"Ừm , cảm ơn!" Cầm Song nhận lấy bình thuốcnói.
"Không dám!" Đại phu kia vội vàng thi lễ , sau đó vẻ mặt tươi cười chuyển qua Cầm Bá nói: "Cầm Bá , tiểu nhân bôi thuốc cho ngài nhé."
Nhìn thấy Cầm Bá nhìn tới , Cầm Song liền nói: "Cầm Bá , đi đi."
Đợi đến khi Cầm Bá dẫn đại phu ra ngoài , Cầm Song đứng lên từ trên ghế: "Nhũ mẫu, Vân Tiêu , Tú Nương , chúng ta vào phòng."
Bên trong gian phòng.
Cầm Anh cởi quần áo nằm sấp trên giường , Cầm Song đang cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho nàng Cầm Anh được công chúa bôi thuốc cho , lại nhớ tới Cầm Song lúc trước ,bà không khỏi nghẹn ngào.
"Song nhi , đa tạ , đa tạ..."
Cầm Song ôn nhu nói: "Nhũ mẫu , đây là việc Song nhi nên làm."
"Ngươi thay đổi rồi..." Cầm Anh nghẹn ngào nói: "Nếu như...!Ngươi có thể thay đổi sớm một chút thì thật tốt , chúng ta đã không cần rời khỏi Vương Đô..."
Nói đến đây , Cầm Anh bỗng nhiên nghĩ đến những lời này thật tổn thương trái tim Cầm Song , trong lúc nhất thời vậy mà không biết nói cái gì , liền ngậm chặt miệng , ánh mắt ra hiệu với Cầm Vân Hà đang đứng ở một bên , bảo Cầm Vân Hà nói gì đó.
Cầm Vân Hà linh cơ khẽ động nói:
"Công chúa , sao bây giờ tu vi ngài lại lợi hại như vậy? Hiện tại ngài có tu vi thế nào?"
Cầm Anh nằm ở trên giường nghe thấy cũng không khỏi quan tâm , quay đầu nhìn lên Cầm Song , lại quên mình đang bị thương trên người , tốc độ nhanh động đến vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Ta có chút kỳ ngộ trong Thiên Cầm sơn , bây giờ tu vi của ta là Tôi Thể hậu kỳ đỉnh phong."
Ánh mắt Cầm Anh sáng bừng lên: "Song nhi , kinh mạch của con..."
Cầm Song liền lắc đầu nói: "Kinh mạch của ta vẫn cứ bế tắc như cũ."
Sắc mặt Cầm Anh cùng Cầm Vân Hà đều ảm đạm , nhưng Cầm Song lại cười nói: "Chắc chắn sẽ có cách thôi."
"Đúng !" Cầm Vân Hà nắm chặt hai tay Cầm Song nói: "Nếu công chúa ngài có một lần kỳ ngộ nhất định sẽ có kỳ ngộ thứ hai , đến lúc đó nhất định có thể giải quyết vấn đề kinh mạch bế tắc."
Tú Nương đứng ở một bên , một phần đang khiếp sợ với tu vi Cầm Song hiện giờ , mặt khác cũng đã hiểu vì sao lúc trước Cầm Song lại có tu vi thấp như vậy , hóa ra là kinh mạch bị nhuyễn cốt tắc nghẽn.
Cầm Song bôi xong thuốc lên vết thương cho ba người , Cầm Anh và Cầm Vân Hà đều sáng suốt không hỏi Cầm Song có kỳ ngộ gì ở Thiên Cầm Sơn.
Tú Nương kia thì càng không thể hỏi , Cầm Song rửa tay xong trở lại đại điện phủ công chúa , lẳng lặng ngồi đó đợi.
Ước chừng đợi thêm một canh giờ nữa thì thấy Cầm Bá đi đến.
"Công chúa , Phó Chấn Sinh cầu kiến!"
Cầm Song ngồi thẳng người dậy , bày ra dáng vẻ công chúa , lạnh nhạt nói: "Dẫn hắn vào đi."
"Vâng , công chúa! "
Cầm Bá vội vàng cúi đầu , hắn phát hiện hôm nay Cầm Song không chỉ có dáng người và tướng mạo trở nên đẹp hơn , mà khí chất cũng đã thay đổi rất nhiều , hắn có cảm giác như đang ở Vương Đô nhìn thấy đại công chúa và đại điện hạ , không còn dám nhìn về phía Thất công chúa như trước nữa.
Chỉ trong chốc lát , bên ngoài vang lên tiếng bước chân , nghe giọng nói không phải một người , ánh mắt Cầm Song nhìn xuyên qua cửa lớn , liền nhìn thấy Cầm Bá đi ở phía trước , Phó Chấn Sinh khiêm tốn đi ở phía sau.
Theo sau đó là Phó Hiểu cùng Phó Giai Dược nhảy vọt dẫn theo một đám người khiêng mười mấy cái rương .
Phó Chấn Sinh đi vào đại điện , đầu tiên là khom lưng thi lễ , sau đó mới cung kính nói:
"Hồi bẩm Thất công chúa , Vương gia đã bị diệt sạch , chỉ còn hai huynh đệ Vương Hữu Tài và Vương Hữu Vi không biết đã đi đâu."
Cầm Song hơi nhíu mày một cái , nàng vốn cũng không muốn đem Vương gia diệt tộc , về sau chuyện xảy ra đột ngột , lại cũng không phải nàng có thể lựa chọn.
Chỉ là nếu đã diệt tộc , lại chạy mất hai đệ tử đích hệ , cái này nói không chừng chính là phiền toái về sau.
"Có tin tức của bọn họ không?"
Phó Chấn Sinh do dự một chút nói: "Nghe nói bọn họ đi Thiên Cầm thành gia nhập trấn biên quân."
"Gia nhập trấn biên quân?" Cầm Song nhíu chặt lông mày một chút , sau đó chậm rãi giãn ra: "Những thứ kia là cái gì?"
Trong lòng Phó Chấn Sinh buông lỏng , hắn cảm giác Cầm Song đã hoàn toàn thay đổi , tuy chỉ là mấy câu nhàn nhạt , nhưng thần thái , uy nghi kia đã tạo thành áp lực vô tận cho hắn.
"Bẩm Thất công chúa , những thứ này đều là từ Vương gia mang ra , đều ở nơi này không thiếu một chút ."
Hắn quay đầu quát khẽ tên đệ tử Phó Gia: "Mở ra."
Đệ tử Phó Gia lập tức mở mười tám cái rương ra , ánh sáng mặt trời xuyên qua đại môn chiếu vào bên trong rương , phản xạ ra hào quang chói mắt.
Cầm Song quét ánh mắt về phía những cái rương kia , trong ba cái rương đầu chứa đầy những đĩnh Kim Nguyên Bảo , trong năm cái rương sau đều là ngân nguyên bảo , trong năm cái rương tiếp theo chính là một ít đồ vật khôi giáp cùng vũ khí , còn có một ít đồ cổ trong hai cái rương , một cái rương bên trong chứa các loại bảo thạch , một cái rương bên trong chứa một ít đan dược , một cái rương bên trong chứa ngọc thạch tốt nhất.
Cầm Song chỉ nhìn lướt qua , liền biết Phó Chấn Sinh hẳn là không có tham ô , gia tộc của một thôn trấn nhỏ có thể có những tài sản này đã là cực kỳ ghê gớm rồi.
"Công chúa , ngày mai tiểu nhân sẽ đưa thuế mà năm nay Phó Gia cần nộp giao tới."
"Các ngươi chuẩn bị giao bao nhiêu?"
Lúc này Cầm Anh đi từ bên ngoài vào , ngưng thanh hỏi , Cầm Vân Hà đi theo phía sau.
Cầm Anh sợ Cầm Song không hiểu những điều này ,sẽ bị lừa gạt.
QUả thực Cầm Song không biết gì về những thứ này , nhưng lúc này nàng đã không còn là Cầm Song trước kia nữa.
Tuy rằng kiếp trước Cầm Song không phải xuất thân quý tộc gì , nhưng sau khi trở thành Võ Thần , liền có địa vị siêu nhiên , nàng tự nhiên biết tất cả đất đai được phong đều thuộc về nàng , thu thuế cũng do nàng quyết định , nàng muốn thu bao nhiêu liền thu bấy nhiêu , bình thường thu thuế quý tộc trong đất vương quốc sẽ rất nặng , sẽ thu sáu phần mười vào tay mình.
"Sáu thành!" Phó Chấn Sinh vội vàng khẩn trương trả lời.
Sắc mặt Cầm Anh lúc này mới hòa hoãn , hướng về phía Cầm Song khẽ gật đầu.
Cầm Song cũng không muốn thay đổi quy củ của quý tộc , nếu nàng giảm bớt thuế má cho đất phong , sẽ đắc tội một đám quý tộc , hơn nữa còn có thể bị quý tộc châm chọc là kẻ ngu.
Vì vậy , nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Chấn Sinh trong lòng liền len lén lau mồ hôi , sau đó lại lần nữa thi lễ với Cầm Song nói:
"Thất công chúa , tiểu nhân ở lại gia tộc chọn lựa mười nam đệ tử và mười nữ đệ tử tùy ý Thất công chúa sai khiến."
Lời vừa dứt , Phó Hiểu liền dẫn chín người tiến lên , đồng thời còn có mười nữ tử cũng đi lên trước hành lễ:
"Bái kiến Thất công chúa."
Trên mặt Cầm Anh vui vẻ , phủ công chúa này cũng không nhỏ , hiện tại chỉ có bốn người bọn họ , chưa nói tới việc nhân thủ không đủ , điều này cũng có vẻ quá mức quạnh quẽ.
Nhưng Cầm Song lại khẽ nhíu mày , nếu bây giờ thu những người này , xung quanh mình chẳng phải đều là người Phó Gia?
Không nói an nguy của mình , chỉ nói vấn đề tai mắt , chỉ sợ kéo dài sẽ bị Phó Gia giấu diếm , tự biến mình thành một kẻ mù.
Hơn nữa Phó Gia sẽ dễ dàng tự vẽ tương lai cho họ , dần dần bành trướng lên.
Không nghe được thanh âm Cầm Song , bên trong đại điện liền yên tĩnh trở lại , một loại không khí khẩn trương dần dần di động trong đại điện , dù là Cầm Anh lúc này cũng không dám lớn tiếng thở dốc.
Chỉ là thời gian rất ngắn , Cầm Song liền nhàn nhạt mở miệng.
"Không cần!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...