Mơ mơ màng màng, miệng bị người ta dùng vật cứng nạy ra, nước canh ấm đổ vào, từ lưỡi truyền tới cảm giác đắng ngắt, Trương Xuyên theo bản năng
muốn nhổ ra, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào, lưỡi chỉ nhúc
nhích được chút ít, nước canh chảy theo cổ họng vào dạ dày, cổ ngứa ngáy không sao chịu đựng nổi, y muốn ho thật mạnh, nhưng tế bào toàn thân
như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Hết thìa này tới thìa khác,
chẳng biết bao lâu, nước canh đắng ngắt đổ vào miệng y mới dừng lại,
tiếp đó có người dùng khăn lụa lau hết nước canh trào ra mép, bên tai có những tiếng thì thầm nho nhỏ, Trương Xuyên chẳng biết chuyện gì, chỉ
thấy đầu nặng trình trịch, lại mơ hồ ngủ tiếp.
Ở bên cạnh giường, một nữ tử mặc váy đỏ đưa bát cho nha hoàn bên cạnh, thẫn thờ nhìn nam
tử đã hôn mê suốt ba ngày, một lúc lâu, nàng thở dài, mặt chua chát quay sang bên cạnh. Một nha hoàn thấy nữ tử váy đỏ rời giường, vội đi tới
quan sát nam tử trên giường, một lúc sau không thấy y tỉnh lại, liếc mắt nhìn nữ tử váy đỏ đầy vẻ bất thiện.
Tiếp tục không biết qua bao
lâu, miệng Trương Xuyên lại bị người ta nạy ra, thần trí sau thời gian
dài ngủ say dần tỉnh táo lại, y muốn mở mắt ra xem mình đang ở đâu,
nhưng mi mắt như nặng ngàn cân, không sao mở ra được, lần này đút vào
miệng không phải nước canh đắng nữa, mà là nước chào nhàn nhạt, uống vào miệng vài ngụm, y mới có chút sức lực, suy nghĩ dần tỉnh táo trở lại.
Buổi sáng, đi làm, sắp muộn rồi, xe buýt vào bến bên kia đường, chạy vội ... xe hơi, đèn xanh đỏ, rồi ... Nhưng khi đó đèn xanh đã sáng rồi cơ mà.
Cùng với ký ức phục hồi, Trương Xuyên hối hận vô cùng, mình tranh thủ
vài giây để làm gì để gặp tại nạn cơ chứ?
Chắc là mình đang ở trong bệnh viện, Trương Xuyên nghĩ như thế.
Không lâu sau người đút cháo kia dừng lại, hình như là đã hết cháo rồi,
Trương Xuyên đang đói sôi bụng, cuống lên muốn mở miệng đòi thêm, người
bị thương phải ăn thật nhiều, nghỉ thật nhiều mới phục hồi nhanh được,
nhưng chẳng biết tại sao cơ thể không nghe y chí sai bảo, cứ như không
phải của bản thân vậy, đúng lúc đó sâu trong tâm trí như có tiếng nổ
lớn, từng cơn đau đớn không sao tả siết, đau tới mức làm y hét lên,
nhưng cổ họng chỉ truyền ra được những tiếng ư ử, rồi xung quanh ồn ào
nhốn nháo, chắc là người trong phòng thấy thế đi gọi bác sĩ rồi.
Đột nhiên một loạt ký ức vừa xa lạ vừa quen thuộc ào ạt tuồn vào đầu y như dòng nước lũ không sao ngừng lại được.
Ngừng, ngừng lại ... đau đầu quá.
.....
Đường Lăng, Đường Kính Chi?
Mình?
Mình là Trương Xuyên cơ mà? Người kia là ai?
Sao mình lại có ký ức của một người khác cơ chứ? Trương Xuyên hoảng loạn,
đầu óc y cứ rồi tung lên, ký ức xa lạ kia mỗi lúc một rõ ràng, mỗi lúc
một thân thuộc, y kinh hoàng nhận ra Đường Lăng Đường Kính Chi chính là
mình, làm sao có thể? Y muốn mở mắt ra xem mình đang ở đâu, chợt bên tai có giọng nói chứa đầy bi thương.
- Lăng Nhi, cháu trai ngoan của ta, cháu mau tỉnh lại đi, cháu không thể bỏ lại bà già này một mình mà đi được ...
Tiếp theo tiếng kêu nghẹn ngào đó, y chỉ cảm thấy có người phủ phục lên ngực mình, làm y cảm thấy tức ngực, cảm xúc kỳ lạ ập tới, phải chịu biết bao đau khổ mới người ta mới có thể khóc đến xé lòng xé dạ như vậy, làm y
bàng hoàng, nhưng ... Nhưng mình đâu phải Đường Lăng, mình là Trương
Xuyên cơ mà.
Người kia gục trên ngực y khóc, khóc rất thương tâm, Trương Xuyên có cảm giác máu thịt tương thông với người đó, làm sống
mũi y cay cay, mắt ươn ướt, rồi nước mắt cứ thế trào ra, chảy theo gò
má, tiếng khóc già nua kia làm cõi lòng y quặn đau.
- Lão thái quân, Nhị gia khóc kìa, người xem, Nhị gia nghe thấy người nói đó ...
Một tiếng reo mừng rỡ vang lên, thế rồi trong phòng lại trở nên hoảng loạn, xôn xao, Trương Xuyên cảm thấy người đè lên ngực mình đã rời đi, nói
cái gì đó, có tiếng bước chân, tựa hồ có người cầm tay y bắt mạch.
Mọi thứ trong đầu y chợt trở nên hết sức rõ ràng, từ ký ức xa lạ kia, y biết tình trạng của mình ....
Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ mình ở thế giới kia đã chết rồi? Nghĩ tới đó
tim y như bị cào cấu, khi còn nhỏ quê y xảy ra một trận động đất, cha mẹ y dùng tấm thân máu thịt che chở cho y, y vĩnh viễn không sao quên được đôi mắt cha mẹ đầy nhìn mình đầy yêu thương dần dần mất đi sự sống.
"Con à, cha mẹ đi rồi con nhất định phải kiên cường sống nhé, bất kỳ hoàn
cảnh nào, hãy kiên cường, hãy sống, kiên cường, sống ..."
Mười
mấy năm rồi, lời dặn của cha mẹ vẫn vang vọng bên tai, Trương Xuyên cắn
răng sống, rất khó khăn, đã có rất nhiều chuyện, nhưng y vẫn sống, sống
kiên cường, nhưng cuối cùng y không thể làm được .... Mình phụ sự kỳ vào tha thiết của cha mẹ mất rồi.
Nước mắt lại tuôn trào, ướt cả chiếc gối trắng muốt phía dưới.
Còn đau thương nào hơn thế nữa, Trương Xuyên không còn thiết tha gì nữa, y
buông trôi, đầu óc trống rỗng, rồi quỹ tĩnh trưởng thành của nam tử 17
tuổi như cuốn phim quay chậm ro ro chiếu trước mặt.
Người vừa
khóc lóc thương tâm trên ngực y là bà nội của Đường Kính Chi, từ nhỏ
thương yêu cưng chiều "y" như báu vật, không để y phải chịu khổ một chút xíu nào cho dù là nhỏ nhất, "y" cũng không làm bà thất vọng, "y" được
người ta gọi là thần đồng, là thiên tài trăm năm hiếm có, lại thêm thông minh hiếu học, gia thế số một trong thành, được gia tộc dốc lòng bồi
dưỡng, 14 tuổi đã đỗ cử nhân lại còn đỗ đầu, nhưng phúc họa song hành,
cha mẹ bị bệnh qua đời, "y" tới gặp mặt lần cuối cũng không thể.
Bất hiếu, "mình" là đứa con bất hiếu, "cuốn phim" chiếu tới đó, cặp mắt cha mẹ kiếp trước lẫn kiếp này hòa làm một, Trương Xuyên - Đường Kính Chi
đều khóc.
Về tới nhà, nhốt mình trong phòng, Đường Kính Chi ôm
hai tấm bài vị khóc ba ngày ba đêm, sau đó y thề không bao giờ thi cử
lấy công danh nữa, không bao giờ làm thơ làm đối nữa! Cha mẹ sở dĩ bệnh
qua đời vì biết y kiêu ngạo, bản tính cố chấp, chẳng may công danh không thành sẽ không chịu nổi đả kích, vốn sức khỏe không tốt lại thêm lo
lắng kéo dài, mẹ y bỏ đi trước, cha y thương tâm quá độ, chẳng bao lâu
nhắm mắt xuôi tay.
Tâm tư xao động, Trương Xuyên thương xót cho
bà nội của Đường Kính Chi, con dâu con trai nối nhau qua đời, bà hai lần phải người tóc bạc tiễn người tóc xanh, đứa cháu bảo bối từ lần đó trở
về bệnh tật liên miên, cơ thể ngày một gầy yếu, đúng là người đáng
thương.
Tiếp đó Trương Xuyên lại cả kinh, thì ra Đường Kính Chi
tới nay đã có tới bốn tiểu thiếp, một chính thê, tạm thời chưa nói tới
bốn nàng tiểu thiếp vội, nguyên nhân cái chết của Đường Kính Chi là do
chính thê.
Tức chết!
Không ngờ Đường Kính Chi lại bị chính thê làm tức chết.
Lâm phủ là gia tộc có tiếng ở Lạc thành, trên dưới có tới 500 nhân khẩu,
tất cả đều biết ngày Đường Kính Chi vén khăn chùm đầu của tâm nương đột
nhiên quát lớn một câu " thì ra là ngươi .." Sau đó phun ra ba ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ, nhưng không ai biết nguyên nhân, thì ra Đường Kính
Chi một lần ra đường vô ý nhìn thấy tân nương tử cùng người qua đường
dây dưa không rõ ràng.
Cái gọi là "dây dưa không rõ ràng" kia làm Trương Xuyên muốn cười mà không nổi, theo ký ức của "y", khi đó "y"
thấy tân nương tử nói chuyện với một nam tử ở trên phố, nam tử kia chừng như có ý với tân nương tử, thấy tân nương tử quay người, cuống lên kéo
tay áo nói gì đó, tân nương tử và nam tử kia lôi lôi kéo kéo một chút,
chẳng hề có chuyện liếc mắt đưa tình, ngược lại còn giống như cãi nhau,
chỉ có thế thôi, làm Đường Kính Chi từ nhỏ cực kỳ coi trọng lễ giáo
thánh hiền khi phát hiện tân nương tử chính là nữ tử "không đoan chính"
kia, liền tức hộc máu mà chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...