Cực Phẩm Ở Rể


Chương 50: Không Hiểu Phong Tình
Giang Nhan ngây người nhìn Dương Thần Minh vừa mới xuất hiện, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Khi hát Dương Thần Minh còn nhìn cô, chậm rãi đi về phía cô sau đó giơ tay ra trước mắt cô mời cô đứng lên.

Giang Nhan vội vàng đứng dậy.
“Tình cảm của tôi không hề thay đổi, tình yêu của tôi là bất biến, mặt trăng đại diện cho trái tim tôi…”
Dương Thần Minh vừa hát vừa nắm tay Giang Nhan đi tới giữa sân khấu, sau đó anh ta lại đi tới bên cạnh Lâm Vũ, cũng mời Lâm Vũ ra giữa sân khấu sau đó đặt tay của Lâm Vũ vào tay Giang Nhan.
Bàn tay của Giang Nhan hơi lạnh, Lâm Vũ nắm chặt tay cô theo bản năng, muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho cô.
Ánh đèn dìu dịu chiếu xuống sân khấu, tiếng hát đầy tình cảm vang lên bên tai.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị bầu không khí lãng mạn này ảnh hưởng, vô cùng yên tĩnh nhưng vẫn nhỏ giọng hát theo Dương Thần Minh.
Có nhiều người đã bật khóc, rất hâm mộ Giang Nhan và Lâm Vũ.

Khi còn trẻ, nếu bọn họ được trải qua bầu không khí này thì thật tốt biết máy.
Ở một bên khác sắc mặt Tè đại thiếu đang trắng bệch ra.

Vì tức giận mà cơ thể anh ta không ngừng run rảy.

Rốt cuộc tên họ Hà này là nhân vật lớn đến mức nào mà lại có bản lĩnh như vậy chứ, anh ta chưa từng gặp ai như vậy cả!
Anh ta đã dùng rất nhiều mối quan hệ của mình mới lấy được đoạn phim từ chỗ Dương Thần Minh, kết quả người ta lại đem cả người thật tới.
Lúc này cô bạn gái khoa khôi của anh ta cũng không còn hào hứng như ban đầu mà đố ky ra mặt.
Sau một đoạn nhạc, mọi người ào ào vỗ tay hưởng ứng, có rất nhiều nữ sinh lớn tiếng hô: “Dương Thần Minh em yêu anh!”
Dương Thần Minh mỉm cười, nói với mọi người: “Hôm nay rất vui được tới đây tham dự kỷ niệm hai năm kết hôn của người bạn thân của tôi Hà Gia Vinh và Giang Nhan, chúc hai người bên nhau đến già, hạnh phúc trăm năm!”
Mọi người lại dồn dập vỗ tay khen hay.
Lâm Vũ rất bất ngờ về chuyện này, vì khi Dương Thần Minh gọi điện thoại cho anh chính anh ta nói anh ta đang ở thủ đô không tới tham dự được, nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Thật ra đúng là Dương Thần Minh đang ở thủ đô, nhưng ngay sau khi nhận được điện thoại của Lâm Vũ anh ta liền thay đổi lịch trình, lập tức quay về để tạo một niềm vui bất ngờ cho Lâm Vũ và Giang Nhan.
“Gia Vinh, hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm kết hôn của anh, anh không muốn bày tỏ gì đó sao?” Dương Thần Minh mỉm cười trêu chọc Lâm Vũ.
Lúc này Lâm Vũ mới nhớ tới sợi dây chuyền Lục Đề Vương.

Anh vội vàng lấy sợi dây chuyền ra đeo lên cổ Giang Nhan trước sự chứng kiến của mọi người.
Minh Ngọc và người đẹp, trong nháy mắt, dường như căn phòng cũng được vẻ đẹp của Giang Nhan làm bừng sáng thêm mắy phần.
“Lục Đế Vương! Là Lục Đế Vương!”
“Trời ạ, đúng là Lục Đế Vương rồi.

Nhiều viên đế vương xanh thế này, giá trị đến mức nào đây!”
“Đây mới là tình yêu chân thành chứ!”
Trong số những người ở đây có người nhận ra giá trị của nó, không khỏi thán phục.

Ánh mắt của mấy người phụ nữ cũng sáng lên, không khỏi ngưỡng mộ.
Tim của Giang Nhan đập mạnh, cô không ngờ sợi dây chuyền này lại giá trị đến thế, cô còn tưởng rằng Lâm Vũ mua được món hàng giá rẻ từ đâu về.
Dù sao anh cũng không có tiền, tiền lương thì đều ở trong thẻ của cô.
Tề đại thiếu sắc mặt trắng bệch, ôm chặt trước ngực.

Không hiểu sao đột nhiên anh ta lại cảm thấy khó thở.
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này, mọi người cũng bắt đầu hô hào theo bản năng.
Mặt mũi Giang Nhan đột nhiên đỏ bừng, cô trở nên bối rồi, cúi đầu ngượng ngùng, trái tim loạn cả lên.

Không hiểu sao lần này cô lại không hề có chút suy nghĩ cự tuyệt nào.
So với chuyện lần trước ở trước cửa phòng khám cũng bị mọi người hô hào thì lần này tình cảm của cô đã có sự thay đổi lớn rồi.

Mặc dù không thể nói là Giang Nhan mong chờ chuyện này, nhưng nếu Lâm Vũ hôn cô thì ít nhất cô cũng không từ chối.
Lúc này Giang Nhan mới phát hiện ra rằng, trong nội tâm cô đã dần dần chấp nhận “Hà Gia Vinh” một cách vô thức rồi.
Lâm Vũ bị mọi người trêu chọc thì hơi ngại, anh nhìn Dương Thần Minh một lát, Dương Thần Minh mỉm cười liếc mắt ra hiệu cho anh nắm lấy cơ hội.
Lâm Vũ do dự một lúc rồi đi tới trước mặt Giang Nhan.

Ngửi được mùi thơm trên người cô, Lâm Vũ không khỏi rung động sau đó hời hợt hôn lên má Giang Nhan một cái.

Cảm nhận được đôi môi ấm áp của Lâm Vũ, cả người Giang Nhan khẽ run lên một cái nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.

Tên khốn này, môi cô có độc hay sao mà anh ta lại hôn lên mặt chứ?
“Áy! Sao chỉ hôn có một cái vậy chứ!”
“Hôn thêm cái nữa!”
Mọi người không khỏi có chút hụt hãng, đặc biệt là có mấy người đàn ông hào hứng tới mức kỳ lạ.

Người đẹp thế này mà chính mình không được hôn, mặc dù chỉ được nhìn người đàn ông khác hôn cô ấy thì trong lòng vẫn có cảm giác vui sướng kỳ lạ.
“Yên tâm đi, về nhà tôi sẽ hôn đủ.” Lâm Vũ cười nói.
Giang Nhan cấu mạnh vào tay Lâm Vũ khiến anh đau tới nỗi nuốt phải một ngụm khí lạnh.
Sau đó Dương Thần Minh lại hát tặng cho Lâm Vũ và Giang Nhan một bài nữa rồi vội vàng tạm biệt, lát nữa anh ta còn phải quay lại thủ đô, phải ngồi máy bay cả đêm.
Tiễn Dương Thần Minh đi rồi mà vẻ hạnh phúc trên gương mặt Giang Nhan vẫn chưa biến mát, cô tò mò hỏi Lâm Vũ: “Rốt cuộc anh với anh ta có quan hệ gì thế?”
“Cười một cái đi, cười một cái rồi tôi sẽ nói cho cô biết.” Lâm Vũ híp mắt cười nói, như thể anh có một sự cố chấp nào đó với nụ cười của Giang Nhan vậy.
Giang Nhan lườm Lâm Vũ một cái, sau đó cô nhếch miệng qua loa một cái để lộ hàm răng trắng tinh của mình, nói: “Được chưa?”
“Không được, cười giả quá, còn khó coi hơn cả khóc.”
“Anh có nói không hải!” Giang Nhan lườm Lâm Vũ một cái rồi hậm hực ăn cơm, không nói câu nào.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người ra khỏi nhà hàng thì đột nhiên bên ngoài lại có mưa nhỏ, Lâm Vũ vội cởi áo khoác ra che lên đầu hai người.
Để tránh việc say rượu, khi tới đây hai người không lái xe mà đi nhờ tới.
Bây giò trời mưa, khó gọi xe, vì vậy hai người đành trú mưa dưới một gốc cây.
Vì phải tránh mưa dưới áo khoác nên Lâm Vũ và Giang Nhan dựa sát vào nhau, gần đến mức hai cơ thể gần như áp sát lên nhau.
Mặt mũi Giang Nhan đỏ bừng, cô cảm nhận được hơi ấm trên người Lâm Vũ, đột nhiên có cảm giác bình yên đến lạ, rất hưởng thụ cảm giác này.
“Xe đến rồi, đi thôi!”
Lúc này đột nhiên Lâm Vũ liều mạng chạy ra gọi mọi chiếc taxi lại, tài xế vốn không định chở bọn họ nhưng Lâm Vũ cứ đứng phía trước chặn không cho người ta đi.

Bình thường gặp phải kiểu thời tiết thế này tài xế sẽ tính chuyện làm ăn có lời.
Lâm Vũ phải đưa tiền ra mới có thể thương lượng được, nói: “Năm cây số, cho anh một trăm tệ!”
“Nhóc ranh, tôi nói cho cậu biết, tôi không làm việc này vì tiền đâu đấy, tôi thấy hai người gặp mưa nên mới rủ lòng thương thôi.


Lên xe đi!” Tài xế nói ngắn gọn.
“Còn ngây ra đó làm gì, lên xe đi!”
Lâm Vũ có chút tự hào, thấy Giang Nhan vẫn đứng yên không nhúc nhích thì vội gọi cô.
Giang Nhan đang tức muốn nỗ cả phổi.

Tên khốn này, tại sao lúc nào cô đang vui anh ta cũng làm cô cụt hứng chứ.

Chút mưa nhỏ này, trú một lúc thì chết được chắc?
Bực mình hơn nữa là, khi xuống xe Lâm Vũ lại nói anh ta không đem tiền, một trăm tệ tiền xe vẫn là do Giang Nhan trả.
Giang Nhan không thèm để ý tới Lâm Vũ, hậm hực bỏ vào trong nhà.

Lâm Vũ có chút không hiểu, không phải vừa nãy hai người còn vui vẻ sao?
Lúc hai người về tới nhà, bố mẹ vợ vẫn chưa ngủ.

Thấy hai người về thì lập tức đi tới đón, hỏi ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ thế nào.
“Chẳng ra làm sao.” Giang Nhan hậm hực trả lời, sau đó liền đi vào phòng ngủ thay quần áo.
“Xảy ra chuyện gì vậy, Gia Vinh?” Lý Tố Cầm bực mình hỏi.
“Mẹ, mẹ đừng nghe cô ấy nói, mọi chuyện đều suôn sẻ cả.”
Nói rồi Lâm Vũ mở đoạn phim mà quản lý nhà hàng quay phim lại cho hai người xem.
Thấy Lâm Vũ hôn Giang Nhan, bố mẹ vợ vui mừng đến mức cười không ngậm miệng lại được.
Giang Kính Nhân lập tức kéo Lâm Vũ vào bếp, múc cho anh một bát canh màu trắng đục rồi dặn dò: “Mau, mau uống đi, thứ này tốt cho cơ thể lắm đáy.”
“Đây là cái gì thế bố?” Lâm Vũ cau mày nói.
“Bảo con uống thì con cứ uống đi, hỏi nhiều thế làm gì.”
Lý Tố Cầm giục: “Nhân ngày hôm nay hai đứa tranh thủ kiếm cho mẹ một đứa cháu trai đi, Gia Vinh à, phải tranh thủ đáy.”
Tính tới hôm nay, Giang Nhan và Hà Gia Vinh đã kết hôn được hai năm nhưng vẫn chưa có con, hai vợ chồng già Giang Kính Nhân đều nghỉ ngờ liệu có phải phương diện kia của “Hà Gia Vinh” có gì không khỏe không.
“Tranh thủ, tranh thủ chứ mẹ, đêm nào con cũng tranh thủ cả.”
Lâm Vũ cười ha hả nói, sau đó một hơi uống sạch bát canh màu trắng đục kia.
Buổi tối sau khi tắm xong, Giang Nhan đặc biệt mặc một chiếc váy ngủ khiêu gợi.

Nửa chiếc bắp đùi trắng trẻo khỏe mạnh và đôi chân nhỏ nanh lộ ra ngoài, xương quai xanh và đường cong cơ thể cũng lúc ẩn lúc hiện.
Đột nhiên cô có cảm giác rất mong chờ tối hôm nay, mong chờ nhân dịp tình cảm được hâm nóng có thể nảy sinh chút gì đó với Lâm Vũ, như vậy sẽ không để Hà Gia Vinh phải chịu thiệt, cũng có cái để ăn nói với bố mẹ.
Nếu không, qua đêm nay, cô không biết liệu mình còn có dũng khí lớn như vậy nữa hay không.

Nhưng Lâm Vũ lại chẳng khác nào một tên mù mờ, vừa tắm xong liền trải chăn xuống đất ngủ.

Giang Nhan tức đến nỗi ném | cái gôi vào anh ta, mắng: “Ngủ ngủ ngủ, ngủ chêt anh đi!”
Đến nửa đêm, Lâm Vũ đột nhiên thức giác.

Anh phát hiện mình đang chảy máu mũi, Lâm Vũ hoảng hốt chạy vào phòng vệ sinh, hơn nữa anh còn cảm thấy thận khí sung mãn, phương diện kia đang kích động mãnh liệt.

Lâm Vũ sợ đến mức lấy ngân châm ra đâm hai châm lên eo, lúc này con kích động mới dịu xuống.
Thực ra không phải chỉ có Giang Nhan chưa chuẩn bị tốt tâm lý mà cả Lâm Vũ cũng chưa chuẩn bị được, vì vậy anh mới không ngừng trốn tránh.

Dù sao thì anh cũng không phải Hà Gia Vinh.
Lúc này ở bệnh viện nhân dân thành phố Thanh Hải, trong phòng làm việc ở lầu sáu vẫn còn một ngọn đèn đang bật sáng.
Trong phòng là hai người đàn ông, một người còn trẻ, một người đã đứng tuổi.
Người còn trẻ vừa lật một tập tài liệu vừa hỏi: “Cô ấy giữ chức vụ này bao nhiêu lâu rồi?”
“Tính cả thời gian huấn luyện thì chưa tới nửa tháng.” Người đàn ông lớn tuổi vội đáp.
“Ừm, vậy chuyện lần trước tôi nói với ông có làm được không?” Người còn trẻ tiếp tục lập xem tài liệu, khi thấy một tắm hình kẹp trong tài liệu thì đột nhiên dừng lại.
Đây là một tắm hình bình thường của Giang Nhan.

Trong hình cô mặc một chiếc áo blouse trắng, dáng người cao ráo lại cân đối, gương mặt sắc sảo.
Ngón tay của người còn trẻ sờ lên tắm hình, có chút run rẫy.
“Mấy ngày nữa đúng dịp phía Lăng An tổ chức một buổi giao lưu học thuật, đến lúc đó chúng ta có thể phái cô ấy đi, nhưng…”
Người đàn ông đứng tuổi đẩy kính mắt, vẻ mặt có chút khó xử nói: “Mặc dù tôi là bác sĩ chủ nhiệm, nhưng so với Lý Hạo Minh thì quyền lực của tôi vẫn kém hơn một chút.

Nếu anh ta biết chuyện, thì không dễ giải quyết đâu…”
“Yên tâm đi, không thiếu tiền cho ông đâu.” Người còn trẻ chậm rãi nói.
“Vậy tôi sẽ dốc hết sức mình.” Người đàn ông đứng tuổi có chút lo lắng, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ hào hứng.
“Được, vậy tôi sẽ chờ cô ấy ở Lăng An.”
Người còn trẻ cầm tắm hình kia ra sau đó gấp tập tài liệu lại ném nó lên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Dưới ánh đèn, người này có dáng người cao ráo, gương mặt điển trai hơn người, bộ âu phục được anh ta mặc chẳng khác nào người mẫu.

Đây chính là Lý Tuấn Dật, người biến mắt không thấy tăm hơi khỏi Thanh Hải sau buổi đấu giá nguyên thạch lần trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui