Trương Thiếu Kiệt vừa đi qua ngưỡng cửa tức thì có người quát:
- Khốn kiếp, còn không mau quỳ xuống.
Tiếp ngay sau đó hai chân hắn bị đá mạnh từ đằng sau, gối đập bộp xuống đất, nhưng đau đớn không thể so với uất hận trong lòng, trước kia hành tẩu giang hồ, tiêu dao tự tại, từng bao giờ phải quỳ trước mặt ai.
Theo bản năng vận công dồn lực lên hai tay.
- Kẻ tới là ai?
Một giọng nói uy nghiêm từ chủ vị vang lên:
Trương Thiếu Kiệt giật mình, nhớ ra thân phận của mình, tức thì khí thế tiêu tan hết, cúi đầu xuống, đáp:
- Bẩm đại nhan, ti chức là Trương Thiếu Kiệt phó tổng bộ đầu lục phiến môn Lạc thành, là thuộc hạ của Vương đại nhân.
- Ồ, vậy ngươi tới Kiên thành làm cái gì?
Trước đó vào phòng hắn kịp liếc nhìn qua trong phòng có mười mấy quan viên mặt mày nghiêm nghị hẳn phải đang bàn chuyện lớn, đó là thói quen người trong giang hồ, luôn nắm bắt tình hình xung quanh, đề phòng tình huống xấu nhất, hắn không biết những người kia là ai, cho nên không dám bộc lộ mình có quan hệ không tầm thường với Vương Điền Thị:
- Bẩm đại nhân, ti chức lần này tới Kiên Thành là để thông bẩm báo một tin trọng đại, thành thủ đại nhân sáng nay khi thẩm án bị người ta hành thích trọng thương.
Trương Thiếu Kiệt nhãn lực cực tốt, sớm nhìn ra Vương Mông không chết, chỉ bị trọng thương.
- Cái gì?
Điền Cơ ngồi ở chủ vị dù trầm ổn đến mấy cũng phải thất kinh, Vương Mông bị hành thích ngay trên công đường?
Hung thủ là ai? Vì sao lại hành thích hắn?
Trương Thiếu Kiệt vội kể lại sự việc một lượt, nói xong len lén đưa mắt quan sát Điền Cơ, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống trước khi bị phát hiện.
Điền Cơ tuy gần 60 nhưng trông chỉ như trên năm mươi tuổi, dáng không cao, nhưng nghiêm nghị, mắt sắc, cằm để râu ba tấc, lúc này mày nhíu lại, rất oai nghiêm.
- Vương đại nhân bị người ta hành thích, ngươi phải ở lại Lạc Thành truy nã nghi phạm mới phải, vì sao bỏ công việc chạy tới đây báo tin cho bản quan?
Qua kinh ngạc, Điền Cơ trầm giọng nói:
- Chuyện này ...
Trương Thiếu Kiệt ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh.
- Không sao, bọn họ đều là tâm phúc của bản quan cả, có gì cứ nói thẳng.
Điền Cơ phất tay:
- Vâng, kỳ thực ti thức là là trợ thủ đắc lực của Vương phu nhân, trong lòng có phong thư do đích thân phu nhân viết.
Vương Điền Thị.
Điền Cơ tất nhiên không nghĩ tới Vương phu nhân khác, mắt liếc qua liếc lại trên mặt Trương Thiếu Kiệt, chẳng lẽ con tiểu dâm phụ đó gần đây còn trẻ lại? Nếu không hạng tàn hoa bại liễu như thế làm sao hạ được chàng trai anh tuấn thế này.
Hiển nhiên Điền Cơ cực hiểu Vương Điền Thị.
- Người đâu, lấy thư ra đây.
Điền Cơ hạ lệnh, tên đội trưởng lúc nãy đi tới lục soát trong lòng Trương Thiếu Kiệt lấy ra một phong thư, khom lưng cung kính trình lên trước mặt.
Nhận lấy thư, nhìn liếc qua đề danh bên ngoài là Điền Cơ nhận ra bút tích của Vương Điền Thị, tới khi xem nội dụng xong liền phất tay ra hiệu thả Trương Thiếu Kiệt ra:
- Khi Vương Mông thẩm vấn vụ án của Đường gia thì bị người ta hành thích.
- Vâng ạ, khi đó ti chức cũng có mặt.
Trương Thiếu Kiệt bị trói một lúc lâu, huyết mạch không thông, tay đau nhức, vừa trả lời, vừa kín đáo hoạt động cho thông máu.
- Hừm! Thân là phó tổng bộ đầu của lục phiến mông nhưng ngay thượng quân cũng không bảo vệ nổi, vậy mà còn không biết xấu hổ thừa nhận mình cũng có mặt.
Đột nhiên có một giọng nói rất ngứa tai xen vào, làm mặt Trương Thiếu Kiệt nóng rực.
Trương Thiếu Kiệt xưa nay luôn kiêu ngạo về võ công của mình, hiện có người nhạo báng hắn không bảo vệ nổi quan trên trước mặt bao người khác, làm sao hắn không nổi giận cho được.
Nhưng hiện giờ hắn đã bước vào quan trường, không giống như trước kia, muốn động thủ là động thủ không cần bận tâm nhiều nữa.
Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy người vừa lên tiếng là nam nhân chừng 30 tuổi, hông đeo bảo kiếm, mặt khinh khỉnh đứng sau lưng Vương Mông, thấy hắn nhìn chỉ cười nhạt, tỏ vẻ không coi vào đâu.
Vốn Trương Thiếu Kiệt chân ướt chân ráo tới đây không muốn đắc tội với ai, nhưng đợi tới khi nhìn rõ kẻ đó mặc trang phục thị vệ, tâm tư xoay chuyển, Vương Điền Thị muốn hắn tìm cơ hội thể hiện bản lĩnh trước mặt Điền Cơ, đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?
Đó gọi là nghé con không biết sợ hổ, Trương Thiếu Kiệt tuổi trẻ xốc nổi, quên luôn lời Vương Điền Thị dặn chớ thể hiện thái qua, đốp chát lại:
- Khi đó kẻ gian quá đông, không thiếu cao thủ, ti chức cho dù ba đầu sáu tay, đối phó với hai cao thủ tuyệt đỉnh cho nên mới không bảo vệ được Vương đại nhân.
- Vô dụng là vô dụng, cần gì phải nói dối cho ngượng mặt thêm? Tuyệt đinh cao thủ? Ngươi tưởng tùy tiện cho tên mãi võ thanh kiếm cũng là tuyệt đỉnh cao thủ à? Thường ngày các ngươi lấy chổi quét nhà tập luyện phải không?
Lời này tức thì làm người trong phòng cười phá lên, cả Điền Cơ cũng khẽ mỉm cười, trong thư Vương Điền Thị có nhắc tới Trương Thiếu Kiệt, cho nên lão không ngăn cản hai người đấu khẩu với nhau, ngược lại muốn xem xem rốt cuộc tên Trương Thiếu Kiệt này có mấy phần bản lĩnh.
Tình thế hiện nay, bên người có càng nhiều cao thủ càng tốt.
Trương Thiếu Kiệt đã quyết phải thể hiện một phen, nên ưỡn ngực lên nói lớn:
- Mồm mép lợi hại thì làm gì? Ngươi dám tỷ thí với ta không?
- Tỷ thí thì tỷ nhí, ai sợ ngươi cơ chứ?
Tên kia nhún vai, bước lên phía trước một bước, trước đó tên đội trưởng cảnh vệ đi vào có kể Trương Thiếu Kiệt võ nghệ bất phàm tránh được hơn hai mươi mũi tên, lại còn ấn được cả con tuấn mã tráng kiện xuống đất, hắn đã ngứa ngáy chân tay muốn thử sức một phen rồi, cho nên vừa rồi mới buông lời khích bác.
Điền Cơ vuốt chòm râu hổ, cố làm ra vẻ do dự:
- Chuyện này hay là thôi đi, nếu không động thủ khó tránh khỏi bị thương.
Thị vệ kia cười tiếp lời:
- Đại nhân nói phải, thôi vậy, nếu không vị phó tổng bộ đầu lấy một chọi hai kia bị thương, Lạc Thành lại mất đi một cao thủ tuyệt đỉnh.
Quan viên trong phòng rất thân thuộc với thị vệ đó đều bật cười.
- Ai thắng ai thua chưa biết đâu, ngươi đừng quá ngông cuồng!
Trương Thiếu Kiệt từ lúc tới đây mấy lần chịu nhục, trong bụng chứa đầy lửa giận phải phát tiết, huống hồ hắn muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt Điền Cơ:
- Điền đại nhân, người tập võ há sợ đao thương tổn hại, ti chức có bị thương cũng là do tài nghệ không bằng người, tuyệt không oán trách ai, xin đại nhân cho được tỷ thí.
- Được rồi, cả hai đã nói thế thì bản quan chấp nhận.
Điền Cơ thấy Trương Thiếu Kiệt bị người ta nói khích vài câu đã không nhẫn nhịn nổi thì không xem trọng hắn lắm, song vẫn gật đầu đồng ý.
- Huynh đài, trong phòng nhỏ hẹp, chúng ta ra ngoài sân đấu cho thoải mái.
Trương Thiếu Kiệt thấy Điền Cơ chấp thuận thì mừng lắm, nói xong đi ngay ra ngoài, thị vệ thản nhiên đi theo, Điền Cơ và đám quan viên đi sau cùng, tới khi bọn chúng ra tới sân thì sớm có hạ nhân xếp bàn bày biện trà nước hoa quả rồi.
- Đao kiếm không có mắt, cố gắng điểm tới là dừng, đừng để quá tay.
Điền Cơ thong thả ngồi xuống ghế của mình, còn dặn một câu:
- Vị thị vệ này của ta là du hiệp tới từ Lạc Na, Trương Thiếu Kiệt ngươi cẩn thận đó.
Thị vệ chắp tay tuân lệnh, tuy nghe kể Trương Thiếu Kiệt bản lĩnh không tồi, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói tới cái Lạc thành nhỏ tẹo có cao thủ gì, định chơi đùa một phen.
Còn Trương Thiếu Kiệt muốn hạ gục đối phương trước mặt quan trên để kiếm cơ hội thăng tiến, cho nên nghe tới du hiệp Lạc Na, nhưng trong lòng chẳng coi vào đâu.
- Tại hạ Trương Thiếu Kiệt, huynh đài, mời!
Về bản lĩnh của bản thân thì Trương Thiếu Kiệt tự tin mười phần, ngoại trừ Đại sư huynh ra thì hắn chưa từng thua một người cùng bối phận nào, ngay cả sư muội nếu không dùng tới ám khí thì cùng lắm cũng chỉ đấu ngang với hắn mà thôi.
Tay nắm trường kiếm dài hơn ba thương, hiên ngang đứng đó, lúc này khí chất trên người hắn đột nhiên biến đổi, trầm ổn hơn nhiều.
Điền Cơ khẽ gật gù, hứng thú tăng mạnh.
Người kia cười nhạt, bày thế, hai chân đừng kiểu cung bộ, trầm eo tọa mã, thân trên hơi ngửa ra sau, kiếm lấp lóe dưới ánh mặt trời chỉ về phía ngực Trương Thiếu Kiệt đang đừng ngoài hai mươi bước, chuôi kiếm ép sát ngực, khiến người ta cảm thấy sức mạnh to lớn của hắn đang chờ phát động.trong tích tắc:
- Hoa Phương Thiên, cứ lên đi.
- Hoa gia? Lạc Na.
Trương Thiếu Kiệt không khỏi ngạc nhiên, Hoa gia là thế gia võ thuật hàng đầu Lạc Na, vì vương triều Minh Hà cấm võ nghiêm ngặt, cũng là số ít thế gia võ thuật đáng kể còn tồn tại tới bây giờ.
- Thế nào sợ rồi sao?
Hoa Phương Thiên cười nhạt:
- Ai sợ lát nữa sẽ biết, lên …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...