Đường Kính Chi đi trước, dẫn Ngọc Nhi tới một tiểu viện, tiểu viện này không lớn, bên trong có đặt mấy cái xe kéo một bánh. Đúng thế, nhiệm vụ của y hôm nay chính là cải tiến cái xe này, chuẩn bị cho việc khai hoang sắp tới, bất kể là đào kênh hay lấp đất, thì việc hao tốn thế lực nhất là vận chuyển đất, nếu không có công cụ tốt, sẽ mất nhiều thời gian công sức.
Đường Kính Chi cười hỏi:
- Ngọc Nhi nàng đã bao giờ dùng loại xe kéo này chưa?
Ngọc Nhi lắc đầu, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng làm việc đồng áng, cho nên với loại xe này nàng tuy không xa lạ gì, nhưng thực sự chưa bao giờ dùng tới nó.
- Nào, chúng ta kéo xe thử một chút, xem có dễ dùng không.
Đường Kính Chi nói xong đi tới trước một cái xe kéo nâng càng xe lên, Ngọc Nhi không hiểu đường đường gia chủ Đường gia hiển hách sao lại hứng thú với thứ công cụ lao động chân tay này, nhưng vẫn làm theo.
Hai người mỗi người một xe chạy xung quanh tiểu viện vài vòng rồi dừng lại, phải nói tính năng của cái xe này không tệ như y nghĩ trước đó, ít nhất thuận tay không tốn sức lắm, đương nhiên chỗ cần cái biến không ít.
Ví như phải sửa một bánh thành hai bánh, như thế nó thăng bằng hơn, người đẩy xe không cần phải chia sức giữ cân bằng nữa, khi mệt có thể thoải mái đặt xuống không lo nghiêng đổ.
Thứ hai, cái thời đại này còn chưa chế ra ổ trục, chỉ bôi ít dầu trơn lên khúc gõ tròn để giảm thiểu ma sát, nếu như ở chỗ ma sát lồng vào hai cái vòng sắt, như thế bánh xe lăn trơn tru hơn, lại còn kéo dài tuổi thọ của một số bộ phận của bánh xe.
Thứ ba là vấn đề trọng tâm, cái loại xe một bánh này nâng lên rất vất vả, nếu như cải biến vị trí nối tiếp giữa bánh xe, càng xe, khoang xe thì có thể lợi dụng trọng lực của hàng chở trên khoang xe, giảm bớt đi lực nâng của người điều khiển.
Ngọc Nhi thấy Đường Kính Chi sau khi dừng lại thì đi vòng quanh cái xe, nhíu mày trầm tư, lòng càng thêm kỳ quái.
- Nào, nàng lật nó lại giúp ta.
Lúc này Đường Kính Chi đột nhiên gọi, bảo nàng giúp sức, Ngọc Nhi vỡ lẽ, mình bị y kéo đi làm lao lực rồi, có điều hiện đã rời tiểu viện của mình, Ngọc Nhi không có quyền phản kháng.
Lật xe lại rồi, Đường Kính Chi tiếp tục quan sát nghiên cứu, một lúc sau thấy ngẩng đầu lên thấy Ngọc Nhi buồn chán đứng đó không có gì làm, nảy ra một ý, bảo:
- Ngọc Nhi, hay là ta sai người gọi đám Nhu Nhi tới, để các nàng nói chuyện cho đỡ buồn.
Nếu sớm ngày để Ngọc Nhi quan hệ tốt với đám Nhu Nhi thì hậu viện của y sẽ ngày càng thêm thuận hòa rồi.
Ngọc Nhi chẳng gật cũng chẳng lắc, nàng chẳng thích thú gì việc tiếp xúc với những nữ nhân khác của Đường Kính Chi, nhất là Lâm Úc Hương, có điều Đường Kính Chi là đứng đầu gia đình, hơn nữa là tướng công danh nghĩa của nàng, nên Ngọc Nhi không tiện lên tiếng phải đối.
Chỉ cần một ngày là nữ nhân của Đường Kính Chi, nàng sẽ không trái ý nam nhân này quá mức, đương nhiên trừ thời gian tập võ buổi sáng trong tiểu viện của nàng, khi đó thân phận của nàng là sư phụ của Đường Kính Chi, nàng thực sự hưởng thụ quảng thời gian đó.
Thấy Ngọc Nhi không phản đối, Đường Kính Chi vui mừng gọi một tiểu nha hoàn tới, bảo nó đi gọi Nhu Nhi, Sương Nhi và Uyển Nhi tới, nói thực, không bao lâu nữa y sẽ bận rộn rồi, tới khi đó khó bỏ thời gian ra đi thăm từng nàng một.
Trong số các nàng, Sương Nhi càng cần y quan tâm nhất, nếu không để nàng ngã bệnh thì phiền.
Dặn dò xong, Đường Kính Chi bắt đầu tu sửa chiếc xe đẩy, lần này y không khách khí nữa, hoàn toàn coi Ngọc Nhi thành gia đinh giúp việc, lúc bảo nàng nâng xe, lúc bảo nàng tháo bánh xe ra, khi thì lại bảo nàng lau mồ hôi, quạt mát cho mình.
Ngọc Nhi vốn có chút tức giận, nhưng thấy dáng vẻ chuyên chú của Đường Kính Chi, không giống như đang lấy nàng làm trò tiêu khiển, đành nhẫn nhịn.
Tục ngũ nói rất hay, nam nữ phối hợp, làm không biết mệt, Đường Kính Chi đúng là đang làm việc đàng hoàng, nhưng khi làm việc có một đại mỹ nữ bên cạnh giúp đỡ cũng là việc vô cùng thích ý.
Hơn nữa Ngọc Nhi chẳng những xinh đẹp mà vóc người còn cực kỳ nóng bỏng.
Đợi tới khi tiểu nha hoàn tìm được ba vị di nương tới thì Đường Kính Chi đại khái tìm được chỗ thích hợp để lắp bánh xe, vẽ kỹ hiệu lại, sai hai gia đinh cầm một cái đòn xe bằng gỗ, đi tìm thợ rèn làm mấy cái vòng sắt, yêu cầu vòng sắt vừa vặn bó quanh đòn gỗ, nhưng không được quá rộng.
- Tỳ thiếp thỉnh an Nhị gia.
Nghe được Đường Kính Chi gọi, Nhu Nhi chạy tới trước tiên, bởi vì chạy quá gấp mà hai gò má đỏ bừng bừng, sau khi ngủ một đêm, mắt nàng đã hết sưng, nhưng tơ máu vẫn chưa tan hết.
Đường Kính Chi đi tới đỡ lấy nàng, tiện thể nắm lấy bàn tay nhỏ, giống như cái tên Nhu Nhi, tay nàng mềm mềm, êm êm, nắm rất thích. Nhu Nhi không né tránh nhưng đôi mắt to thẹn thò liếc trộm Ngọc Nhi ở bên cạnh rồi vội cúi đầu xuống.
Dáng vẻ ngây thơ đó đúng là đáng yêu chết người.
Sát ngay sau đó Sương Nhi và Uyển Nhi cũng tới, hành lễ xong, Đường Kính Chi nhìn Sương Nhi ân cẩn hỏi:
- Sương Nhi, đã ăn sáng chưa? Hôm nay có thèm ăn không? Hay là ăn chút quả chua khai vị.
Đối diện với ánh mắt chứa đầy quan tâm của Đường Kính Chi, sự cô ngạo trên người Sương Nhi biến mất, thay vào đó ngoan ngoãn như tiểu muội muội nhà bên:
- Nhờ Nhị gia quan tâm, sáng nay tỳ thiếp ăn được rất nhiều.
- Vâng, di nương hôm nay đúng là ăn được nhiều hơn mọi ngày.
Miêu Họa nhanh mồm tiếp thêm một câu, nói xong mặt mày hớn hở, không có chuyện gì làm nó vui hơn bệnh tình của chủ tử tốt lên nữa.
Nghe được đáp án, Đường Kính Chi cũng cười:
- Ừ, sức khỏe tốt là điều đáng quý nhất.
- Nhị gia, người gọi tỷ muội bọn tỳ thiếp tới đây làm gì thế?
Uyển Nhi đi tới bên cái xe bị Đường Kính Chi tháo ra từng mảnh tò mò hỏi:
- Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ muốn gọi các nàng tới trò chuyện thôi, gả vào phủ lâu như vậy rồi, ta chẳng mấy quan tâm tới các nàng, đó là lỗi của ta.
Đường Kính Chi áy náy nói, sai mấy tiểu nha hoàn mang mấy cái ghế tới.
- Nhị gia nói thế là khách khí rồi.
Sương Nhi hoàn toàn chẳng bận tâm Đường Kính Chi đang nắm tay Nhu Nhi, gót sen dời bước đi tới, cứ thế chẳng cần giả dối nhìn khuôn mặt y, thâm tình tha thiết.
Đó là một nữ nhân không để ý tới cái nhìn của người khác, nàng cô ngạo, có chủ ý và nguyên tắc của mình, nếu không đã chẳng vì ngưỡng mộ Đường Kính Chi bất chấp khuyên can của cha mẹ, nhất định gả cho Đường Kính Chi làm tiểu thiếp.
Bị ánh mắt chan chứa yêu thương của Sương Nhi nhìn chăm chú, Đường Kính Chi lại thành đỏ mặt, không thích ứng cho lắm, do dự một chút cũng nắm tay nàng đi tới ghế gỗ ngồi xuống.
Tay Sương Nhi rất mảnh mai, có điều hơi lạnh, cho nên y thầm siết chặt hơn, theo bản năng ủ ấm cho nàng.
Ngọc Nhi cứ đứng bên cạnh, nhìn hết động tác thân mật của Đường Kính Chi và hai vị di nương vào mắt, chẳng biết vì sao mà trong lòng lại thấy chua chát, quay đầu đi, không nhìn y nữa, làm ra vẻ chẳng hề quan tâm.
- Nhị gia, bức tranh lần trước người vẽ cho tỳ thiếp được tỳ thiếp thêu hết rồi, hay là hôm nay thêu thêm mấy bức nữa đi.
Từ khi biết mình có thể giúp được Đường Kính Chi, Nhu Nhi cứ kích động mãi, chẳng ngồi yên nổi, lúc này thấy y rảnh rỗi, liền dũng cảm nói:
Nhìn Nhu Nhi với ánh mắt cưng chiều, Đường Kính Chi trả lời:
- Vẽ thêm vài bức cũng được, có điều nàng không thể thức đêm thêu tranh nữa, nói không ...
Nói tới đó, y nheo mắt lại nhìn mông Đường Kính Chi với vẻ uy hiếp, tiểu nha đầu này không ngờ bờ mông ẩn dưới lớp váy mềm đó lại nảy nở tròn lẳn, cảm giác thật đàn hồi.
- Dạ.
Nhu Nhi thấy ánh mắt mang hàm ý sinh động của Đường Kính Chi, nhớ lại chuyện cũ, mặt đỏ hết cả lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...