Chương 78: Chỉ Là Người Thường
Lúc này đang giữa trưa, ánh nắng thiêu đốt chiếu lên người anh, khiến những vét thương sẵn sùi trên người anh vô cùng rõ nét, cơ thể rắn rỏi giống như được mạ vàng, giống như thép luyện mà khiến người ta kinh sợ.
Tăng Lâm và thuộc hạ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Kinh nghiệm đặc công nhiều năm dù cũng khiến họ ít nhiều có để lại sẹo, nhưng tuyệt đối không nhiều như Lịch Thần Sinh, thậm chí không bằng một phần ba.
Những vết thương này nói cho người khác biết, người đàn ông này ít nhất thoát khỏi tay thần chết mười lần.
“Anh từng làm binh?”
Tăng Lâm cũng trở nên cần trọng, ánh mắt nhìn cơ thể sắt thép của Lịch Thần Sinh một cái, hơi kiêng kị.
“Xem như vậy đi.” Giọng nói của Lịch Thần Sinh rõ ràng.
“Lịch đại ca, tôi vừa nói với anh rồi, giờ anh không tiện hoạt động mạnh.” Lâm Vũ vội dặn một câu.
“Đối phó với mấy tên tép riu này cũng gọi là hoạt động mạnh?
Chỉ là giãn xương cốt mà thôi!” Lịch Thần Sinh vô cùng tự tin.
Dù đã thôi ngũ hai năm rồi, nhưng anh tự thấy năng lực của mình vẫn duy trì không tệ.
“Gia Vinh, đừng lo, lúc xương sống của Lịch đại ca còn chưa khỏi thì vẫn rất mạnh.
Bây giờ xương sống đã khỏi rồi thì càng không thành vấn đề.” Lôi Tuần cười nói, sắc mặt ung dung.
Đùa à, một người đàn ông của đội sói hoang thần bí chặt chém bằng đao thép ở Miền Điện, sẽ sợ máy tên vệ sĩ này?
“Vậy thì đắc tội rồi!”
Tăng Lâm hừ lạnh một tiếng.
Vừa nói xong thì chân trái dẫm mạnh lên đất, người nhảy lên như bắn về phía Lịch Thần Sinh.
“Thú vị.”
Trên mặt Lịch Thần Sinh xẹt qua tia hưng phấn, không nói lời nào, nhấc tay lên, đỡ lấy cái chân mạnh đạp qua của Tăng Lâm, đồng thời đắm một phát lên lồng ngực của hắn.
Tăng Lâm vội dùng tay trái đỡ lấy, nhưng lực đạo cực mạnh vẫn khiến hắn lùi về sau mấy bước, tay trái hơi run lên, có chút không khống chế được.
“Chiêu thức không tồi, chỉ là lực hơi yếu.” Lịch Thần Sinh cười lớn nói.
“Muốn chết!”
Tăng Lâm mắng một câu, không giữ sức nữa, dùng hết sức mà đánh nhanh về phía Lịch Thần Sinh.
Tay đấm chân đá, tiến lùi tránh né, mỗi chiêu của Tăng Lâm đều vô cùng mạnh, góc độ nguy hiểm, đơn giản nhưng lại vô cùng thực dụng, nhưng đối thủ của hắn lại là Lịch Thần Sinh.
Lúc này Lịch Thần Sinh cũng vô cùng cần thận.
Bây giờ anh mới phát hiện, Tăng Lâm không phải là vệ sĩ bình thường, tuyệt đối đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thậm chí có chút thủ đoạn tấn công, khá giống với những chiêu thức được sáng tạo trong bộ đội của họ.
Dù nhìn có vẻ ngang với kẻ địch, nhưng thực ra Lịch Thần Sinh từ đầu tới cuối đều vững vàng mà chiếm ưu thé.
Lâm Vũ hưng phấn mà nhìn hai người họ đấu nhau, thầm thấy kinh ngạc không thôi, nhìn thân thủ của Lịch đại ca, bộ đội đặc chủng cũng tuyệt đối phi phàm.
Đối kháng với cao thủ cấp bậc này thì thể năng sẽ tiêu hao rất nhiều, nên mấy phút sau, hơi thở của Tăng Lâm đã có chút nặng nề, chiêu thức cũng hơi chậm lại.
Nhưng Lịch Thần Sinh vẫn không biến sắc, tránh né tiến lùi đều vô cùng linh hoạt.
Nhắm chuẩn thời cơ, Lịch Thần Sinh giơ tay ra kẹp lấy, khóa chặt cú đá nghiêng của Tăng Lâm sau đó tay dùng lực, người văn mạnh, đá lên ngực Tăng Lâm.
Tăng Lâm phản ứng không kịp, chỉ thấy một lực đạo cực lớn ập lên đến như sóng biển, ừ hử một tiếng, người liền bay ra, ngã mạnh lên đất.
Đám thuộc hạ của Tăng Lâm liền biến sắc, vươn tay sờ eo mình theo bản năng.
Lịch Thần Sinh chau mày, hành quân nhiều năm như vậy, anh sao không biết mấy tên này muốn rút súng ra chứ.
Khóe miệng cười lạnh một tiếng, sau đó người liền nhào về phía một tên mặc vest đen phía trước.
Tên này vừa rút súng ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì chỉ thấy Ä ˆ À.
xá 4 “.
^ ® .
cô tay tê rân, súng trong tay biên mật, sau đó có một thứ cứng rắn chĩa vào đầu hắn.
Người hắn liền run lên, trán đỗ đầy mồ hôi lạnh.
“Dùng súng? Nói cho mấy người biết, ông đây là tổ tiên của việc chơi súng đấy!” Lịch Thần Sinh bá đạo nói: “Đặt hết súng xuống cho ông, nếu không ông xử nó!”
Cầm súng trong tay, Lịch Thần Sinh khá hưng phấn, cảm giác kiên cường hào hùng đó lại quay lại.
“Anh… Anh là người của đội ám thích?”
Tăng Lâm thấy thủ pháp mà Lịch Thần Sinh đoạt sung lúc nãy thì liền trừng lớn mắt.
Bản lĩnh đoạt súng trong chớp mắt này không thể tùy tiện mà có được.
Lúc trước giáo quan của họ từng diễn thử một lần, cho dù là súng lục hay súng trường thì chỉ cần nắm chuẩn góc độ và lực đạo thì có thể đoạt lấy trong một nốt nhạc.
Mà giáo quan này, chính là người của đội ám thích!
Dù đã rất lâu rồi, nhưng lúc đó giáo quan biểu diễn tuyệt kỹ này vẫn khiến hắn nhớ như in, thậm chí nhiều lần lén tập luyện nhưng vẫn không được, hiệu suất không cao.
Mà bây giờ Lịch Thần Sinh ở trước mặt lại dùng thành thạo tuyệt kỹ này như vậy!
“Cậu biết đội ám thích?” Lịch Thần Sinh cũng hơi bất ngờ.
“Giáo quan lúc trước của chúng tôi là giáo quan Phan – Phan Khải .” Tăng Lâm vội nói, tiếp đó lạnh giọng với đám thuộc hạ: “Bỏ súng xuống!”
“Lão Phan?” Lịch Thần Sinh ngắn ra, tiếp đó đá tên mặc vest đen trước người một cái, ném trả lại súng cho hắn.
“Anh quen giáo quan Phan?” Tăng Lâm mừng rỡ.
Vậy mà thật sự gặp được người của đội ám thích.
Phải biết lúc hắn làm lính thì ước mơ lớn nhất của cả đám chiến hữu chính là có ngày được gia nhập đội ám thích.
Nhưng tiếc là đội ám thích là mũi nhọn của đặc chủng binh của Hoa Hạ, tuyển chọn rất khắc nghiệt, hơn nữa mỗi năm số lượng có hạn.
Hắn đã báo danh máy lần đều bị trượt, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, vào làm ở cục an ninh quốc gia.
Hôm nay gặp được người của đội ám thích, có thua cũng không mắt mặt, thậm chí hắn còn thấy hơi tự hào.
Dù sao mình đã chống cự được bảy tám phút mới ngã.
“Lão Phan là đội trưởng của tôi lúc mới nhập ngũ.” Lịch Thần Sinh nói, trong mặt xẹt qua tia xót thương khó tháy.
“Vậy giờ giáo quan Phan thôi ngũ rồi sao?” Tăng Lâm hỏi.
“Chết rồi.” Giọng nói của Lịch Thần Sinh rất điềm nhiên giống như đang nói chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Tăng Lâm há miệng, sau đó nuốt lời muốn nói xuống.
Làm lính đánh trận, sống chết thường tình, quả thực rất bình thường.
“Bây giờ tôi đã thôi ngũ rôi, cũng không phải là người của đội ám thích nữa, hy vọng chuyện hôm nay cậu và người của cậu có thể giữ bí mật giúp tôi.” Lịch Thần Sinh nghiêm nghị mà nhìn Tăng Lâm, như đang thỉnh cầu mà cũng như đang uy hiếp.
Anh thật sự không ngờ tới, Tăng Lâm vậy mà lại nhận ra được.
Nếu tin này truyền ra ngoài thì sợ là sắp tới mình sẽ không yên.
“Biết, biết ạ.” Tăng Lâm vội gật đầu.
“Đánh cũng đánh rồi, cũng đã phân thắng bại.
Các người có thể đi rồi.” Lâm Vũ hờ hững nói.
Tăng Lâm cắn răng, nói: “Đil”
Hắn đã nói trước, thua để mặc Lâm Vũ xử lý, tất nhiên phải giữ lời.
Đám người liền lên xe, nhanh chóng rời đi.
“Lịch đại ca, lưng không sao chứ?” Lâm Vũ hỏi.
“Không sao, chút vận động nhỏ có là gì.” Lịch Thần Sinh không hề bận tâm.
Để đề phòng, Lâm Vũ vẫn bảo anh ngồi xuống, châm máy kim lên lưng anh.
“Gia Vinh, đám người này làm gì thế? Sao cậu lại đắc tội với họ?” Lôi Tuần hơi lo mà hỏi.
Lúc nãy anh cũng nhìn thấy, thân thủ của Tăng Lâm quả thực không tệ, vừa nhìn là biết không phải vệ sĩ của người thường.
Lâm Vũ kể sơ chuyện lúc sáng cho Lôi Tuấn nghe.
“Tên Sở Vân Tỉ này, lần đầu gặp anh ta tôi đã thấy khó chịu.
Nhìn có vẻ khách khí với người ta nhưng ra vẻ lắm.” Lôi Tuấn hừ lạnh nói, sau đó cười lớn: “Loại người này, phải để cậu trị, ha ha.”
Chính Lôi Tuần cũng bị trị cho tâm phục khẩu phục.
Lâm Vũ lắc đầu nói: “Loại người như anh ta quá mạnh mẽ, sẽ không dễ cúi đầu với người khác.”
“Cũng đúng, quyền thế nhà anh ta không phải lớn bình thường.” Lôi Tuấn tỏ vẻ suy nghĩ, hơi lo: “Gia Vinh, hay là…
cậu khám cho em gái anh ta đi, nếu không tôi sợ anh ta sẽ báo thù cậu.”
Sợ?
Lâm Vũ thầm cười không ngớt.
Một người chết một lần như anh thì sợ ai2 Cho dù ông trời xuống đây, anh hiện rõ chân thân thì cũng sẽ sợ anh Sở Vân Tỉ lợi hại thế nào thì cũng chỉ là người phàm.
Con quỷ như anh lại sợ người phàm? Nực cười.
“Ý tốt của Lôi huynh tôi nhận rồi.
Yên tâm, cho dù anh ta thật sự báo thù thì tôi cũng có cách.” Lâm Vũ không giải thích nhiều, ung dung nói.
Cùng lúc, trong phòng tổng thống của Shangri-la.
Rầm!
Sở Vân Tỉ ném mạnh gạt tàn trên bàn xuống đất, mặt đỏ bừng, tức giận: “Hà Gia Vinh cậu ta đúng là tự cao quá rồi.
Đừng nói là Thanh Hải, cho dù là nơi nào của Hoa Hạ, một câu của tôi cũng đủ khiến cậu ta không sống nỗi nữa!”
Từ nhỏ tới lớn, anh ta ra lệnh quen rồi, đều là người khác xin anh ta giúp.
Đây là lần đầu có người làm trái ý anh ta, hơn nữa còn là một tên nhóc vô danh!
Trong lòng anh ta thậm chí đã có sát ý.
“Sở thiếu, cậu đừng gấp, đừng gấp.
Tôi đi tìm cậu ấy ngay, cậu ấy chắc chắn sẽ nễ mặt tôi.”
Nói rồi Trịnh Thế Phàm quay đầu nhìn Tăng Lâm, chau mày trầm giọng: “Đội trưởng Tăng, nếu tôi đoán không nhằm thì lúc tới đó mấy người chắc chắn đã có xung đột với Hà tiên sinh rồi đúng không?”
Sở Vân Tỉ nghe vậy thì chau mày, cũng quay qua nhìn Tăng Lâm.
Tăng Lâm căng thẳng, gật đầu, hơi sợ nói: “Vâng, quả thực có chút xung đột.”
“Tôi biết ngay mà.” Trịnh Thế Phàm tỏ vẻ nằm trong dự liệu: “Nếu như cậu đã đi mời người ta thì thái độ tất nhiên phải tốt Cùng lúc, trong phòng tổng thống của Shangri-la.
Rằm!
Sở Vân Tỉ ném mạnh gạt tàn trên bàn xuống đất, mặt đỏ bừng, tức giận: “Hà Gia Vinh cậu ta đúng là tự cao quá rồi.
Đừng nói là Thanh Hải, cho dù là nơi nào của Hoa Hạ, một câu của tôi cũng đủ khiến cậu ta không sống nỗi nữa!”
Từ nhỏ tới lớn, anh ta ra lệnh quen rồi, đều là người khác xin anh ta giúp.
Đây là lần đầu có người làm trái ý anh ta, hơn nữa còn là một tên nhóc vô danh!
Trong lòng anh ta thậm chí đã có sát ý.
“Sở thiếu, cậu đừng gấp, đừng gấp.
Tôi đi tìm cậu ấy ngay, cậu ấy chắc chắn sẽ nễ mặt tôi.”
Nói rồi Trịnh Thế Phàm quay đầu nhìn Tăng Lâm, chau mày trầm giọng: “Đội trưởng Tăng, nếu tôi đoán không nhằm thì lúc tới đó mấy người chắc chắn đã có xung đột với Hà tiên sinh rồi đúng không?”
Sở Vân Tỉ nghe vậy thì chau mày, cũng quay qua nhìn Tăng Lâm.
Tăng Lâm căng thẳng, gật đầu, hơi sợ nói: “Vâng, quả thực có chút xung đột.”
“Tôi biết ngay mà.” Trịnh Thế Phàm tỏ vẻ nằm trong dự liệu: “Nếu như cậu đã đi mời người ta thì thái độ tất nhiên phải tốt chút chứ.
Sở thiếu, yên tâm, tôi giờ sẽ đích thân qua mời cậu ấy.”
“Được, vậy thì phiền ông chủ Trịnh rồi.” Nộ khí của Sở Vân Tỉ giảm đi không ít.
Nếu thuộc hạ của mình xung đột với người ta thì người ta tức giận chút cũng là bình thường.
Có điều trong lòng anh ta vẫn thấy rất khó chịu.
Anh ta đã nhớ kỹ cái tên Hà Gia Vinh này rồi.
Trịnh Thế Phàm vội đứng dậy, vô cùng đắc ý mà nhìn Thạch Diệu Dương một cái.
Thạch Diệu Dương trắng mặt, không ho he gì.
“Áy chà, Hà lão đệ, đang ăn cơm à?”
Trịnh Thế Phàm vừa tới Hồi Sinh Đường thì thấy trong sảnh có đặt một bàn nhỏ, đặt đầy thức ăn.
Lâm Vũ đang ăn cơm uống rượu với Lôi Tuần và Lịch Thần Sinh.
“Trịnh đại ca, anh tới rồi.
Tôi nói trước, nếu anh tới ăn cơm thì hoan nghênh.
Nếu anh tới nói tôi chữa bệnh thì mời về.” Lâm Vũ mỉm cười nói.
“Cái này… cái này…” Trịnh Thế Phàm vô cùng khó xử, nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Mình còn chưa nói gì nữa đã bị Lâm Vũ chặn lại rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...