Chương 84: Không Cần Sa Thải, Tôi Tự Từ Chức.
Giang Nhan không lên tiếng ngăn lại, vì nhìn thấy bóng lưng của Lâm Vũ, nội tâm cô lại không kìm được mà sinh ra cảm giác tự tin mạnh mẽ.
Hà Gia Vinh của bây giờ đã không phải là Hà Gia Vinh lúc trước nữa.
“Nếu làm phẫu thuật thì bệnh nhân sẽ chết ngay.” Lâm vũ đi tới trước bục phía trước, nhìn mọi người mà trầm ổn nói.
“Cậu là…”
Phó viện trưởng đẩy mắt kính, thấy Lâm Vũ lạ mặt thì hơi bất ngờ.
Vì ông phụ trách nhân sự của bệnh viện, bác sĩ mới được tuyển thì ông đều nhìn qua một lần, nên bác sĩ trẻ trong bệnh viện ông ít nhiều đều có ấn tượng.
“Tiểu Hà?”
Lý Hạo Minh thấy Lâm Vũ xuất hiện chỗ này thì ngắn ra, sau đó liền mừng rỡ.
Mấy bác sĩ nội khoa khác nhìn thấy Lâm Vũ thì cũng nhận ra.
Lần trước chuyện anh điều trị cho một người tây bệnh mắt ngủ giúp họ vẫn còn hiện lên trước mắt.
“Hà tiên sinh.” Mấy bác sĩ đó vô cùng cung kính mà chào hỏi Lâm Vũ.
“Hạo Minh, vị này là?” Viện trưởng chau mày hỏi.
“À, viện trưởng, vị này là một người bạn của tôi, cũng là bác sĩ.” Lý Hạo Minh vội đáp.
“Không phải là người của bệnh viện ta?” Viện trưởng có chút không vui.
“Cậu ấy quả thực không phải là người của bệnh viện ta, nhưng…” Lý Hạo Minh định giải thích với viện trưởng thì bị viện trưởng cắt ngang.
“Tiểu huynh đệ, cậu không thuộc bệnh viện chúng tôi, sao lại xuất hiện ở đây?” Viện trưởng lạnh giọng.
Lần thảo luận này là hội nghị bí mật của bệnh viện nhân dân Thanh Hải, sao có thể để cho người ngoài tham gia.
“Hả? Hắn không thuộc bệnh viện chúng ta à.
Mẹ kiếp.”
Tên mũi ưng và tên đeo kính gọng đen hơi bất ngờ, nhìn nhau một cái.
Tên mũi ưng đảo mắt, hắng giọng: “Viện trưởng, tôi đã thấy tên này là lạ từ nãy, vẫn luôn canh chừng hắn, có lẽ là được bệnh viện khác phải tới thăm dò cơ mật của chúng ta.
Bệnh tình của người bệnh và phương án trị liệu của chúng ta lúc nãy đều bị hắn lén ghi lại rồi!”
“Đúng, viện trưởng, tôi cũng nhìn thấy rồi.
Lúc nãy hắn còn bình luận phương án trị liệu của chủ nhiệm Phí và chủ nhiệm Lý nữa.
Tôi đề nghị giữ hắn lại rồi báo cảnh sát.” Tên đeo kính gọng đen vũng vội phụ họa, trong lòng vô cùng đắc ý.
Dám tán nữ thân của ông!
“Viện trưởng, chắc là có hiểu lầm.” Lý Hạo Minh vội biển giải giúp Lâm Vũ.
Thực ra ông cũng thầm thấy rất khó hiểu.
Lâm Vũ sao đột nhiên xuất hiện ở trong buổi thảo luận nội bộ của bệnh viện nhân dân Thanh Hải?
“Hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì? Nếu cậu ta đã không phải là người của chúng ta thì không nên xuất hiện ở đây.” Viện trưởng lạnh giọng.
Nếu nội dung và tài liệu bệnh tình của bệnh nhân bị lộ ra ngoài thì sẽ tổn thất nghiêm trọng tới danh tiếng của bệnh viện họ.
Một bệnh viện ngay cả thông tin của bệnh nhân cũng không bảo vệ được thì còn ai dám tới khám?
“Ai đưa cậu ta vào?” Phó viện trưởng quản lý chế độ lạnh giọng.
Vì ông ta họ Diêm, lại nghiêm khắc, nên đám bác sĩ lén đặt cho ông ta một biệt hiệu khác, gọi là Thiết Diêm Vương.
Địa chỉ cuộc họp không hề thông báo ra ngoài, hơn nữa bên ngoài phòng báo cáo đều có máy quẹt thẻ cảm ứng, không có người nội bộ đưa vào thì Lâm Vũ không thể vào được.
“Tôi!”
Lúc này Giang Nhan đột nhiên đứng thẳng, cao giọng, vẻ mặt lạnh lùng, không hề sợ hãi.
Nếu là sáng nay thì cô sẽ hối hận mà đưa Lâm Vũ vào, nhưng bây giờ cô không chỉ không hồi hận, thậm chí còn thấy khá may mắn, vì từ vẻ mặt và thần sắc của Lâm Vũ mà thấy, anh có nắm chắc để chữa cho Smith tiên sinh.
“Giang Nhan, cô biết đưa người ngoài vào cuộc thảo luận nội bộ có hậu quả gì không?” Thiết Diêm Vương lạnh giọng.
Tên mũi ưng và tên đeo kính gọng đen thấy là do Giang Nhan dẫn vào thì không khỏi biến sắc.
Tên mũi ưng vội giải thích giúp cô: “Viện trưởng, tôi nhìn thấy không phải là bác sĩ Giang đưa hắn vào đâu.
Là hắn lén đi theo bác sĩ Giang vào đấy.”
“Im miệng!”
Thiết Diêm Vương hung dữ trừng hắn một cái, hắn liền rụt cổ lại, không dám ho he.
“Giang Nhan, sao cô lại đưa cậu ta vào?” Lúc này viện trưởng trầm giọng hỏi.
“Vì tôi cảm thấy bệnh của Smith tiên sinh, anh ấy có cách!”
Giang Nhan vẻ mặt kiên định mà nói, lúc ánh mắt dừng lại trên người Lâm Vũ thì không kìm được mà dịu dàng hơn mấy phần.
“Nực cười, bác sĩ nội khoa giỏi nhất Thanh Hải đều ở đây, cũng không có phương án gì hay, chẳng lẽ một tên nhóc vậy lại lợi hại hơn một đám chuyên gia sao?” Thiết Diêm Vương lạnh giọng.
“Diêm viện trưởng, y thuật của tiểu huynh đệ này thật sự rất giỏi.
Theo tôi thấy có thể nghe thử ý kiến của cậu ấy.” Lý Hạo Minh vội nói.
“Đúng thế, Diêm viện trưởng, tiểu thần y này quả thực y thuật cao siêu.”
“Lần trước chính cậu ấy chữa khỏi bệnh mắt ngủ cho người tây giúp chúng tôi đấy.”
“Đúng thế, viện trưởng, tôi đề nghị nghe thử ý kiến của Hà tiên sinh.”
Những bác sĩ nội khoa khác cũng vội gật đầu.
Họ từng chứng kiến thực lực của Lâm Vũ, tất nhiên tin anh.
Thiết Diêm Vương thấy vậy thì hơi bất ngờ, khôn ngờ nhiều chuyên gia lại đều nói giúp hắn.
“Chủ nhiệm Lý, trong y học có câu cùng bệnh không cùng chứng bệnh.
Bệnh giống nhau cũng sẽ có chứng bệnh khác nhau, càng huống hồ đây là hai loại bệnh.
Tôi thấy không thể vơ đũa cả nắm được.” Chủ nhiệm Phí đẩy mắt kính, hơi cẩn trọng nói.
Lần trước lúc Lâm Vũ chữa bệnh mắt ngủ cho người tây đó ông ta không có mặt, nên khó tránh khỏi nghi ngờ y thuật của Lâm Vũ, dù sao chàng trai trẻ như vậy, có lợi hại thế nào thì cũng chỉ thế thôi.
“Đúng thế, cậu ta trẻ như vậy, mới ăn được mấy bữa cơm, chẳng lẽ lợi hại hơn chúng tôi?”
“Ai biết được rốt cuộc cậu ta là ai? Ai biết được cậu ta có mục đích khác không?”
“Đúng, ngộ nhỡ phương án hắn đề ra lại khiến bệnh nhân có mệnh hệ gì thì trách nhiệm này ai gánh?”
Máy chuyện gia khác không quen Lâm Vũ cũng đồng loạt nói, nhìn thấy Lý Hạo Minh tán thưởng Lâm Vũ như vậy thì thầm thấy không phục.
Còn trẻ như vậy mà đã tâng bốc y thuật lợi hại như vậy thì những bác sĩ lâu năm kinh nghiệm với mười mấy năm dày công khổ luyện thành cái gì rồi?
“Nếu như các người đã vô dụng như vậy thì sao lại không nghe thử ý kiến của người ta chứ?”
Lúc viện trưởng và mấy người phó viện trưởng làm khó thì Jason vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe ở bên cạnh không kìm được mà đứng dậy.
Tiếng Trung của hắn không tốt lắm, nên nghe hiểu đám người nói gì khá khó khăn.
“Đúng vậy.
Tôi thấy nếu mấy người không có cách thì nên để người có năng lực nói.” Leah cũng phụ họa, gật đầu mà nói.
“Vị tiên sinh này, cậu có cách đối với bệnh của bồ tôi?” Jason hỏi Lâm Vũ, ánh mắt có tia hy vọng.
Lâm Vũ gật đầu, nghiêm túc: “Đúng vậy, không chỉ có thể giúp ông ấy thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa còn có thể để ông ấy đứng dậy lần nữa.”
“Thật… thật sao?”
Mắt của Jason liền mở lớn, vô cùng kinh ngạc, tỏ vẻ không dám tin, kích động: “Xin hỏi cậu học ở trường đại học y nào ở nước ngoài vậy?”
Jason vừa nói vừa đưa danh thiếp của mình ra đưa cho Lâm Vũ.
“Tôi không học trường đại học nào cả, chỉ là lúc rảnh có đọc mấy cuốn trung y mà thôi.” Lâm Vũ thành thật đáp.
“Trung… trung y?”
Tay Jason hơi run lên, liền thu lại danh thiếp, chau mày, biến sắc, sau đó rất có địch ý mà nói: “Tôi đã nói mà, bệnh tình hiện tại của bố tôi có thể giữ được tính mạng là đã tốt lắm rồi, sao có thể khôi phục lại.
Thì ra cậu học trung y, vậy thì không lạ nữa.
Trung y chính là loại gạt người chỉ biết mạnh miệng, chỉ biết giả ma giả quỷ!”
“Jason tiên sinh, trung y không phải là phù thuật, là kết tinh văn mình mấy nghìn năm của Hoa Hạ chúng tôi! Lịch sử quốc gia của mấy người chỉ có mấy trăm năm, tất nhiên không hiểu!”
Lâm Vũ trầm mặt lạnh giọng nói.
Dù lúc tới đã chuẩn bị tâm lý nhưng Jason sỉ nhục trung y như vậy, trong lòng anh vẫn hơi khó chịu.
“Cậu đừng tưởng chúng tôi không hiểu y thuật!” Leah cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, lạnh giọng: “Bệnh này chỉ có tây y mới khống chế được, trung y căn bản không có tác dụng gì.
Trung y của mấy người không cần kiểm tra, chỉ dựa vào việc bắt mạch liền có thể biết được bệnh, không phải là phù thuật thì là gì?”
Lâm Vũ chau mày, thấy không thể giải thích với họ được thì liền không phí lời nữa.
Từ hai anh em nhà Jason thì có thể thấy được cả tây phương có hiểu lầm với trung y đến mức nào.
Lâm Vũ nhớ tới lần trước khám bệnh cho bố của Dương Thần Minh, bác sĩ tây bên Kinh Thành đó cũng tỏ vẻ xem thường trung y như vậy.
Xem ra nếu muốn mở rộng danh tiếng của trung y ra quốc tế thì đúng là một nhiệm vụ nặng nề và xa xăm mà.
“Jason, nếu Lâm tiên sinh có cách thì tôi nghĩ thật sự có thể để cậu ấy thử xeml”
Lý Hạo Minh nghe thấy Lâm Vũ có thể chữa cho Smith, hơn nữa có thể để ông ấy đứng dậy thì không khỏi kinh ngạc, có điều Lâm Vũ đã cho ông quá nhiều điều khó tin rồi, nên ông nghĩ lần này cũng không ngoại lệ.
“Không cần nói nữa, tôi nói thật cho mấy người biết, tôi sẽ không để trung y chữa bệnh cho bố mình, đó là đang hại ông ấy, hơn nữa cho dù ông ấy có chết thì cũng không được yên!”
Thái độ của Jason rất kiên quyết, ánh mắt nhìn Lâm Vũ tràn đầy sự chán ghét.
“Viện trưởng Kỳ, là người phụ nữ đó đưa hắn vào đúng không?
Tôi đề nghị sa thải cô ta đi!” Leah nhìn Giang Nhan một cái, đề nghị với viện trưởng.
Vì tính chất công việc mà cô ta thường qua lại với viện trưởng của bệnh viện nhân dân Thanh Hoa, Kỳ Minh Thanh nên khá quen.
“Leah tiểu thư, điều này sợ không hay lắm.”
Viện trưởng Kỳ hơi khó xử.
Dù Giang Nhan đưa Lâm Vũ vào là sai, nhưng cũng không đến mức sa thải.
Cùng lắm là cảnh cáo là được rồi.
“Không cần sa thải, tôi tự từ chức!”
Lúc này Giang Nhan đột nhiên hùng hồn mà nói lớn một câu, sau đó lấy thẻ công việc trên cổ xuống, ném lên bàn bên cạnh.
Đám người viện trưởng không khỏi biến sắc, Lý Hạo Minh khế khuyên: “Giang Nhan, không được dùng cảm tính làm việc đâu.”
Tên mũi ưng và tên đeo kính gọng đen nghe vậy liền thấy đau, sắc mặt đau khổ.
Nữ thần đi rồi thì họ ở lại bệnh viện còn ý nghĩa gì nữa chứ.
“Không phải dùng cảm tính làm việc.
Tôi tin tưởng người đàn ông của mình, nên tôi muốn dùng hành động để ủng hộ anh ấy.” Thanh âm của cô lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Vũ lại tràn đầy ấm áp.
Người đàn ông của mình?
Trời ơi! Cậu ta là chồng của nữ thần?
Tên mũi ưng và tên đeo kính gọng đen chỉ thấy lồng ngực bức bối, huyết khí trào lên, suýt nữa nôn ra máu mà chết.
“Ha ha, cô ấy nói đùa thôi.”
Giang Nhan vốn tưởng Lâm Vũ sẽ cảm động, nhưng anh lại cười ha ha giải thích với mọi người: “Thực ra tôi tự muốn vào đây, không liên quan tới cô ấy.
Lúc nãy cô ấy chỉ nói lời tức giận, hy vọng mọ người thủ hạ lưu tình với cô ấy.”
Giang Nhan liền lạnh mặt, giận đùng đùng mà nhìn anh một cái, hận không thể đạp chết anh ngay tại chỗ.
Tên khốn kiếp này, vậy mà lại không biết ơn sao?
“Cái đó, mọi người nên thảo luận gì thì cứ tiếp tục.
Chúng tôi đi đây.
Yên tâm, nội dung của buổi thảo luận hôm nay tôi nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài, nếu không tôi nguyện chịu tất cả trách nhiệm pháp luật!”
Lâm Vũ giải thích với đám người viện trưởng một câu rồi bước nhanh đến bên cạnh Giang Nhan, thanh âm không lớn nhưng lại chắc nịch: “Cô còn phải ở lại bệnh viện giúp tôi nữa chứ.
Yên tâm, không tới mấy ngày nữa, hai anh em họ chắc chắn sẽ tới xin tôi chữa bệnh cho bồ họ thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...