Đường lão thái quân thấy dáng vẻ luống cuống của đích tôn, lòng vui vẻ, cười hỏi:
- Sao hả, lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, ngay cả nãi nãi cũng không được nhìn à?
- Đương nhiên không phải, cháu không cho ai nhìn cũng không thể không cho người nhìn.
Đường Kính Chi lắc đầu, chớp mắt làm ra vẻ ngây thơ:
- Nãi nãi, có phải người có chuyện muốn nói với cháu không?
Đường lão thái quân vẫn nhìn Đường Kính Chi chằm chằm, cười mãi:
- Đúng vậy, có chuyện này nãi nãi muốn thông báo cho cháu trước.
- Chuyện gì ạ?
- Chuyện vui lớn!
- Ồ, chuyện vui gì thế ạ?
Đường Kính Chi càng ù ù cạc cạc.
Đường lão thái quân cố ý ngó lơ Đường Kính Chi, thong thả ngồi uống trà, tới tận khi thấy đích tôn sốt ruột lắm rồi mới nói:
- Kỳ thực nói ra cũng chẳng phải là chuyện lớn lắm, chỉ là muốn nạp cho cháu một phòng tức phụ nữa thôi.
- Dạ .. Cái gì?
Đường Kính Chi tức thì trố mắt, hiện giờ y đã có một thê bốn thiếp, năm cô vợ như hoa như ngọc rồi, còn cưới thêm một nữa?
- La hét cái gì, không có chút uy nghiêm gia chủ gì cả.
Đường lão thái quân trừng mắt trách Đường Kính Chi rồi mới cười trở lại:
- Kỳ thực phòng tức phụ này cháu đã gặp rồi, hơn nữa còn rất quen thuộc.
- Cháu ... Cháu đã gặp rồi, lại còn rất quen thuộc nữa?
Đầu óc Đường Kính Chi vẫn không sao thích ứng nổi với tin tức này, giọng lắp ba lắp bắp, trong lòng lờ mờ có linh cảm bất an.
- Không sai, kỳ thực người lần này nãi nãi nhìn trúng chính là đại tẩu
của cháu, Đường Chu Thị! Trước kia khi cưới nó về cho đại ca của cháu,
ta cũng tính mệnh cho nó rồi, đó là đứa mệnh tốt giỏi sinh nở, đông con
nhiều cháu, cha cháu là độc đinh, tới bối phận của cháu nam đinh Đường
gia không nhiều nữa, đời sau lại chỉ có mỗ Thiên Nhi, cho nên các cháu
đều phải cưới nhiều tức phụ, cho hương hỏa Đường gia thêm hưng vượng ...
Đường lão thái quân chỉ lo nói, chẳng chú ý tới vẻ mặt không sao tin nổi của Đường Kính Chi.
Mất rất nhiều thời gian mà Đường Kính Chi vẫn tưởng mình nghe nhầm:
- Nãi nãi vừa nói cái gì ạ? Muốn ... Muốn cháu cưới đại tẩu quá môn?
Lúc này Đường lão thái quân mới nhận ra vẻ mặt đích tôn khác lạ, gật đầu:
- Đúng thế, chẳng phải cháu cũng có ý với nó sao?
- Ai, ai nói ạ?
Đường Kính Chi tức thì mặt nóng ran:
- Còn cần phải ai nói nữa? Nãi nãi không biết tự nhìn sao? Nếu cháu
không có tâm tư đó thật, làm sao mỗi lần nhìn thấy Đường Chu thị chưa
nói được mấy câu đã đỏ mặt?
Đường lão thái quân nói một câu trúng luôn điểm cốt tử:
Đường Kính Chi đuối lý, nhưng vẫn cố cãi:
- Cháu, cháu đỏ mặt cũng không có nghĩa là cháu có ý tới đại tẩu.
Đường lão thái quân biết đích tôn da mặt mỏng, không lý luận với y nữa, quyết luôn:
- Được rồi, bất kể cháu có thừa nhận hay không thì Đường Chu Thị, cháu
vẫn nhất định phải lấy. Còn nữa Thiên Nhi là độc tử của đại ca cháu, nãi nãi định để Đường Chu Thị làm bình thê của cháu, như thế Thiên Nhi tuy
không phải con cháu đích hệ, nhưng cũng không ủy khuất gì.
Vì
Đường Chu Thị vốn là chính thê của Đường Hiếu Chi, cho nên sau khi cải
giá, nhi tử cũng có thể tính là của Đường Kính Chi, Đường Hiếu Chi tuy
là con tiểu thiếp, mặc dù Đường Thiên là do chính thê của hắn sinh ra,
nhưng đem so với con cháu đích hệ của Đường Kính Chi, vẫn còn thua kém
nhiều lắm.
Khác biệt chính thứ là khác biệt trời đất vào thời
đại đó, con cháu đích hệ có thể kế thừa gia nghiệp, còn con tiểu thiếp,
tối đa cũng chỉ có thể làm một quản sự trong gia tộc, hoặc lĩnh công
việc nào đó, không có quyền kế thừa, hơn nữa đại bộ phận con tiểu thiếp
đều bị đuổi ra ngoài đại viện gia tộc, nguyên nhân cũng đơn giản, tránh
gây xung đột, đạo lý tương tự hoàng thất bắt tất cả các vị vương gia
phải rời khỏi kinh thành vậy.
Mà con thứ vì mẫu thân là tiểu thiếp không có thế lực địa vị, cho nên chút phản kháng cuối cùng cũng chẳng có.
Cho dù sau này Đường Thiên cũng chỉ là con riêng, nhưng chỉ cần Đường
Chu Thị nắm được quyền lực nhất định ở hậu viện là có thể chiếu cố nhiều hơn cho nó, dù không được chia gia sản, nhưng cũng có thể kiếm được
công việc nhẹ nhàng, như thế cho dù sau này Đường Thiên không trúng khoa cử, cũng có cuộc sống dư dả.
- Không được!
Mãi một lúc sau Đường Kính Chi mới tỉnh ra, trước đó y còn nổi giận vì Đường Lễ Chi có ý đồ với tẩu tẩu, là hạng không bằng heo chó, nhưng giờ Đường lão thái
quân lại muốn y cưới Đường Chu Thị, điều này dứt khoát không thể.
- Vì sao lại không? Chẳng lẽ cháu đang tâm nhìn nó góa bụa cả đời sao?
Một câu của Đường lão thái quân thôi đã làm cho Đường Kính cứng họng
không nói được gì, y là người hiện đại, đương nhiên không muốn thấy tẩu
tẩu mới trên hai mươi đã phải thủ tiết cả đời, như vậy quá đáng thương,
quá tàn nhẫn, nhưng đợi khi y nghĩ chuyện gả Đường Chu Thị đi thì đột
nhiên hình ảnh vóc dáng lả lướt gợi cảm hiện lên trong đầu.
Một tình cảm phức tạp khó diễn tả lan đi, chẳng lẽ mình có thể nhìn tẩu tẩu này gả đi cho người khác được sao?
Đường lão thái quân biết đích tôn thiện tâm, cho nên nói một câu chiếm lý là đủ khiến Đường Kính Chi phải khuất phục.
Đường Kính Chi là nữ tử khổ mệnh, trượng phu mất sớm đã đáng thương lắm rồi, nếu bắt nàng phải thủ tiết cả đời, chẳng phải không còn thiên lý
nữa.
Nếu ở thời hiện đại, nàng có thể tìm chỗ dựa khác là được, nhưng ở thời đại này thì ngàn vạn lần không thể, Đường Chu Thị là chính thê của Đường Hiếu Chi, nàng không phải tiểu thiếp, Đường lão thái quân tuyệt đối không cho nàng rời Đường phủ gả cho người khác.
Trong
hào môn đại viện coi tiểu thiếp như đồ vật, mua bán trao đổi chẳng phải
là chuyện đáng nói, nhưng nữ tử làm chính thê một khi vào nhà chồng là
bằng với đóng dấu nhà chồng trên người rồi.
Nói Đường Chu Thị sống là người Đường gia, chết là ma Đường gia cũng không phải gỉa.
Cho nên nếu như Đường Chu Thị được gả cho Đường Kính Chi cũng xem như là một phúc phận của nàng.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ thế, nhưng về tư tưởng Đường Kính Chi không thể
tiếp nhận được, dù y không phải là Đường Kính Chi thực sự, nhưng nếu
mang danh phận tiểu thúc đi cưới tẩu tẩu vẫn cảm thấy hoang đường vô
cùng.
Đường lão thái quân là người có chủ kiến, hành sự quyết
đoán, chuyện bà đã nhận định rồi thì tuyệt đối không sửa đổi, thấy đích
tôn vẫn không chịu gật đầu đồng ý thì sắc mặt biến đổi:
- Lăng Nhi,
chẳng lẽ cháu không những không nghe lời lão thân nữa, mà ngay cả chút
quy củ cũng không giữ nữa à? Từ xưa tới nay hôn nhân đại sự do phụ mẫu
quyết định, làm gì có lý nào cháu có quyền xen vào? Chuyện này ta chỉ
thông báo cho cháu biết thôi, không phải trưng cầu ý kiến của cháu.
Nghe giọng điệu Đường lão thái quân rất bất thiện, Đường Kính Chi toát
mồ hôi, gần đây y làm trái ý bà không ít, có thể khiến bà phật lòng rồi, có điều chuyện này cũng không thể đồng ý như thế được, liền cắn răng
nói:
- Nãi nãi, thực ra là cháu lo đại tẩu không đồng ý, còn cả
Thiên Nhi nữa, năm nay nó đã gần bốn tuổi rồi, nếu vì chuyện này mà sinh chuyện không vui thì thật không đáng.
- Ta còn chưa nói với
đại tẩu cháu, sao cháu biết nó sẽ không đồng ý? Ta thấy, được gả cho
cháu làm bình thê, nó mừng còn chẳng kịp mới phải, đừng quên cháu là gia chủ. Còn về Thiên Nhi, nó còn nhỏ, biết gì chuyện giữa người lớn với
nhau, vả lại quan hệ của cháu với Thiên Nhi không phải tốt lắm sau.
Đường lão thái quân lý lẽ kín kẽ, không cho Đường Kính Chi có cớ chối từ:
- Chuyện này, nãi nãi, cháu chỉ hi vọng người đừng ép đại tẩu, từ sau khi đại ca qua đời, tẩu ấy đã sống đáng thương lắm rồi.
Đường Kính Chi chỉ còn biết thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...