Sau bình phong im lặng hồi lâu, như đang nghiền ngẫm thâm ý trong lời khen của Đường Kính Chi, một hồi lâu sau mới có tiếng nữ tử truyền ra;
- Ai ai cũng bảo Đường công tử tài hoa hơn người, trăm năm khó gặp, Phiêu Phiêu mới đầu còn có chút hoài nghi, hôm nay xem ra tài tình của Đường công tử còn hơn thế. Có điều công tử nói phản bác quy chân thì Phiêu Phiêu không dám nhận đâu.
- Được chứ, tiếng đàn cô nương gảy mỗi nốt nhạc đều đi sâu vào tâm thức, khơi lên được cảm xúc con người, cầm nghệ cao bậc này, tại hạ cả đời chưa nghe qua.
Lần này là Đường Kính Chi hiện tại trả lời, y nghe qua vô số ca khúc thời thượng, thế mà vẫn bị âm điệu cổ điện mê hoặc, có thể thấy cầm nghệ của Đỗ Phiêu Phiêu đã đạt tới cảnh giới nhân cầm hợp nhất, giống như thư họa của "y" đạt tới được vẻ đẹp thực sự, không cần nhờ vào kỹ xảo hoa mỹ.
- Đường công tử quá khen rồi.
Nữ tử sau bình phong khiêm tốn nói:
- Phiêu phiêu xuất thân đê tiện, không biết Đường công tử có chịu di giá vào trong phòng gặp mặt.
- Đó là vinh hạnh của tại hạ.
Hiện giờ Đường Kính Chi khơi lên sự tò mò, Đỗ Phiêu Phiêu rốt cuộc là cô gái thế nào có thể đàn ra âm thanh của tự nhiên như thế.
Đường Kính Chi bước vào, được chừng năm sáu bước vòng qua tấm bình phong màu lam, thấu qua màn màu hầu mờ mờ, có thể nhìn thấy bên trong có hai nữ tử, một mặc váy trắng mỹ miều ngồi bên cây đàn, một thì cung kính đứng ở sau lưng.
Nữ tử đang ngồi thấy bóng dáng Đường Kính Chi đứng dậy đón.
Đường Kính Chi vẽn màn lên, thấy nàng hai tay đặt bên eo, từ từ nhún mình xuống, duyên dáng thi lễ:
- Phiêu phiêu ra mắt Đường công tử.
Khuôn mặt nàng khuất sau tấm sa trắng mỏng, chiếc váy dài tôn lên vóc dáng thướt tha, trang phục thanh nhã vô song, cùng cơ thể mảnh mai, dù không nhìn thấy được dung mạo của nàng, vẫn khiến Đường Kính Chi thoáng chấn động, vội chắp tay đáp lễ:
- Lâm mỗ xin có lễ.
Ánh mắt y ngây dại quyến luyến trên người nàng không muốn thu về.
Đỗ Phiêu Phiêu toàn thân váy sa trắng như tuyết, đẹp tựa tiên tử giáng trần, đặc biệt y phục của nàng không phải thứ kín cổng cao tường cổ hủ, có chút phóng khoáng, chiếc cổ thiên nga trắng treo phơi bày ra ngoài, lụa mỏng dán lên đồi ngực vun tròn mê đắm, vòng eo thắt dải lụa đào, thon thả cực kỳ, quyến rũ mà không dung tục.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp trong veo liếc qua khuôn mặt tuấn dật của Đường Kính Chi như có hòn đá ném vào lòng hồ, gợn lên đợt sóng lăn tăn, má nàng ửng hồng, lại cúi đầu xuống.
Lúc này nữ tử đứng sau lưng Đỗ Phiêu Phiêu mắt thoáng qua chút kinh ngạc, vì nàng chưa bao giờ thấy tiểu thư nhà mình lại có lúc bối rối lúng túng như vậy, che dấu cho chủ tử, nàng chủ động thi lễ nói:
- Đường công tử, mời ngồi.
Nói rồi cầm ấm chà rót cho mỗi người một chén trà thơm.
Được nha hoàn kia chen ngang, Đỗ Phiêu Phiêu lấy lại được chấn định, mỉm cười nói:
- Đường công tử đại giá quang lâm tới đây, làm khuê phòng của Phiêu Phiêu được thơm lây, không biết Đường công tử có chút thời gian rảnh, cùng Phiêu Phiêu uống ấm trà thơm, trò chuyện một phen không? Không dấu công tử, Phiêu Phiêu từ khi nghe công tử mười bốn tuổi trúng cử nhân, trong lòng đã ngưỡng mộ, không lâu trước đó lại được nghe bài thất ngôn tuyệt cú kia, càng phục sát đất.
Được một mỹ nhân đẹp như tiên nữ khen ngợi ngay trước mặt, Đường Kính Chi sao không cao hứng? Nhưng mà bài thơ đó do y ăn trộm bản quyền của người khác, chẳng có gì để tự hào;
- Đỗ cô nương quá khen, tại hạ chỉ nhất thời nổi hứng mà được bài thơ đó, thực sự không xứng với lời khen của cô nương.
Đỗ Phiêu Phiên được nghe đồn Đường Kính Chi là quân tử khiêm nhường, thấy quả nhiên tin đồn không sai, mắt ánh lên vẻ tán thưởng, hai người thi lễ rồi đi tới bên bàn gỗ ngồi xuống.
Nha hoàn kia định dâng trà Đường Kính Chi, nhưng vừa mới có động tác, thì bị tiểu thư nhà mình giành trước, thấy chủ tử đưa mắt liếc qua, nha hoàn đó thức thời lùi lại mấy bước, đứng bên tường cách xa hai người.
- Đường công tử, đây là trà xuân Kiêu Dương, công tử nếm thử xem có hợp với khẩu vị không?
Đỗ Phiêu Phiêu vừa nói vừa cầm chén trà đưa tới.
Thành Kiêu Dương ở Liễu Châu, vùng đất trồng trà nổi danh của Vương triều Minh Hà, trong đó trà xuân hái trước khi có sấm là thứ cao cấp nhất, thứ có phẩm chất cao nhất một lạng bán được 200 lượng bạc.
Đường gia kinh doanh trà, nhưng thường ngày Đường Kính Chi uống trong phủ, thậm chí tiếp khách cũng rất ít dùng tới loại trà này, nhìn đãi ngộ của Đỗ Phiêu Phiêu đủ thấy địa vị cực lớn của nàng, quả không hổ danh nơi đốt tiền hàng đầu Lạc Thành.
Đường Kính Chi mở nắp chén ra, thấy vài lá trà nổi bập bền trong làn nước xanh biếc, một mùi thơm dịu lan tỏa làm người ta cảm thấy dẽ chịu, hương thơm không nồng mà cứ vấn vít trong mũi.
Mở miệng nhấm một ngụm nhỏ, Đường Kính Chi tận hưởng hương vị của nó một lúc mứi nói:
- Trà ngon, thanh mát dễ chịu, hương thơm thấm miệng, trà xuân Kiêu Dương đúng là quân tử trong các thứ trà.
- Đường công tử thích thì tốt quá.
Đỗ Phiêu Phiêu mỉm cười, đưa mắt lên thấy trong ánh mắt Đường Kính Chi có chút thất vọng, nàng mới nhớ ra mình còn đeo khăn che mặt, vội nói:
- Phiêu Phiêu thất lễ, mong công tử chớ trách.
Cùng với mảnh khăn lụa từ từ hé mở, đường nét thanh tú tao nhã của tiên tử xuất hiện trước trần thế , miệng nhỏ xinh xinh như trái anh đào, mũi quỳnh mắt hạnh, tim Đường Kính Chi đập dữ dội vài cái.
Lâm Úc Hương đẹp lộng lẫy rực rỡ, Ngọc Nhi thì hoang dại nóng bỏng, còn Đỗ Phiêu Phiêu thì hơn được ở khí chất thanh nhã điềm tĩnh, nhu mì nữ tính.
Đường Kính Chi đang thất thần thì khuông mặt tuyệt mỹ của Đỗ Phiêu Phiêu mang chút đượm buồn mất mác, làm như có kim châm vào tim y.
Đỗ Phiêu Phiêu mí mắt hạ xuống, giọng xa xăm:
- Chỉ tiếc Đường công tử lần này tới đây là vì bằng hữu, muốn mua thị nữ của Phiêu Phiêu mà không phải chuyên môn tới hội diện, đàm đạo nhân sinh cùng Phiêu Phiêu.
Đường Kính Chi tim đau đầu cũng đau, đành nói:
- Vì tại hạ trước kia chưa được nghe tới tiếng đàn của Đỗ cô nương, nếu sớm biết trên đời có thứ tiên âm này, tại hạ dù có đạp nát thiên sơn vạn thủy cũng tới nghe.
Đôi mắt Đỗ Phiêu Phiêu sáng lên, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt tuyệt diễm hiện lên vẻ thẹn thùng mà chỉ nữ nhân chìm trong biển tình mới có.
Cảnh này tình này làm trong lòng Đường Kính Chi đột nhiên nổi lên câu "Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu, tượng nhất đóa thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều tu", may mà chưa vọt miệng đọc ra.
(*) Đại ý Một cái cúi đầu dịu dàng, tựa như đóa hoa sen yếu đuối thẹn thùng trước cơn gió lạnh.
- Nếu công tử đã thích nghe, vậy Phiêu Phiêu đàn thêm một khúc.
Khuôn mặt điềm tĩnh của Đỗ Phiêu Phiêu lúc này hồng hào, nàng như tiên nữ rời ao sen, biến thành người phàm, nha hoàn đứng ở bên tường nghe câu này ánh mắt lo lắng, hé miệng định nói gì nhưng lại không dám lên tiếng.
Đường Kính Chi vừa rồi nghe chưa đã nghiền, nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi.
Đỗ Phiêu Phiêu khoan thai ngồi xuống bên cổ cẩm, đưa mắt nhìn Đường Kính Chi một cái si mê nhu mì, rồi mời đưa hai tay ra đặt lên giây dàn.
"Tinh"
Nước sông cuồn cuộn, bọt nước sôi trào, chảy ầm ầm tới hạ dụ cao trăm trượng, hình thành một thác nước trắng xóa, đổ xuống ao nước phía dưới ...
Khúc đàn mới bắt đầu Đường Kính Chi nhận ra đây là nàng đang phỏng theo ý tứ bài "Vọng Lư Sơn Bộc Bố", kỳ nghệ của nàng đúng là thoát khỏi phàm cảnh chỉ biết mô phỏng học theo giai điệu cổ, có thể sáng tạo tự nhiên rồi, một thanh thế hùng tráng "như ngân hà tuột khỏi mây" vừa mới xuất hiện trước mắt, thì nghe "phụt" một tiếng, đồng thời tiếng đàn ngưng bặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...