Lúc này trong lòng Vương Hữu Tài đã hiểu, sở dĩ Vương Thiên Ninh cũng đưa mình vào trấn biên quân , chính là vì muốn mình chiếu cố Vương Hữu Vi.
Tuy trong lòng đối với Vương Hữu Vi rất là chán ghét , nhưng vì cơ hội này , hắn đành phải đáp ứng .
"Còn nữa, Hữu Vi tính công tử bột, ngươi phải nghiêm túc ước thúc hắn."
"Vâng !" Trong lòng Vương Hữu Tài thở phào nhẹ nhõm , chỉ cần không bắt hắn nghe theo Vương Hữu Vi là được .
Tử cốc.
Cầm Song lẳng lặng đứng đó , sau khi nàng tiến vào sơn cốc , liền cẩn thận từng bước từng bước lui về phía sau , đồng thời nhìn hướng Vương Thiên Ninh bên ngoài sơn cốc , cho đến khi sương mù che lấp thân hình hắn, khiến nàng không còn nhìn thấy nữa , nàng mới dừng bước , lẳng lặng đứng quan sát, không nhúc nhích.
Nói là không sợ hãi thì là nói dối, Cầm Song đối với tử cốc này hoàn toàn không biết gì cả , trong lòng làm sao có thể không có kiêng kị? Cho nên nàng chỉ muốn đợi sau khi Vương Thiên Ninh rời khỏi , nàng lại ra khỏi cốc rời đi.
Nhưng nàng lại không dám cách miệng sơn cốc quá gần , khoảng cách này nàng nhìn không tới Vương Thiên Ninh , Vương Thiên Ninh cũng không thể nhìn thấy nàng.
Tâm cảnh hai kiếp của Cầm Song khiến nàng rất trầm ổn , không nóng vội đứng đó , trong lòng yên lặng tính toán thời gian , khoảng chừng hai canh giờ trôi qua , nàng cảm thấy Vương Thiên Ninh hẳn là đã rời đi , lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi thẳng về phía trước.
Ở trong suy nghĩ của nàng , chính mình thẳng tắp lui vào sơn cốc , chỉ cần thẳng tắp đi về phía trước , tự nhiên có thể đi ra sơn cốc.
Nhưng mà...
Thời gian một khắc đã trôi qua , tâm Cầm Song bắt đầu căng thẳng.
Thời gian nàng lui tiến đến chỉ dùng sáu hơi thở , nhưng bây giờ đã đi thời gian một khắc đồng hồ.
Cầm song dừng bước , không dám di động chút nào , nhìn xung quanh bốn phía chỉ có thể thấy rõ cảnh vật trong phạm vi khoảng cách một thước ,sau đó lại là lớp sương mù dày đặc , không thấy rõ gì nữa.
Trong một thước này thực tế cũng không có cảnh vật gì , chung quanh ngay cả một cọng cỏ cũng không có , chỉ có thổ địa trơ trụi màu đỏ sậm.
Cầm Song ngồi xổm xuống , cắm đoản kiếm vào mặt đất một chút , sau đó chậm rãi bước đi về phía trước , lại qua thời gian một phút đồng hồ , nàng vẫn như cũ không tìm được đường ra khỏi sơn cốc.
Cúi đầu nhìn , liền thấy được dấu vết đoản kiếm vạch trên mặt đất , Cầm Song thoáng suy nghĩ một chút , liền thuận theo đường vẽ của đoản kiếm kia đi ngược lại.
Nàng đột nhiên dừng bước , mồ hôi trên người tuôn ra như suối , trong nháy mắt ướt đẫm quần áo.
Bởi vì nàng phát hiện mình đã đi về ước chừng nửa canh giờ , theo lý thuyết đã sớm đi đến phần cuối đường đoản kiếm mình dùng vạch ra kia , nhưng hiện giờ ở trong tầm mắt của nàng , đường nét kia lại như trước kéo dài về phía trước...
Cầm Song ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá nét vẽ trên mặt đất ,bất chợt trái tim nhảy lên kịch liệt.
Nàng phát hiện có đến hai đường do đoản kiếm tạo thành
Hai đường này giống nhau như đúc , nhưng Cầm Song biết chắc một trong hai đường này không phải do nàng vạch ra.
Làm sao bây giờ?
Cầm Song khẽ nhíu mày , hai tròng mắt dần dần trở nên kiên định.
Nếu đường vạch này đã xuất hiện , như vậy nhất định phải dẫn dắt mình tới một chỗ.
Nhưng mà...
Nơi đó là lành hay là dữ?
"Ta có lựa chọn khác sao?"
Cầm Song cười khổ một tiếng , sau đó thần sắc trở nên kiên định , theo sợi dây không có điểm cuối đi thẳng về phía trước.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy từng đống xương khô , nàng biết những xương khô này đều là người bị lạc ở chỗ này , bên cạnh còn có một ít binh khí rỉ sét.
Cầm Song cẩn thận tìm thấy một ít công pháp bí tịch cùng một ít vàng bạc.
Trừ cái đó ra , chính là một ít binh khí và đan dược rỉ sét.
Những binh khí gỉ sét này đã hoàn toàn vô dụng , dù là công pháp bí tịch Cầm Song lật xem cũng tiện tay vứt bỏ , bởi vì công pháp này thật sự là quá thấp , Cầm Song hoàn toàn không để vào mắt.
Đan dược cũng đều là bình thường , thỉnh thoảng có một bình tương đối mạnh hơn một chút , Từ những điều này cho thấy những người đi vào tử cốc này cũng không nhiều.
Đa phần đều là những người sống xung quanh Thiên Cầm Sơn.
Sau khi đi lạc vào tử cốc, ho không tìm thấy đường ra, dần dần bỏ mạng tại nơi đây.
Cầm Song cởi lấy một cái áo khoác , đem vàng bạc cùng đan dược gói lại.
Nàng thật sự là nghèo đến phát sợ , chứng kiến vàng bạc con mắt đều phát sáng , dọc theo đường đi vừa thu thập vàng bạc vừa theo sợi dây đi về phía trước.
Một lúc lâu trôi qua , nàng đứng ở trước vách đá.
Sợi dây dưới chân kéo dài đến vách đá phía trước đột nhiên dừng lại.
Cầm Song đề phòng nhìn bốn phía đánh giá , chung quanh đều im ắng , tựa hồ không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Nhưng mà...
Sợi dây kia dẫn mình tới trước vách đá này để làm gì?
Cầm Song đặt tay lên vách đá nhấn xuống , liền cảm giác một tay mình nhấn vào khoảng không, bất ngờ thân thể rơi về phía trước.
"Phù phù..."
Cầm Song tựa như một chú chó con ngã lăn trên mặt đất , kim ngân bọc trong áo khoác rơi đầy đất , bên tai chỉ nghe thấy tiếng vàng bạc lăn trên mặt đất , vang vọng không ngừng...
Trong lòng Cầm Song giật mình ,nhanh chóng nhảy lên , tay nắm đoản đao vào thế phòng thủ , cần thận nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt của nàng , đó là một cái thông đạo , trong thông đạo ẩn hiện quầng sáng màu đỏ như máu , nhìn không thấy điểm cuối.
Cầm Song bảo trì tư thế phòng thủ ước chừng mười tức , nhưng không thấy có gì phát sinh , thanh âm vàng bạc lăn trên mặt đất bên tai cũng đã ngừng lại , chung quanh hoàn toàn yên tĩnh , một loại cảm giác âm trầm hướng về tâm linh của nàng ập tới, làm cho toàn thân nàng lông tơ dựng đứng , nổi một tầng da gà.
Lại gần mười giây , nhìn thấy không có bất kỳ chuyện gì phát sinh , Cầm Song chậm rãi quay đầu nhìn lại , nhìn thấy sau lưng của nàng vẫn là vách đá, nàng lui về phía sau hai bước , trông thấy trong thông đạo vẫn như trước không có bất kỳ chuyện gì phát sinh , liền nhẹ nhàng lùi lại về sau vách đá.
Quả nhiên...
Sau lưng nàng không có chút cảm giác chạm vào vách đá nào , một bên trước mắt nàng lại xuất hiện trong mê hồ sơn cốc , ở trước mặt nàng là một vách đá.
Cầm Song khẽ nhíu mày , sau đó mặt mày giãn ra , khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ , thì thầm nói:
"Ta có lựa chọn không?"
Lúc này Cầm Song đã nghĩ rõ ràng , mặc kệ tiền đồ như thế nào , nàng không có chút lựa chọn nào.
Hoặc là bị lạc trong sơn cốc , cuối cùng chết vì đói.
Hoặc là lần nữa tiến vào thông đạo trong vách đá kia , đi xem đến tột cùng là cái gì đang dẫn dắt chính mình? Bí mật sơn cốc này cuối cùng là cái gì?
Dọc theo đường đi thấy được nhiều xương khô như vậy , nàng tin tưởng mình được dẫn dắt tới đây , nhất định là do nàng có điểm khác biệt với những người xông vào tử cốc, chính vì sự khác biệt này mới khiến cho người trong tử cốc này , hoặc là cái gì đó dẫn dắt nàng đến đây.
Nếu không đi tiếp nàng sẽ giống như những người kia dần dần chết vì đói, rồi hóa thành đống xương khô
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...