Cực Phẩm Tài Tuấn

- Đừng gọi cha gia là đại nhân, cha gia chỉ là nô tài hầu hạ trong cung thôi, không nhận nổi, cứ gọi cha gia là Toàn công công là được.

Toàn công công tự giới thiệu xong thì phất tay ra hiệu người không liên quan lui ra, Vũ Lâm quân tức thì đi tới lập ra hàng rào cách lý, Ngọc Nhi không yên tâm, nhưng thấy Đường Kính Chi đưa mắt ra hiệu, ngoan ngoãn lui ra cach chừng năm trượng.

- Ngọc điệp là do công tử viết, sau đó sai nô tài trong nhà quỳ trước cửa cung dâng lên phải không?

Toàn công công hạ thấp giọng hỏi :

Đường Kính Chi gật đầu thừa nhận.

- Được, vậy là không sai rồi, công tử thu doạn nhanh đi, mai theo cha gia lên kinh thành diện thánh!

Toàn công công nói xong chỉ Vương Mông hỏi:

- Kẻ này quan chức là gì, thành thủ Lạc thành ở đâu?

- Bẩm công công, người này chính là thành thủ Lạc thành tên Vương Mông.

Đường Kính Chi trả lời:

- A!

Toàn công công nhìn Đường Kính Chi chằm chằm:

- Công tử gan không nhỏ, dám tụ tập người đối kháng với thành thủ đại nhân chưởng quản một thành, ít nhất có hai ba nghìn quân phải không?


Đường Kinh Chi luôn mồm nói không dám, rồi đem chuyện Đường gia khai hoang kể ra đại khái, Toàn công công chỉ gật gù, hai người vừa nói chuyện vừa đi tới nha môn, dọc đường đi xác người nằm ngổn ngang, máu chảy thành sông, cứ mỗi lần thấy một xác chết như gai đam vào tim, những người này đều có cha mẹ con cái cả.

Trận chiến đó diễn ra chưa tới một canh giờ, nhưng đã có hơn trăm người chết.

Đường Kính Chi lặng người nhìn cảnh chiến trường, cố kìm chế lắm mới ngăn được nước mắt chảy ra, chắp tay nói :

- Toàn công công, cho Đường mỗ chút thời gian tưởng niệm họ được không?

Toàn công công khẽ gật đầu, cũng đứng lại chờ đợi.

Chừng nửa khắc sau, Toàn công công mới vỗ vai Đường Kính Chi, nói :

- Đường công tử, chúng ta còn nhiều việc phải làm, những người này ghi danh lại, về sau cho bọn họ bạc an ủi là được.

Đường Kính Chi gật đầu, trong lòng thề, sau này nhất định chiếu cố tốt cho người nhà của họ.

Tới công đường ngồi xuống, Toàn công công sai người đưa Vương Mông tới, lúc này hắn tóc tai rối bù, trông rất thảm hại, thở một lúc tâm thần ổn định lại rồi, Vương Mông hỏi:

- Ngươi, ngươi là ai, vì sao dám bắt mệnh quan triều đình giữa đường?

- Bản công công được đương kim thánh thượng điểm danh, theo bên khâm sai đại nhân hiệp trợ bắt tham quan, phụng khẩu dụ hoàng thượng, tuyên Đường Kính Chi Đường công tử vào kinh diện thánh.

Vương Mông lúc này không cách nào trấn định được nữa, ngã lăn ra đất, hoàng thượng, hoàng thượng vì sao muốn triệu kiến Đường Kính Chi?


Trên đường tới đây, Đường Kính Chi đếm qua loa cũng có gần 300 thi thể nạn dân, mối thù này không báo, làm sao xứng với vong hồn bọn họ.

Tiếp đó Đường Kính Chi đem từng chuyện tàn ác của Vương Mông kể ra cho Toàn công công biết, càng nghe ánh mắt vị công công thấy quen tình người ấm lạnh trong cũng cũng sắc mặt âm trầm.

Vương Mông rống lên:

- Ngươi vu khống, Đường gia các ngươi làm bao chuyện xấu xa, bị quan phủ phát hiện, nên kích động nạn dân chống đối, đại nhân minh xét, hắn ngậm máu phun người.

- Im mồm! Vậy vừa rồi tại sao ngươi còn bỏ chạy? Bản công công theo khâm sai nam hạ, đã gặp nhiều tên tham quan rồi, đừng tưởng giảo biện.

Toàn công công đập mộc đường quát:

- Người đâu, bắt tên tham quan này vào xe tù, đưa lên kinh thành xét xử.

Nếu là đích thân khâm sai tới đây, có thượng phương bảo kiếm có thể chém đầu Vương Mông, nhưng Toàn công công chỉ phụng lệnh hiệp trợ, cho nên không có quyền lực giết mệnh quan triều đình.

Như thế làm sao đủ cho Đường Kính Chi hả giận, lại nói:

- Toàn công công, tên Vương Mông này tham lam cực độ, trong nhà tiền tài bất nghĩa vô số ...

Không cần y nói hết, lần này khâm sai nam hạ với dụng ý gì Toàn công công hiểu rõ, lệnh:

- Người đâu, lập tập niêm phong nhà Vương Mông cho ta, không cho phép kẻ nào ra vào.


- Vâng!

Một viên đội trưởng tức thì tìm nha dịch bắt chỉ đường tới thẳng phủ thành thủ.

Toàn công công lại hỏi:

- Đường công tử sống nơi này, hẳn biết Lạc thành còn có những tên tham quan nào?

Quả nhiên như thế, không biết là chủ ý xấu của tên nào, mặc dù biết làm thế không ổn, nhưng Đường Kính Chi mặc xác, trước hết cứ diệt sạch bè đảng của Vương Mông đã, còn cái vương triều này thế nào, có người bên trên lo, không phải việc của y, liền khai hết tâm phúc của Vương Mông ra. Toàn công công này cũng là người dứt khoát quyết đoán, theo danh sách cho niêm phong gia sản, bắt người …

Đường Kính Chi hưng phấn cưỡi ngựa trở về biệt viện tây thành, Toàn công công lấy cớ ngày mai y phải lên đường sớm cho nên đuổi y về trước, đồng thời phái hai mươi đi theo với danh nghĩa bảo vệ an toàn cho y, Đường Kính Chi biết tên Toàn công công này trong lúc xét nhà thế nào cũng vơ vét đút túi một phen nên mới kiếm cớ đuổi y đi sớm, còn đám người kia thực chất đi theo giám thị.

Trước khi đi Đường Kính Chi còn ra sức tiến cử Trương Gia tạm thời thay thế Vương Mông quản lý Lạc thành, nếu không một lúc bắt đi nhiều quan viên như thế, Lạc thành ắt loạn, Toàn công công gật đầu nói sẽ xem xét.

Mấy ngày trước y vốn muốn đưa Đường lão thái quân tới nơi an toàn được ám vệ chuẩn bị trước, nhưng sợ bà đòi về Đường phủ bảo vệ tổ trạch cho nên tới giờ vẫn chưa nói rõ tình cảnh Đường gia, chỉ phái ám vệ phân tán xung quanh giám sát tình hình, đồng thời cách biệt viện không xa cũng an bài hơn năm trăm nạn dân khỏe mạnh bảo hộ.

Thời gian qua ám vệ Đường gia đã giết chết hơn ba mươi tên thám tử có hành tung mờ ám.

Tới cổng biệt viện, sớm có mười mấy hộ vệ nghe tiếng vó ngựa dàn hàng chắn trước cửa, thấy chủ tử về mới vội lui sang hai bên thỉnh an.

Đường Kính Chi nhảy từ trên ngựa xuống, chạy mấy bước mới nhớ ra quay đầu nói:

- Đám Vương Mông rớt đài hết rồi, các ngươi đi nghỉ đi, tiếp theo còn có chuyện phải làm.

- Vâng.

Mười mấy hộ vệ dạ ran, nhưng ngơ ngác nhìn nhau, sao Vương Mông đột nhiên rớt đài như thế, mấy ngày qua thần kinh bọn họ lúc nào cũng căng như dây đàn, thậm chí sẵn sàng hi sinh bảo vệ chủ, rồi thoáng cái chuyện xong xuôi hết cả nên không thích ứng ngay được.

Tới tiểu viện Đường lão thái quân, trong phòng đèn còn sáng, Đường Kính Chi đang rất phấn khích, nóng lòng báo tin vui nên không để Hàm Hương thông báo đã vào, vào phòng rồi thấy trừ Đường lão thái quân ra còn có cả Hồ Kiều Kiều.


Hai người này lại còn nằm chung một giường.

- Lăng Nhi, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?

Đường lão thái quân ít thấy đích tôn có bộ dạng hốt hoảng thế này, phải biết đây là phòng ngủ của bà, cho dù là bà cháu cũng không thể tùy tiện vào như thế, ngồi bật dậy hỏi.

Hồ Kiều Kiều nằm bên trong, cũng ngồi dậy, đôi mắt chứa đầy lo lắng.

- Nãi nãi, Vương Mông xong đời rồi, hiện giờ hắn đã bị nhốt vào trong xe tù, ngày mai giải lên kinh xét xử.

Đương Kính Chi nói xong, không kìm được cười sảng khoái.

- Thật sao?

Đường lão thái quân sớm nhận ra đám tiểu bối cho chuyện che dấu mình, vừa rồi bà còn tưởng có chuyện xấu gì, không ngờ lại là tin tức tốt lành.

Hồ Kiểu Kiều mắt mở to, không dám tin.

Đường Kính Chi gật đầu xác nhận, rồi kéo ghế ngồi xuống, kể tỉ mỉ chuyện đã xảy ra.

Thì ra trước đó không lâu, Đường Kính Chi thấy tình thế nguy cấp, Vương Mông ngày một lấn tới, hơn nữa càng lúc càng trắng trợn, liền có một quyết định táo bạo, dùng thân phận cáo mệnh phu nhân của Đường lão thái quân, trình ngọc điệp lên cho đương kim hoàng thái hậu, bên trong ngọc điệp đem tình thế Lưu Châu và Vân Châu trình bày tỉ mỉ, đồng thời để gây chú ý còn dùng mực đỏ để viết.

Ngọc điệp chính được con Hải Đông Thanh kia đưa lên kinh thành.

Chuyện giao ngọc điệp đương nhiên Đường lão thái quân cũng biết.

Kết quả là chuyện xảy ra ngày hôm nay, thiết nghĩ không cần nhiều lời nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui