Cực Phẩm Tài Tuấn

Vẻ mắt Giả Lâm thay đổi mắt ngơ ngơ như đang nhìn cái gì đó trong hư vô, đáp:

- Mông lung, thần bì, làm người ta tò mò muốn tìm hiểu tới cùng, Kính Chi, đệ đừng chỉ thấy Đỗ Phiêu Phiêu lừng danh Lưu Yên Các mà nhầm, thực ra chưa được mấy người thấy mặt nàng đâu.

Đường Kính Chi nghe cũng thấy có vài phần đạo lý, có điều với những chuyện này y chỉ biết cho thỏa mãn tò mò, không nghĩ sâu hơn.

Giả Lâm vẫn dùng cái bộ mặt mơ màng nói tiếp:

- Còn một điểm quan trọng nhất là phải giữ được tấm thân xử nữ, nếu chỉ luận tướng mạo, những hoa khôi trong Lưu Yên Các có nàng nào không xinh đẹp tuyệt trần? Nhưng bọn họ đều qua tay nam nhân rồi, còn ai coi trọng nữa? Ở chốn thanh lâu, nữ nhân càng sạch sẽ càng nổi tiếng, người thèm khát càng nhiều.

Nghe tới đó Đường Kính Chi nhớ tới một danh ngôn chí lý, thứ không có được mới là thứ tốt nhất.

Trước kia Giả Lâm từng nói với Đường Kính Chi, nàng Đỗ Phiêu Phiêu này ngưỡng mộ tài hoa của y, từng tuyên bố ai mời được Đường Kính Chi tới Lưu Yến Các gặp nàng, nàng sẽ cho người đó được hưởng trọn giấc xuân với nha hoàn thiếp thân của nàng. Hiện Giả Lâm muốn Đường Kính Chi đi cùng mục đích rõ ràng là muốn mượn miệng y, xin nàng cho Giả Lâm mua Đỗ Thi Thi về làm tiểu thiếp.

- Kính Chi, ta biết đệ hành sự chính phái, là quân tử thực sự, nhưng Đỗ Phiêu Phiêu danh tiếng lan xa, tài mạo song toàn, chẳng lẽ đệ không động lòng chút nào à?

Giả Lâm nhìn chằm chằm vào mặt Đường Kính Chi, hòng phát hiện ý nghĩ thực sự trong lòng y.


Đường Kính Chi có năm sáu cô vợ rồi, lòng y đã quá thỏa mãn, căn bản chưa từng sinh ra ý nghĩ phi phận nào ở phương diện này:

- Đừng nói thừa nữa, khi nào chúng ta đi? Đệ đang bận đây này.

Y vừa dứt lời thì bên ngoài có giọng một nam nhân truyền vào xin gặp, nguyên đó là quản gia được Giả Nam Sơn bảo đem ngân phiếu tới, Giả Lâm thu lấy bảo quản gia đi chuẩn bị xe ngựa, mặc dù cái mông hắn bị thương chưa lành, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra cái bản mặt như ruồi chui vào miệng của con rùa họ Vưu là hắn hứng phân quên cả đau rồi.

Đấu đá với họ Dư gần chục năm trời, lần này hắn được lên mặt.

Chẳng bao lâu quản gia báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, thay một bộ y phục đẹp nhất, Giả Lâm vịn vai Đường Kính Chi đi ra ngoài, Đường Chi bảo hắn làm cái cáng bảo hạ nhân khiêng nhưng hắn không nghe, bảo như thế mất phong độ, nhưng nhìn mỗi bước đi làm đụng tới viết thương khiến hắn đau tới méo mặt, Đường Kính Chi buồn cười, phong độ chẳng thấy đâu chỉ thấy con khỉ ăn ớt, chỉ vì được vênh mặt với người ta mà chịu đau đớn cỡ này, có đáng không?

Trên đường đi ra không gặp Giả Giang Thị nữa, Đường Kính Chi thở phào, hình như nữ tử thành thục có sức hút đặc biệt với y.

Hai người đi tới cổng thì thấy một cái xe ngựa xa hoa màu đỏ rực, ngựa thì cao lớn thần tuấn, hai bên có cửa sổ treo rèm màu lam thẫm.

Đỡ Giả Lâm lên xe, Đường Kính Chi kéo cái bộ đoàn ngồ dựa vào khoang xe, nói:


- Giả huynh, lúc nãy Giả thúc nói muốn huynh phụ trách chuyện đệ tới đây lần này, dù sao đường tới Lưu Yên Các còn xa, chúng ta bàn chuyện luôn nhé?

Giả Lâm nằm trên một chăn gấm dầy, mông chổng lên, nói:

- Ừ, đệ cứ nói đi.

- Chuyện là như thế này, đệ nghe nói gần đây Giả gia bán ra rất nhiều chăn đệm áo bông cũ, đệ muốn mua tặng cho nạn dân, trời lạnh rồi, nếu để nạn dân bị lạnh ngã bệnh sẽ ảnh hưởng tới tiến độ công trình.

Đường Kính Chi thu nụ cười lại, nghiêm túc nói:

- Nạn dân chạy nạn tới đây chỉ qua mùa đông là sẽ trở về thôi, nếu như trước lúc đó việc đào kênh còn dang dở thì hỏng hết chuyện.

Vừa nghe thấy có liên quan tới công trình khai hoang, Giả Lâm không dám xem thường, nhíu mày suy nghĩ nói:

- Kính Chi, đệ biết đấy, mặc dù phụ thân ta bảo ta phụ trách việc này, nhưng thực ra ở nhà ta, người định đoạt thực sự là phụ thân ta. Ta hiểu giai đoạn đầu việc đào kênh Giả gia và Trịnh gia hưởng lợi lớn, bảo hiện giờ cha ta bỏ tiền ra đào kênh là không thể.


Quan hệ hai người rất tốt, cho nên Giả Lâm có gì nói nấy, không phải kiêng kỵ gì:

- Đệ xem hay là thế này, mấy ngày trước ta nghe phụ thân nói có ý bỏ chút lương thực mang tới bên đất hoang, coi như đầu tư cho tiền kỳ công trình, để bảo bảo phụ thân ta đem lương thực đổi thành chăn đệm? Nếu đệ đồng ý, ta sẽ hạ lệnh cho toàn bộ chường quầy ngừng bán hàng, còn thừa bao nhiêu mang hết tới chỗ đất hoang.

- Huynh không sợ Giả thúc đánh cho một trận nữa à?

Giả Cổ Nam xứng danh "vô thương bất gian", giảo hoạt như hồ ly, từ khi nghe thấy phương bắc xảy ra nạn châu chấu, ai cũng nghĩ tới lương thực, còn ông ta thì đi thu mùa tích trữ chăn áo cũ, bây giờ Giả Lâm đem hết sang chỗ đất hoang, còn chẳng làm ông ta tức chết?

Giả Lâm bĩu môi, chẳng sợ:

- Kính Chi, đệ là người thông minh, nhưng vi huynh cũng không ngốc, ở chuyện khai hoang đào kênh này, Giả gia và Trịnh gia hưởng lợi lớn ra sao bọn ta đều rõ, cho dù đem hết chăn đệm sang đó cho đệ thì vẫn lãi hơn là tự mình đào kênh.

Giả Lâm thấy Đường Kính Chi vẫn nhíu mày biết y t hực sự lo mình bị đánh, cười hì hì gian manh nói:

- Thực ra trừ Lạc thành ra thì mấy cửa hiệu của Giả gia ở các thành trì quanh đây đều có hàng tồn, nạn dân nhiều như thế, hàng của mỗi Lạc thành sao mà đủ, đệ có muốn mua hết không? Vi huynh có thể giảm giá cho.

Đường Kính Chi tức khí chỉ muốn đập cho hắn một cái, uổng cho mình còn lo thay hắn, đúng là "rau nào sâu nấy" mà, tên này không thiếu tiềm chất gian thương.

Nếu Đường gia mua hết hàng tồn ở thành trì quanh đây chắc chắn đủ bù số hàng Giả gia đem tặng miễn phí, lại có ngay tiền mặt luôn chuyển vốn tiếp.


- Xong.

Đường Kín Chi cũng cười gian, vỗ mạnh một phát vào mông Giả Lâm.

Giả Lâm đang cười toét miêng thức thì biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Từ trong xe nhìn thấy một con hẻm nhỏ bên đường vô cùng phồn hoa, đầu hẻm có một quán rượu, cờ bay phất phới, vô cùng náo nhiệt, Vương triều Minh Hà không cấm mở thanh lâu, thậm chí chính triều đình còn mở kỹ viện kinh doanh phụ nữ, nơi đó được gọi là « giáo phường ty », đưa gia quyến phạm quan vào đó làm kỹ nữ miễn phí.

Có điều thanh lâu phải tập trung ở vào chỗ quy định tiện quản lý, nơi xe ngựa đi vào là hẻm Bạch Lăng, chốn phong nguyệt lớn nhất Lạc Thành, nơi đây chính là thiên đường của nam nhân.

Xe ngựa dừng lại, đỡ Giả Lâm mông bị trọng thương lên xuống xe ngựa, Đường Kính Chi mới có thời gian nhìn kỹ nơi đốt tiền hàng đầu Lạc Thành.

Toàn bộ bao phủ bởi màu đỏ thắm, cửa sổ khắc hoa, lầu gác cao tới năm tầng, làm Lưu Yên Các trông hùng tráng mà không mất tinh tế, trước cửa chẳng có vật trang chí nào chỉ có một tấm biển lớn, chữ viễn trên đó mềm mại, bút họa lưu loát, Đường Kính Chi phải gật gù khen, tuy chữ mới đạt được phần hình chưa có ý nhưng cũng hiếm có lắm rồi.

Hai người vừa xuống xe, các cô nương trên lâu vịn lan can nhìn xuống, nam nhân thích nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân há chẳng thích nam tử tuấn tú, cũng là tiếp khách tội gì chẳng chọn nam nhân xuất sắc.

Đường Kính Chi đang ngẩng đầu quan sát Lưu Yên Các, đột nhiên thấy mấy chục ánh mắt nóng bỏng cùng chiếu vào mặt mình, các cô nương nơi này ăn mặc cực kỳ thoáng đãng, những cặp đùi và bộ ngực trắng nõn cứ lấp loáng làm đau mắt người khác, y chịu không thấu, vội vàng cúi đầu xuống.

Giả Lâm là khách quen ở nơi này rồi, vốn định lên tiếng trêu ghẹo mấy cô nương quen thuộc, không ngờ đám nữ tử đó đem toàn bộ sự chủ ý đặt lên người hào hảo bên cạnh rồi, lòng hơi ghen tị, nhưng cũng biết tướng mạo khí chất Đường Kính Chi ăn đứt mình, chưa kể giờ hắn bị thương, mặt mày nhợt nhạt, phong độ giảm sút, càng không so được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui