Cực Phẩm Ở Rể


Chương 39: Ngàn Ly Không Say.
Lúc cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi thì chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là Lâm Vũ gọi.
“Buỏi tối muốn ăn gì tôi mua?”
Lâm Vũ giờ đã quen với việc đi mua đồ ăn cho cô, có thể nói là quen việc dễ làm.

Không phải khoe chứ bây giờ anh còn thân thuộc với mấy cô chú ở chợ còn hơn cả Hà Gia Vinh lúc trước.
“Tối nay tôi ra ngoài ăn cơm với người khác rồi.” Giang Nhan đáp.
“Ò, thế thì thôi tôi gọi cho mẹ.” Lâm Vũ nói xong đang định cúp điện thoại.
“Đợi chút, vậy… nếu không thì anh đi cùng tôi nhé?”
Giang Nhan không nhịn được nói ra nhưng lại thầm mắng, gã đàn ông chết tiệt này, vợ mình ra ngoài đi ăn với kẻ khác mà cũng không thèm hỏi lấy một câu.
“Vậy không tiện lắm nhỉ?” Lâm Vũ do dự.
“Anh chỉ cần nói có đến hay không thôi.” Giang Nhan rất tức giận.
“Thế được rồi, cô nói địa chỉ cho tôi đi, tôi về nhà thay đồ rồi đi qua ngay.” Lâm Vũ thấy Giang Nhan mắt hứng nên đành phải nhanh chóng đồng ý.
“Gia Vinh à, khi nào dẫn vợ con đến mẹ xem nào.

Lần trước vội : vội vàng vàng gặp mặt được một lần cũng chăng nói được câu nào.”
Sau khi Lâm Vũ cúp máy Tần Tố Lam vừa cán bột vừa cười nói với anh.
Hiện tại trong lòng bà đã xem “Hà Gia Vinh” là con trai ruột của mình, vì bà phát hiện trên người “Hà Gia Vinh” có nhiều điểm giống với Lâm Vũ, vì thế vợ của “Hà Gia Vinh” cũng chính là con dâu bà.
“Có cơ hội con sẽ dẫn về nha mẹ.”
Lâm Vũ khổ tâm chết đi được, nếu là thật sự vợ anh thì anh đã sớm dẫn đến từ lâu rồi nhưng cô là vợ người ta mà.
Bích Tỷ Trang là một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Thanh Hải, trang trí theo phong cách cỗ xưa trang nhã, món ăn vừa ngon vừa rất tinh tế, điều quan trọng nhất là nhân viên phục vụ ở đây ai nấy cũng rất đẹp.
Vì vậy nơi này nghiễm nhiên trở thành nơi mà những kẻ háo sắc như Vu Thế Hâm thường lui tới.
Ông ta cũng đặc biệt sắp xếp một bữa ăn tối ở đây, ngoài ông ta và Tôn Phong ra còn có một số bác sĩ và chủ nhiệm khoa của bệnh viện nhân dân Thanh Hải, tất cả đều là những người thân cận của gã ta.
Giang Nhan ở dưới lầu đợi Lâm Vũ đến rồi mới cùng anh vào, khi bước vào phòng thấy có nhiều người như thế khiến cô không khỏi ngắn người.
“Ái chà bác sĩ Giang, hoan nghênh hoan nghênh cô đến, mời cô ăn cơm đúng là thật sự chẳng dễ dàng đấy.”

Vu Thế Hâm cười sang sảng nói, ánh mắt không tự chủ quét một vòng trên người Giang Nhan rồi nuốt nước miếng ực một tiếng.

Giang Nhan thật sự quá mê người, chiếm được loại phụ nữ cực phẩm này dù ông ta có chết trên giường cũng đáng giá.
Ngày hôm nay Giang Nhan mặc một chiếc váy voan màu xanh nhạt, mái tóc đen buông thõng phía sau đầu, vừa nhẹ nhàng thoát tục lại vừa tràn dầy tiên khí.
Các bác sĩ trong phòng mắt không khỏi sáng lên, bọn họ đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của Giang Nhan.

Chẳng trách phó viện trưởng ra sức hạ gục Giang Nhan như vậy.

Một người phụ nữ xinh đẹp cao sang như này, e là ai mọi thấy cũng không giữ được lý trí của mình.
Trước khi đến bọn họ đã được Vu Thế Hâm dặn dò, nhất định phải tìm cách chuốc say Giang Nhan.
“Vị này là?” Vu Thế Hâm thấy Lâm Vũ không khỏi hơi bắt ngờ, ông ta không ngờ đến Giang Nhan còn dẫn theo một gã đàn ông đi theo.
“À, vị này chính là chồng của chủ nhiệm Giang, Hà Gia Vinh.”
Tôn Phong vội vàng giới thiệu, thấy Lâm Vũ cùng đến với Giang Nhan, Tôn Phong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao Giang Nhan đã theo anh ta nhiều năm như vậy, anh ta không nỡ đẩy Giang Nhan vào hồ lửa.
Lâm Vũ đến có thể khiến cho Vu Thế Hâm kiêng dè đôi chút.
Nghe Tôn Phong giới thiệu, vẻ hung dữ toát lên trên mặt Vu Thế Hâm, ánh mắt ông ta hiện lên một tia tàn nhẫn.

Xem ra con quỷ nhỏ này còn đề phòng ông ta mà dẫn chồng mình đến.
Song ông ta nghe nói Hà Gia Vinh vốn nỗi tiếng là thằng vô dụng nên ông ta cũng chẳng máy lo lắng.
Ông ta nháy mắt với đám cấp dưới, ý bảo bọn họ lát nữa rót thêm vài chén cho Lâm Vũ, chuốc say anh ta rồi thì Giang Nhan cũng không chạy thoát được.
Mọi người hàn huyên vài câu, thức ăn đã được đưa lên, Vu Thế Hâm lấy ra vài chai rượu đề mà ông ta tự mang theo.
Đây là chai rượu Ngũ Lương được ông ta kêu người điều chỉnh qua, nồng độ cao, là rượu nguyên chất nồng đậm vị cồn.
Sau khi phục vụ khui chai rượu ra thì rót cho mỗi người một ly.
“Tôi không uống, cám ơn.”
Đến lượt Giang Nhan, cô xua tay từ chối.
“Bác sĩ Giang, hôm nay ai cũng có duyên ngồi ở đây, vui vẻ như thế thì làm sao có thể không uống một ít, hơn nữa có chồng cô ở đây mà, uống say rồi cũng không sợ bị thiếu người chăm nha.” Vu Thế Hâm cười nói.

“Đúng vậy, bác sĩ Giang, uống một chút đi, cho chúng tôi xíu thể diện nào.”
“Nói không chừng sau này chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp đấy.”
“Hay là cô xem thường bọn tôi?”
Một đám người có gì đều nói ra hết, bọn họ đều xúi Giang Nhan uống rượu.
“Cậu Ha, cậu nói gì đi chứ, mọi người vui vẻ như vậy, có phải là nên uống chút rượu không?” Thấy Giang Nhan không lên tiếng, Vu Thế Hâm hỏi Lâm Vũ.
“Đúng vậy, đúng là nên uống một ít.” Lâm Vũ cười nói.
Đồ ngốc này!
Giang Nhan cau mày liếc Lâm Vũ, Lâm Vũ vờ như không thấy ánh mắt cô, tự mình lấy rượu rót cho Giang Nhan một ly.
Giang Nhan tức giận giãm lên chân Lâm Vũ một cái.
“Cậu Hà dễ tính thật đấy!”
Vu Thế Hâm hưng phấn hô lên, trong lòng cười khẩy, cái thằng ngu này, làm vậy không phải dâng vợ mình lên tận miệng gã ta Sao.
“Nào, cậu Hà, tôi mời cậu một ly!” Vu Thế Hâm dẫn đầu đứng dậy nâng ly rượu với Lâm Vũ.
“Được.” Lâm Vũ không khách sáo, cạn ly với Vu Thế Hâm rồi uống một hơi cạn sạch.
Ly rượu trong phòng riêng là loại ly thủy tinh trong suốt nhỏ thường gặp, một ly chỉ chứa khoảng một hai ngụm rượu nên rất dễ uống.
“Cậu Hà này, vì là lần đầu tiên gặp mặt nên tôi cũng mời anh một ly!” Một trong số những chủ nhiệm cũng đứng dậy và nâng ly với Lâm Vũ.
“Được.” Lâm Vũ không từ chối, ngắng đầu lên lại uống thêm một chén.
“Cậu Hà, lần đầu quen biết sau này liên lạc với nhau nhiều hơn nhé.” Lại một người khác mời rượu.
“Không thành vấn đề!” Lâm Vũ ngắng đầu lên nốc thêm một ly.
“Anh điên rồi à?!”
Giang Nhan đầu đầy mò hôi, cô nhéo mạnh vào đùi Lâm Vũ một cái, cái ông khủng này, người ta cố ý chuốc rượu mà anh ta không nhận ra sao.
Cô có hơi hối hận vì đã đến bữa tiệc, bây giò cô đã nhìn ra được viện trưởng Vu này căn bản không hề thoải mái với cô.
Nhưng Lâm Vũ lại ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nhắc của Giang Nhan, ai mời cũng không từ chối, uống từng ly từng ly một với bọn họ.
Sau khi xong một vòng, Lâm Vũ đã uống được bảy tám ly rồi.
Vu Thế Hâm nhìn mà lòng vui vẻ không thôi, tên Hà Gia Vinh này không chỉ vô dụng mà còn là một thằng não tàn.

Nhưng điều làm ông ngạc nhiên là với loại rượu nồng độ cao như vậy nhưng Lâm Vũ đã liên tục uống nhiều đến thế mà dường như anh ta lại chẳng hề hắn gì, không có chút nào gọi là say cả.
Giang Nhan không khỏi bất ngờ, tên ngốc này từ khi nào mà tửu lượng tốt như vậy.
“Mọi người mời xong cả rồi chứ? Vậy thì đến lượt tôi nâng ly mời mọi người.” Lâm Vũ cười nói rồi rót rượu, nâng từng ly một mời.
Ban đầu trên mặt mọi người còn mang theo ý cười nhạo, nhưng sau đó càng ngày càng kinh ngạc, vì sau khi uống nhiều rượu như thế mà mặt Lâm Vũ vẫn không hề biến sắc.
Thậm chí bọn họ đều nghi ngờ anh có phải đang uống nước lọc hay không.
Nhưng khi anh rót rượu, chính mắt bọn họ đều nhìn thấy đó là không thể nào là rượu giả được.
Sau một vòng, nóc tận bảy tám ly xuống bụng mà sắc mặt Lâm Vũ vẫn như ban đầu nhưng ngược lại có mấy người không thường uống rượu mạnh, uống vài ly rượu cao mặt đã đỏ bừng, trong bụng có cảm giác nóng như lửa đốt.
“Ôi, Cậu Hà này tửu lượng đỉnh thật đấy!”
Vu Thế Hâm ngoài miệng khen nhưng trong lòng lại bực bội không thôi.

Con mẹ mày Hà Gia Vinh, gầy tong như cây sậy sao mà tửu lượng tốt đến thế chứ!
Nếu đổi lại người bình thường đã sớm gục luôn rồi.
“Nào, tôi lại mời cậu Hà một ly.” Vu Thế Hâm lại rót thêm một ly.
Tửu lượng của ông ta cũng khá cao, ngày thường cân cả một lít rượu đế cũng chẳng phải nói chơi, nhưng loại rượu nồng độ cao này ông ta nhiều nhất chỉ có thể uống được nửa lít, nếu nhiều hơn thì sẽ say.
Nếu say thì buổi tối không làm được chuyện, cho dù có ném Giang Nhan lên giường ông ta cũng vô dụng.
Thế nên ông ta đã gắng sức chuốc say Lâm Vũ trước khi mình gục.
“Nào cụng ly!”
Lâm Vũ dốc cạn một ly, sau đó lại rót tiếp, nói: “Tôi cũng kính anh Vu một ly.”
“Hả?! Không cần đâu cậu Hà, cậu khách sáo rồi, cậu cùng uống với mọi người một ly đi.” Vu Thế Hâm vội vàng nói.
“Được vậy tôi đây nâng ly kính mọi người!” Lâm Vũ lại nâng ly cạn với mỗi người.
Thêm ly này nữa đã là ba ly xuống bụng, có người mặt đỏ bừng lên, nói năng đã mơ mơ hồ hồ.
Ai ngờ Lâm Vũ vẫn chưa chịu dừng, anh lại rót một ly, tiếp tục kính với mọi người, kêu gào bọn họ cùng nhau uống.
Liên tiếp ba chén nữa, hầu như mọi người trên bàn đều không còn tỉnh táo nữa, say mềm đến không mở nồi mắt.

Duy chỉ có Lâm Vũ, Vu Thế Hâm và Giang Nhan chưa từng uống là còn tỉnh táo.
Tôn Phong đã say đến mức gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Giang Nhan hoàn toàn bị tài uống rượu này của Lâm Vũ làm cho chấn kinh, thậm chí cô còn nghỉ ngờ Hà Gia Vinh có phải vẫn luôn lén lút uống rượu sau lưng cô không.
Nhưng mà không đúng, cô nhớ tháng trước có lần anh uống say, về đến nhà thì không chịu lên giường ngủ, mà còn đè trên người cô…
Nghĩ đến đây mặt Giang Nhan đỏ bừng, cô không nghĩ tới nữa.

Thực ra, lý do khiến Lâm Vũ uống nhiều rượu vậy mà vẫn không say là do anh đã chuẩn bị trước khi đến, vì sợ trong tiệc sẽ có người mời rượu nên khi về nhà thay quần áo, anh đã đặc biệt chuẩn bị canh giải rượu để uống.

Đừng nói với chút rượu như thế cho dù có uống thêm bốn năm lít rượu nữa cũng không cách nào khiến anh say nỗi.
“Anh Vu, anh làm gì mà sững người ra thế, uống rượu đi nào!”
Lâm Vũ cười rạng rỡ nhìn Vu Thế Hâm, lại rót rượu cho ông ta.
Vu Thế Hâm muốn khóc đến nơi rồi, mẹ nó thằng này là người sao, tửu lượng cũng quá kinh dị rồi đó?
“Anh Vu sao lại mất hứng thế, có phải uống không tận hứng đúng không.

Này, phục vụ! Mang cho tôi cái ly lớn lên đây!”
Lâm Vũ hét ra phía bên ngoài.
Người phục vụ lập tức mang hai ly đế cao đến giúp Lâm Vũ rót rượu, một chai rượu rót được hai ly liền cạn, có thể thấy ly này chứa chừng nửa lít rượu.
“Anh Vu, cạn ly nào, tôi mời anh!”
Lâm Vũ đẩy ly rượu đến trước mặt Vu Thế Hâm, cười to nói: “Hôm nay có thể uống cùng anh Vu quả là một vinh hạnh của tôi!”
“Cậu, cậu tha cho anh Vu tôi một mạng đi…” Vụ Thế Hâm đau khổ nói, uống hết cái ly này là ông tạm biệt trời xanh luôn đấy.
“Anh Vu cứ nói đùa, tôi nghe Giang Nhan nói tửu lượng của anh cừ lắm, phải không Giang Nhan?”
“Phải đó, viện trưởng Vu lợi hại cực.” Giang Nhan liền vội vàng gật đầu phụ họa, trong lòng cười không ngót, cô có thể nhìn ra được Lâm Vũ đang cố ý chỉnh Vu Thế Hâm.
Nghe được máy lời Giang Nhan nói, trong lòng Vu Thế Hâm lập tức có chút lâng lâng, ông ta sao mà để mình mất mặt trước mặt Giang Nhan, lập tức đứng dậy cầm ly rượu lên cạn với Lâm Vũ rồi ngắng đầu nốc ừng ực.
Uống xong nửa lít rượu, Vu Thế Hâm cảm thấy toàn thân như bốc cháy, đầu óc quay cuồng, đứng cũng không vững được nữa.
Nhưng Lâm Vũ ở bên cạnh uống xong vẫn không có phản ứng gì, lại mở một chai rượu, rót đầy ly cho hai bên, cười nói: “Anh Vu, tiếp tục nào!”
“Cậu em ơi, tôi nói… nói cho cậu biết… tôi không uống được nữa… uống không…” Vu Thế Hâm loạng choạng nói.
“Anh Vu lại đùa, tửu lượng anh cao mà.”
Nhưng anh còn chưa kịp dứt lời, Lâm Vũ liền đưa hai ly rượu tới trước mặt ông ta, tự mình uống một hơi, rồi nắm cổ Vu Thế Hâm, nâng ly rót thẳng rượu vào miệng ông ta.
Vu Thế Hâm bị sặc rồi la lên, nhưng dù ông ta có giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát khỏi bàn tay của Lâm Vũ, mãi đến khi rượu rót đầy vào bụng, ông ta mới ho khù khụ vài tiếng, thở phì phò rồi gục ngã trên bàn tròn.
Giang Nhan kinh ngạc nhìn đám người nằm trên bàn, cô nhìn đồng hồ, còn chưa quá hai mươi phút!
Cô đang tính hỏi sao đột nhiên Lâm Vũ lại có thể uống nhiều như vậy, ai ngờ Lâm Vũ lại nói trước: “Cô lên xe trước đi, tôi sẽ gọi cho gia đình và bạn bè của họ đến đón.”
Giang Nhan gật đầu cũng cảm thấy không cần ở lại liền xuống lầu trước.
Sau khi Giang Nhan rời đi, sắc mặt Lâm Vũ chợt sa sầm, ánh mắt anh sắc lạnh không chút cảm xúc liếc nhìn đám người trên bàn.
Vì sao luôn có nhiều kẻ không biết sống chết như vậy, đến vợ anh mà cũng dám động vào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui