Hơn một trăm binh sĩ cầm trường thương, hơn tám mươi hạ nhân Đường gia cùng mấy chục thủ hạ Kiều bát gia, hai bên cộng lại gần ba trăm người.
Đổ trường Tụ Nhạc có tới trên tám mươi phần trăm kiến trúc được làm bằng gỗ, bên ngoài chỉ nói vài câu thôi mà lửa đã bén tới tận nóc nhà, có điều do hôm qua trời mưa, gỗ bị ướt, nếu hiện giờ mau chóng cứu hỏa cũng có thể giữ được.
Trương Tú chống lưng cho Kiều bát gia tất nhiên có lợi trong đó, nếu như không giữ được đổ trường Tụ Nhạc, thời gian nó đóng cửa hắn sẽ tổn thất không ít, lúc này thấy mình đã tới mà Đường lão thái quân còn chưa nhường đường, mắt long lên sòng sọc:
- Giữa thanh thiên bạch nhật, bà dám sai nô bộc trong nhà phóng hỏa, trong mắt bà còn có vương pháp không?
- Vương pháp à?
Đường lão thái quân hỏi lại bằng giọng mỉa mai, dắt tay Lâm Úc Hương chậm rãi đi tới.
Lâm Úc Hương năm nay còn chưa tròn mười tám, cho dụ tính nàng rất quật cường, đem so với người cùng tuổi thì từng trải lớn gan hơn không ít, nhưng đối diện với Trương Tú và hơn trăm quân sĩ thì hai chân cũng vẫn nhũn ra, lúc này nếu chẳng phải được Đường lão thái quân ngầm vừa dìu vừa kéo nàng, thì nàng chẳng nhấc được hai chân lên nữa.
Trương Tú không biết vị Đường lão thái quân này muốn làm gì, thấy hai người họ đi tới, hắn định quát bọn họ tránh ra thì độ nhiên Đường lão thái quân giơ tay lên.
"Bốp!"
Một tiếng động giòn tan, má trai Trương Tú đau rát.
Hơn ba trăm người hai bên cùng mấy trăm người dân đứng vây quanh đều sững sờ, vị lão thái quân kia không ngờ dám dùng thanh trúc trong tay tát cho Trương Tú một cái.
Bốn sung quanh tức thì lặng ngắt như tờ, mắt ai nấy muốn rớt ra ngoài.
Chính Trương Tú cũng bị đánh cho ngu người không có chút phản ứng nào ...
"Bốp!" Đường lão thái quân trở tay đánh cho một cái nữa.
Trương Tú lúc này mới tỉnh lại, toàn thân run lẩy bẩy vì giận, thiếu chút nữa phát điên:
- Bà ... Bà to gan, dám đánh mệnh quan triều đình, người đâu, bắt, bắt lấy toàn bộ người của Đường gia.
Bị một lão thái bà đánh giữa đường giữa chợ thế này về sau hắn còn mặt mũi nào ra đường nhìn ai nữa?
- Ai dám?
Đường lão thái quân quát lớn, vẫn không chút sợ hãi.
Đám binh sĩ vừa mới đáp lời còn chưa đi được tới bước thứ hai liền dừng hết lại, phải nói đám này không phải binh sĩ quân đội thực sự, là đám dân thường trang bị vũ khí, thiếu rèn luyện, bắt nạt dân chúng bình thường còn được, đối diện khí thế Đường lão thái quân bùng phát làm giật mình.
Ba trăm năm hòa bình, không thể trách đám binh sĩ thủ thành này được.
Đường lão thái quân chầm chậm quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt ác liệt, khí thế khiếp người, phàm là quân sĩ bị mắt bà quét qua, không cúi đầu xuống thì quay đi, có kẻ còn lùi lại, không ai dám nhìn bà.
- Trương Tú, ngươi biết thân phận lão thân là gì không?
Thu hồi ánh mắt, Đường lão thái quân nhìn chằm chằm Trương Tú hỏi:
Đừng quên trước kia Đường lão thái quân đá tung cửa làm Đường Kinh Chi phải kinh sợ, hai cái tát vừa rồi cực mạnh, đánh cho Trương Tú váng đầu ù tai, má sưng đỏ, hắn thấy thủ hạ của mình bị một câu nói của người ta dọa cho sợ đứng chôn chân tại chỗ càng thấy mất hết thể diện:
- Đương nhiên là biết, bà chẳng phải là lão thái quân của Đường gia sao?
- Láo toét!
Đường lão thái quân quát lớn, giơ thanh trúc lên:
Trương Tú hốt hoảng lùi lại, lúc này Đường lão thái quân mới nói:
- Lão thân là thất phẩm cáo mệnh phu nhân do hoàng gia phong, ngươi chỉ là một tên thủ bị nho nhỏ dám ăn nói với lão thân như thế, ta hỏi ngươi có còn coi hoàng thất long tộc vào mắt không?
Chết rồi, sao mình quên béng mất điều này chứ? Trương Tú toát mồ hôi lạnh.
Ở Vương triều Minh Hà tất nhiên không có cái khái niệm nào gọi là mọi người bình đẳng, ngược lại tôn ti trật tự rõ ràng, sĩ nông công thương từng tầng từng lớp rạch ròi, trên quan trường từng phẩm từng cấp lễ số đâu ra đó, ngoài dân gian sang hèn khác biệt.
Ngoài ra còn có một kiểu phân chia khác, đó là người trong hoàng thất, Vương triều Minh Hà hoàng thất tự xưng con cháu long tộc, thân phận tối cao, cho dù tể tướng nhất phẩm đương triều có gặp hoàng tử long tôn vẫn phải khấu đầu vấn an.
Trừ người hoang thất thì tiếp đến là các vị vương gia khác họ, rồi đến phong hiệu công bá hầu.
Nhưng danh hiệu đó đều do hoàng thất phong tặng, cực kỳ hiếm có, trong ba trăm năm vương triều Minh Hà, số vương gia khác họ được phong có thể tính trên đầu ngón tay, phong "công" nhiều hơn một chút nhưng cũng chưa tròn một trăm.
Vào thời Vương triều ổn định, được phong "bá" không ai không là đại tướng lập công lao hiển hách cho quốc gia, năm ngoài lão tướng quân Vương Xương Long trấn thủ biên cương mấy chục năm chiến tử sa trường mới được truy tặng "An Bắc Bá".
Dưới "bá" là hầu, phong hiệu này tương đối nhiều hơn một chút, người được phong tặng đa phần là hoàng thân quốc thích, ví như phò mã, hoặc có nữ nhi được gả vào trong cung.
Quan lớn trong triều đa số là không có phong hiệu, bọn họ nếu đi trên đường gặp mặt những người này dù quan chức lớn hơn cũng phải chủ động nhường đường, người có phong hiệu gặp bọn họ không cần phải hành lễ, có thể ngồi ngang hàng.
Trên là phong hiệu dành nam nhân, còn nữ tử thì trong cung hoàng thái hậu, hoàng hậu to nhất, tiếp đến là quý phi nương nương, tầm phi nương nương, cùng công chúa, quận chúa và vương phi của vương gia ..v..v..v..
Trừ những người đó thì là nữ tử được phong cáo mệnh phu nhân rồi, mặc dù Đường lão thái quân chỉ được phong thất phẩm cáo mệnh, nhưng từ khi Vương triều Minh Hà lập quốc tới nay, chuyện phong hiệu rất nghiêm khắc, cho nên đừng nói là tên thủ bị Trương Tú, dù là thành thủ Vương Mông tới cũng phải chủ động khom lưng thi lễ với Đường lão thái quân.
Trương Tú trước đó chẳng những không hành lễ vấn an, ngược lại còn dám quát tháo trước mặt Đường lão thái quân là phạm quy củ rành rành.
Nói nhẹ thì là không biết tôn ti, làm hỏng lễ tiết, nhưng nói nặng lên chẳng phải là khinh rẻ hoàng tộc sao?
Nghe Đường lão thái quân quát hỏi như thế Trương Tú nào dám chống đối nữa, hai chân khuỵu xuống đất:
- Hạ quan nhất thời nóng nảy xúc phạm lão thái quân, xin người trách phạt.
"Bốp, bốp, bốp!"
Đường lão thái quân chẳng khách khí, đi tới một bước vung thanh trúc trên tay lên vả liên hồi, trước kia bà nghe đích tôn kể chuyện Vương Mông quyên tiền ở Thiên Lý Hương, tên Trương Tú này vào hòa làm khó đích tôn của bà, giờ có được cơ hội, bà tất nhiên phải xả hận trong lòng.
Ở trong vương triều rộng lớn, thậm chí ở Lưu Châu, một tên thủ bị đâu có là gì, nhưng ở trong cái Lạc Thành nho nhỏ này, quan viên có thể cưỡi lên đầu Trương Tú không có mấy, lúc này thấy hắn quỳ trên mặt đất, mặc cho Đường lão thái quân đánh mặt là mất sạch thể diện rồi.
Đường lão thái quân dẫu sao là hào môn quý phụ ăn sung mặc sướng, lại còn đã có tuổi, tuy thân thể rất khỏe mạnh, nhưng thể lực không đủ nữa, đánh hai ba chục cái thì hết sức, thở dốc dừng tay, lạnh lùng quay đầu sang nhìn Kiều bát gia lạnh lùng đứng một bên.
Kiều bát gia thân phận càng thấp hơn Trương Tú, chỉ là bách tính bình thường, hắn tuy là kẻ thô tục, không hiểu quy củ lắm, nhưng thấy ngay cả Trương Tú cũng không dám phản kháng, để người ta mặc sức đánh tất nhiên dám nói gì, quỳ sụp xuống.
- Một tên cẩu nô tài ti tiện mà cũng dám tự xưng là Kiều mỗ trước mặt lão thân, Nhị tôn tức, lên giúp lão thân giáo huân tên khốn kiếp không biết lễ số này.
Đường lão thái quân nói xong đem thanh trúc dài một xích cho Lâm Úc Hương.
- Giỏi cho Đường lão thái quân, quả nhiên đúng như trong lời đồn cao minh cay độc.
Trong đám bách tính xung quanh xôn xao nghị luận có hai thanh niên tuấn tú mặc trường sam đứng nói chuyện với nhau, người bên trái mặt kính nể thầm lẩm bẩm.
Người còn lại cũng thán phục gật đầu.
Hai người thì thầm với nhau không biết cách đó không xa một thanh niên nam tử dáng vẻ lãng tử phong trần lưng đeo trường kiếm đứng trên mái nhà, ánh mắt nhìn bọn họ một lúc rồi di chuyển đi, tiếp tục quan sát diễn biến.
"Hai người này chính là Đường lão thái quân và Đường gia Nhị nãi nãi sao? Không biết nàng sống dưới họ có tốt không ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...