Trịnh Thắng nghe Trịnh Kiếm Thu chẳng ngờ lại có ý tác thành muội muội
hắn và Đường Kính Chi, trước tiên ngớ người, rồi tức thì đôi mày rậm
nhíu chặt, nghiền ngẫm, thực lòng mà nói thì Đường Kính Chi để lại cho
ông ta ấn tượng không tệ, hơn nữa còn có tài danh, nhưng chỉ bằng hai
điểm đó chưa đủ để ông ta gả nữ nhi cho y.
Nữ nhi thì cũng là cốt nhục trên người ông ta, cái khác chưa nói, trước khi hứa gả thì
phải tìm hiểu gia thế và nhân phẩm phía nam trước mới được.
Hơn nữa nha đầu Tuyết Mai này tình tình cao ngạo, thường ngày bị ông ta
chiều đâm hư, nếu nữ nhi không gật đầu, ông cũng không cưỡng ép gả đi.
Nói ra Trịnh Thắng không những là con hiếu còn là cha hiền, khoan dung rộng lượng, thời đó vậy là hiếm có lắm rồi.
- Phụ thân, người sợ muội muội không đồng ý?
Trịnh Kiếm Thu thoáng cái đoán được phụ thân trầm tư vì sao.
Gật đầu, Trịnh Thắng nói:
- Vào lúc này nếu kết thông gia được với Đường gia cũng không tệ, có
điều con biết tính Tuyết Mai rồi đấy, nếu nó không đồng ý, cha cũng hết
cách.
- Ha ha ha, chỉ cần phụ thân không có ý kiến gì với việc này, phía muội muội cứ giao cho hài nhi.
Trịnh Kiếm Thu vỗ ngực, cười rất tự tin:
Trịnh Thắng không rõ nhi tử lấy đâu ra tự tin, theo ông nhìn biểu hiện
của nữ nhi trong bữa cơm thì chuyện này tỉ lệ thành công không cao, có
điều chuyện này ông cũng không phản đối, liền giao cho Trịnh Kiếm Thu xử lý.
Trịnh Kiếm Thu vui mừng rời thư phòng.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Đường Kính Chi rời Trịnh phủ liền về thẳng tiểu viện của Đường gia, hộ
vệ và hạ nhân đi cùng theo sát đằng sau, cảnh giác bốn xung quanh bảo vệ an toàn của y, Trịnh phủ cách tiểu viện Đường gia một khoảng phải đi ít nhất nửa canh giờ mới tới.
Lúc này đêm đã khuya, trên đầu
thi thoảng có mấy đám mây bay qua, che đi vầng trăng, để lại những cái
bóng đen xì xì trên mặt đất, Đường Kính Chi rời Trịnh phủ chưa xa, mới
rẽ qua góc phố thứ ba thì thình lình ở căn nhà bên phải có tiếng hô thảm thiết, mấy hộ vệ nghe thấy tức thì xông lên, đem Đường Kính Chi vây ở
giữa.
Trên nóc nhà có một bóng người màu đen chậm rãi bước tới.
Người kia mỗi lúc một tới gần, mấy hộ vệ nắm chặt đao bảo vệ chủ tử lui dần từng bước một, bóng người kia như quỷ mị, từ trên nóc nhà nhảy
xuống, Đường Kính Chi thấy cái bóng này quen quen, lập tức liên tưởng
tới Ngọc Nhi, y nhiều lần thấy nàng nhảy từ trên cao xuống như thế.
- Ngọc Nhi, có phải nàng không?
Bóng đen hơi dừng lại một chút rồi bước nhanh hơn, cất tiếng nói:
- Nhi gia, người rời khỏi Trịnh phủ không lâu thì có người bám theo, vừa rồi tỳ thiếp len lén đi tới ...
Nói tới đó bóng đen chém tay xuống.
Âm thanh đó không phải Ngọc Nhi thì còn có thể là ai, Đường Kính Chi
nhìn động tác của nàng thì giật mình, mẹ ơi, không phải Ngọc Nhi giết
người đó rồi chứ? Cho dù trước kia đoán Ngọc Nhi từng hành tẩu giang hồ, nhưng mà chuyện liên quan tới mạng người, một người bình thường thời
hiện đại như y, đó là chuyện lớn tày trời, liền đẩy hộ vệ ra, nói gấp:
- Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi, nếu không bị người ta phát hiện thì không hay.
Giết người ở địa bàn của Điền Cơ, nếu như bị chúng bắt vào đại lao thì cả đời này đừng mong ra được nữa.
Quãng đường còn lại Đường Kính Chi đi rất nhanh, có điều còn may, tới
khi bọn họ trở về tiểu viện cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ,
Đường Kính Chi mới thở phào, căn dặn hộ vệ và hạ nhân không được để lộ
chuyện vừa nãy ra ngoài, còn mình và Ngọc Nhi thì cùng vào phòng ngủ.
Trong phòng có tiểu nha hoàn, thấy y đi vào muốn giúp y rửa mặt, dù
Đường Kính Chi đã quen để người khác hầu hạ thay y phục thay giày, nhưng chuyện rửa mặt tự mình làm vẫn thoải mái hơn, cho tiểu nha hoàn lui,
Đường Kính Chi vốc nước lên mặt vài cài, hỏi:
- Ngọc Nhi, sao nàng xuất hiện ở đó, còn biết có người đi theo ta?
Chẳng cần hỏi cũng biết người bám theo y là do Điền Cơ sai phái.
- Khi Nhị gia đi gặp khách, tỳ thiếp buồn chán liền đi ra ngoài, muốn
dạo quanh phố xá vài vòng, nhưng đi được vài bước liền phát hiện có mấy
kẻ lấm la lấm lét bám theo bốn xung quanh Nhị gia, xem chừng muốn gây
bất lợi cho người. Vì thế tỳ thiếp liền theo Nhị gia tới Trịnh phủ, tới
khi người đi ra, tỳ thiếp ẩn trong chỗ tối phát hiện một tên hắc y thân
thủ cũng được đang ngầm giám thị người, liền cho hắn một bài học.
Ngọc Nhi nói xong xòe tay ra, bên trên có năm cây cương châm dài chừng ba tấc.
- Vậy là tới giờ nàng còn chưa ăn cơm?
Đường Kính Chi nghe xong cảm động, tiểu thiếp này của y, xem ra là người mặt lạnh tim nóng.
Im lặng gật đầu, Ngọc Nhi thu cương châm lại.
Mấy cái cương châm này Đường Kính Chi nhìn hơi quen mắt, nghĩ lại một
chút liền nhớ ra, buổi sáng đi đường Ngọc Nhi dùng vòng sắt làm cúc áo
choàng, xem ra nàng bẻ cong mấy cái cương châm này làm thành rồi:
- Nàng đợi một chút, ta lập tức bảo hạ nhân làm cho nàng một bữa thật ngon.
Rồi gọi hạ nhân tới bố trí.
Đợi hạ nhân lui khỏi phòng, Ngọc Nhi mới nghi hoặc hỏi:
- Nhị gia, vì sao người không bận tâm có kẻ ngầm theo dõi mình?
- Cái này à, nói ra dài lắm, Ngọc Nhi, tối nay cám ơn nàng.
Đối diện với ánh mắt ôn nhu của Đường Kính Chi, tim Ngọc Nhi nảy lên một cái, vội quay đâu đi, giọng cố làm ra vẻ lãnh đạm:
- Không cần khách khí, tỳ thiếp chỉ trùng hợp nhìn thấy thôi.
- Ừ, ta biết mà.
Đường Kính Chi nói thế, nhưng miệng cười toe toét, mắt tít lại.
- Sau ... Sau này nếu rảnh, tỳ thiếp sẽ dạy Nhị gia mấy thuật phòng thân.
Không biết sao, Ngọc Nhi thấy tim đập rất loạn, không dám tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
Đường Kính Chi mắt sáng lên, gật đầu cái rụp:
- Hay quá, có điều nàng định dạy ta cái gì?
- Cái này dùng miệng nói rất phức tạp, cứ đợi về Lạc Thành rồi tỳ thiếp sẽ truyền cho Nhị gia.
Ngọc Nhi nhíu mày, nói xong bấy nhiêu là không lên tiếng nữa.
Trước kia Ngọc Nhi không phải người nói nhiều, hôm nay lần đầu tiên nói nhiều như vậy đã làm Đường Kính Chi rất vui rồi, đợi đến khi hạ nhân
mang thức ăn lên, ngồi nhìn Ngọc Nhi ăn xong mới quyến luyến rời khỏi
phòng.
Tới khi Đường Kính Chi khuất sau cửa, Ngọc Nhi mới thở phào buông lỏng người, nàng thực sự không biết nếu như Đường Kính Chi
muốn ngủ cùng với mình, nàng nên phản kháng hay nên thuận theo.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây, thời tiết đã dần
se se lạnh, đây vốn là thời điểm có thể ngủ thật ngon lành, nhưng không
biết vì sao Lâm Úc Hương lại tỉnh lại rất sớm, hơn nữa tỉnh lại rồi
không tài nào ngủ tiếp được nữa.
Bọc trong chăn, nàng nằm
ngửa trên giường, thi thoảng lại quay sang, cách màn chìn về phía cái
ghế nằm, thường ngày Đường Kính Chi ngủ ở đó, nàng luôn cảnh giác đề
phòng, sợ nhân lúc mình ngủ say, y sẽ lén lún mò lên giường khinh bạc,
nhưng hôm qua Đường Kính Chi ra ngoài không ngủ ở đây, ngược lại làm cho nàng cảm thấy trống vắng, sáng sớm mở mắt ra phát hiện trong phòng chỉ
có một mình, thậm chí nàng cảm thấy có chút cô đơn.
Chẳng lẽ mình thích tướng công vớ bở rồi sao?
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, lập tức bị vô số âm thanh phủ quyết, đó hẳn là một loại thói quen thôi.
Lâm Úc Hương thấy lời giải thích này mới là hợp lý nhất.
Tri Đông Tri Thu đi vào, phát hiện ra hôm nay chủ tử dậy sớm, hai tiểu
nha đầu nhìn nhau thở dài như hai bà cụ non, tự cho rằng chủ tử bị
chuyện Nhị gia sắp nạp thêm thê thiếp mà cả đêm không ngủ.
Biết chủ tử tâm tình không tốt, nhưng lại chẳng nghĩ ra cách nào an ủi,
hai tiểu nha đầu chỉ lặng lẽ giúp Lâm Úc Hương rửa mặt, búi tóc thật
đẹp, đợi chủ tớ ba người ra tới chính phòng thì mấy vị di nương đã chờ ở đó từ trước, thấy Lâm Úc Hương đi tới, toàn bộ đứng dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...