì sao?
Hoàng thái hậu nghi hoặc hỏi:
- Bẩm hoàng thái hậu, mặc dù học sinh vừa vào kinh chưa lâu những cũng biết mấy vị đại nhân đó không ai là người tham tài, nếu như phái bọn họ làm khâm sai, sau đó tính cách đột nhiên chuyển biến quá lớn, coi tiền tài như mạng, sợ không che mắt được người đời.
Hoàng đế trẻ hưởng ứng ngay:
- Đường cử nhân nói phải đấy, bọn họ đều không thích hợp làm khâm sai.
Hoàng thái hâu nghĩ cũng phải, lần này lệnh khâm sai đi ăn hối lộ là chuyện tày trời, nhất định phải làm thật cẩn thận kín kẽ, chẳng may để người ta nhìn ra sơ hở gì thì không được:
- Vậy ngươi nói phải làm sao đây ?
- Học sinh cho rằng chọn tham quan có điểm yếu nằm trong tay hoàng thượng là thích hợp nhất.
Sau câu này trong ngự thư phòng trở nên yên tĩnh, Đường Kính Chi cũng hiểu chủ ý của mình quá hoang đường, cần cho họ thời gian tiêu hóa, đợi một lúc không thấy ai nói gì, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy hoàng thái hậu và hoàng thượng, lặng lẽ nhìn nhau, hình như đã có nhân tuyển.
- Ngươi nói tiếp đi.
Một lúc sau hoàng thái hậu lên tiếng:
- Còn điều nữa là để Mạnh khâm sai chịu chút ủy khuất, tìm lý do gì đó hạ ý chỉ tống vào xe tù áp giải về kinh, hơn nữa trong thời gian ngắn không được trọng dụng.
Bổ nhiệm khâm sai không phải trò đùa, không thể nói đổi là đổi mà không có lý do, thấy hai người kia gật đầu, Đường Kính Chi mới nói:
- Thêm nữa, hoàng thượng đăng cơ chưa lâu, uy vọng không thể bị tổn hại, nếu không khó trấn áp bách quan, nhất là quan lớn một vùng, hơn nữa Mạnh đại nhân được hoàng thượng trọng dụng, nếu do hoàng thượng triều hồi ...
- Ý của ngươi là muốn ai gia triệu hổi Mạnh khâm sai về, do ai gia hạ chỉ cho khâm sai thứ hai nam tuần?
Hoàng thái hậu hiểu ngay ra ý của Đường Kính Chi, cái tên này gan quá lớn, dám kéo cả đường đường hoàng thái hậu vào âm mưu quỷ kế của y.
- Cũng có thể để hoàng thái hậu ép hoàng thượng hạ chỉ.
Đường Kính Chi nói xong đưa mắt nhìn phía chân hoàng thái hậu, chỉ sợ đột ngột có bàn chân nhỏ vung ra đá cho mình một phát.
Hoàng đế trẻ thì quay đầu sang một bên, môi mím lại, nhịn cười đến khổ.
- Hết rồi à?
Hoàng thái hậu hít sâu liền mấy hơi mới giữ được giọng trấn tĩnh hỏi:
"Hết thì để đời ta cũng hết luôn sao?" Đường Kính Chi cẩn thận nói:
- Học sinh không biết tên tuổi lẫn con người vị khâm sai này ra sao, nhưng mấy điểm sau thì ông ta nhất định phải có. Thứ nhất, phải biết tham ô, ví như khi nhận hối lộ phải nắm được chừng mực, một ngàn cũng là tham, một vạn cũng là tham, lấy ít không đủ, lấy nhiều vượt quá giới hạn, quan viên địa phương tìm cách vơ vét của dân bù vào.
Hoàng thái hậu và hoàng đế đều không còn gì để nói, hay quá rồi, thì ra tham ô còn phải chú ý như thế, nực cười hơn có kẻ giao giảng kỹ xảo tham ô trước mặt họ.
- Thứ hai là khâm sai thứ hai không hòa hợp với hoàng thượng, như thế khâm sai này có tham tới đâu, tên tuổi có thối thế nào cũng không không ảnh hưởng tới hoàng thượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...