Cực Phẩm Ở Rể


Chương 21: Lấy Ân Báo Oán
“Tên trộm nào?” Thầm Ngọc Huyên khó hiểu nhíu mày.
“Tôi… tên trộm không có ở đây.” Lâm Vũ cười khổ.

Anh không ngờ người đến là Thắm Ngọc Huyên.
“Gia Vinh? Sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Thảm Ngọc Huyên mừng rỡ, nhìn thấy Giang Nhan liền không ngừng chớp mắt, hai mắt sáng lên: “Người này chắc là chị dâu đúng không? Đúng là chim sa cá lặn, hoa thẹn nguyệt nhường mài Chẳng trách Gia Vinh ăn bữa trưa xong liền ba chân bốn cẳng về nhà.

Ha ha.”
“Đừng có quậy nữa!” Lâm Vũ bị anh ta làm cho có chút ngượng ngùng.
Gương mặt của Giang Nhan cũng bát giác nóng ran, khẽ nhìn Lâm Vũ.
“Tiểu thiếu gia, hai… hai người quen nhau?” Tên cửa hàng trưởng mập kinh ngạc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trần Bảo Cương và Phạm Như Đình cũng ngây người, Có vẻ như tiểu thiếu gia này và “Hà Gia Vinh” rất thân.
“Hỏi thừa! Đây là anh em tốt của tôi.” Thẫm Ngọc Huyên quàng tay qua cổ Lâm Vũ, thắc mắc nói: “Anh vừa nói cái gì? Anh là tên trộm?”
“Anh đi mà hỏi cửa hàng trưởng.

Tôi đưa cho vợ cái nhẫn bác trai tặng cho tôi, anh ta lại một mực nói tôi lầy trộm từ nhà bác ấy, có giải thích cũng không chịu tin.”
“Não của anh có phải là có vấn đề rồi không?” Thảm Ngọc Huyên tức giận mắng: “Mau đi tìm tài vụ giải quyết tiền lương rồi cút xéo đi.

Tôi không không cần loại nhân viên không biết phân biệt trái phải, tầm nhìn hạn hẹp như vậy!”
“Mấy năm trước không phải là két sắt của chủ tịch bị cạy sao?
Tôi tưởng… tưởng… tôi, tôi… tôi đáng chết!” Tên cửa hàng trưởng mập tự tát vào mặt mình hai cái, lắp bắp cầu xin: “Tiểu thiếu gia, xin cậu đừng đuổi việc tôi, cả gia đình tôi đều… đều trông cậy vào một mình tôi.”
“Liên quan gì đến tôi? Mau xéo đi!”
Thảm Ngọc Huyên vô cùng giận dữ, Lâm Vũ là ai chứ? Là ân nhân cứu mạng của anh ta và bố anh ta, vậy mà tên cửa hàng trưởng phé vật này lại dám đắc tội với Lâm Vũ, đúng là chán Ấ£ ` sông mài “Ngọc Huyên, thôi bỏ đi.

Cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Anh đừng đuổi việc anh ta, nều muốn trừng phạt thì giáng chức là được rồi.

Cho anh ta một bài học, sau này đừng làm kẻ nịnh hót như vậy nữa.” Lâm Vũ động lòng trắc ẩn, khuyên nhủ Thẳm Ngọc Huyên một câu.
“Cảm ơn anh Hà, cảm ơn anh Hà rất nhiều!” Tên cửa hàng trưởng mập cảm động đến đỏ cả hai mắt.

Lúc nãy anh ta đối xử với Lâm Vũ như thế, mà anh vẫn nói giúp cho anh ta.
Lâm Vũ vẫy vẫy tay, nhìn nhân viên hướng dẫn mua hàng cười nói: “Ngọc Huyên, vị nhân viên hướng dẫn này có năng lực chuyên môn rất tốt, năng lực cũng không tệ, tôi nghĩ anh có thể cân nhắc đưa cô ấy vào vị trí cửa hàng trưởng.”

“Cân nhắc làm gì chứ, những lời anh chỉ định không sai, từ hôm nay cô ấy chính là cửa hàng trưởng!” Thẫm Ngọc Huyên sảng khoái đáp lời.
Vị nhân viên hướng dẫn mặt đầy sửng sốt, ngây ra một hồi lâu mới tỉnh táo tinh thần, không ngừng cảm ơn Lâm Vũ.
“Hai người này là…?”
Thảm Ngọc Huyên nhìn Trần Bảo Cương và Phạm Như Đình ở bên cạnh.
Trần Bảo Cương nắm chặt lòng bàn tay, có chút căng thẳng, lo lắng Lâm Vũ sẽ nhân cơ hội sỉ nhục mình.
Phạm Như Đình mím môi, im lặng không lên tiếng, lo lắng Lâm Vũ sẽ không để Thầm Ngọc Huyên bán chiếc nhẫn kim cương đó cho cô.

Cô thật lòng rất thích chiếc nhẫn kim cương đó.
“À, đây là bạn thân của Giang Nhan, đây là chồng sắp cưới của cô ấy, cũng là bạn của tôi.

Hôm nay cùng tới chỗ cậu để chọn nhãn cưới.” Lâm Vũ vừa cười vừa giới thiệu cho Thẩm Ngọc Huyên, không hề so đo chuyện vừa xảy ra.
“Được rồi, đã là bạn của anh và chị dâu, vậy tôi nhất định phải tiếp đón chu đáo.

Không cần biết là thích chiếc nào, đều sẽ được giảm giá 50%.” Thắm Ngọc Huyên hào sảng nói.
“Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”
Trần Bảo Cương vẻ mặt mừng rỡ liên tục cúi đầu cảm ơn Thẩm Ngọc Huyên.

Dù sao lời này của Thẩm Ngọc Huyên cũng giúp anh ta tiết kiệm được mười vạn tệ, đừng nói là cúi đầu, đến quỳ lạy anh ta còn làm được nữa làI “Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn người anh em của tôi.” Thẩm Ngọc Huyên ngắng cao đầu cười nói.
“Cảm ơn anh, Gia Vinh.

Vừa nãy tôi có thất lễ với anh, mong anh đừng để tâm.” Trần Bảo Cương ôm chằm lấy Lâm Vũ, giọng như sắp khóc đến nơi.
Lâm Vũ vội vàng đẩy anh ta ra, trong lòng có chút khó chịu.
Người này có vấn đề gì vậy? Đàn ông đàn ang mà cứ thích ôm ^ F$ £ ôm ấp ấp.
“Gia Vinh, cảm ơn anh nhiều.” Phạm Như Đình cười ái ngại nói với Lâm Vũ, ánh mắt ngượng ngùng trốn tránh, không dám nhìn thẳng mặt Lâm Vũ.

Nhớ đến những lời cô châm biếm Lâm Vũ lúc nãy, cảm thấy mặt mũi như bị lửa đốt, xấu hổ vô cùng.
Trần Bảo Cương và Phạm Như Đình đặt xong nhẫn liền rời đi trước.

Trước khi đi còn liên tục dặn dò Lâm Vũ nhất định phải tham gia hôn lễ của bọn họ.
“Sao anh quen biết ông chủ cửa hàng Phụng Duyên Tường?
Tại sao bố của anh ta lại tặng nhẫn cho anh?”
Giang Nhan vừa lái xe vừa liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay cô, cảm thấy có chút mơ hồ không chân thực.
“Hôm đó lúc đang qua đường, anh đã cứu anh ấy một mạng.
Nếu như không phải anh kịp thời nhắc nhở, anh ấy đã ra khỏi xe và mắt mạng rồi.


Nên tặng anh một chiếc nhẫn xem như lời cảm ơn.”
Lâm Vũ sửa lại câu chuyện một chút, không còn cách nào khác.

Ai bảo Hà Gia Vinh này là một tên nhu nhược vô dụng, nếu nói sự thật, Giang Nhan nhất định sẽ đá anh xuống xe.
*Ò” Giang Nhan trả lời một tiếng, không chút hoài nghỉ.

Chồng của cô cái gì cũng không biết, cũng chỉ có thể giải thích bằng lý do này.
“Đúng rồi, cuối tuần này bạn của anh ấy có một cuộc bán đấu giá, muốn mời bố, anh và em cùng nhau tới, em đi không?”
Lâm Vũ nhẹ nhàng hỏi, rồi nói thêm “Nếu em bận thì thôi.”
Anh biết, đối với Giang Nhan mà nói, việc xuất hiện cùng với một kẻ phế vật như anh trên danh nghĩa vợ chồng tới những nơi nhiều người nỗi tiếng như vậy, chính là một sự sỉ nhục.
*Đi.” Ai biết Giang Nhan thật sự đồng ý, tuy rằng giọng điệu vẫn lạnh nhạt.
Lâm Vũ nhéch miệng cười, trong lòng mãn nguyện.
Ngày cuối tuần đó, Lâm Vũ đi trước giúp mẹ bán bánh bao, qua loa ăn xong bữa trưa liền vội vàng đi đến hội trường đấu giá, trên đường đi gọi điện thoại cho Giang Nhan, cô nói cô và bố đã tới rồi.
Chu Thần nói, buổi đấu giá này đã được chuẩn bị trước cả năm, rất nhiều thương hiệu tham gia triển lãm.

Đây là cuộc đấu giá có quy mô lớn nhất và thu hút được đông đảo sự chú ý nhất trong những năm gần đây.

Có sự tham gia của rất nhiều người nổi tiếng ở các lĩnh vực ngành nghè, và hầu hết các phương tiện truyền thông chính thống của thành phố Thanh Hải đều sẽ đến đây.
Ít nhất ở Thanh Hải, buổi đấu giá lần này nhận được rất nhiều sự quan tâm.
Một buổi đấu giá quan trọng như vậy, Lâm Vũ lẽ ra phải ăn mặc trang trọng hơn một chút, nhưng bán xong bánh bao đã không đủ thời gian rồi, đành mặc đại một bộ quần áo đơn giản đến đây.
Lúc đến cửa, bảo an không cho anh vào.

Thẩm Ngọc Huyên phải đích thân ra đón.
Địa điểm tổ chức của buổi đấu giá được diễn ra trong hội trường lớn nhát trên tầng sáu của khách sạn Tân Thế Kỷ, cũng là một trong những hội trường lớn nhát ở thành phó Thanh Hải.
Quy trình của hội nghị đó là chiều nay tiến hành đấu giá đồ cổ trước, sau bữa tiệc tối sẽ tiếp tục tiền hành đấu giá đá quý, nghe nói rất nhiều chuyên gia nỗi tiếng ở khắp nơi cũng đặc biệt tới đây.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sau khi đến hội trường Lâm Vũ vẫn có chút kinh ngạc.

Dù sao thì từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh tham gia một bữa tiệc long trọng như vậy.
Toàn bộ hội trường có diện tích khoảng hai ba ngàn mét vuông, chu vi rất lớn, ở giữa xếp kín ghế ngồi, hai bên là hai hàng đồ ăn buffet có đủ các loại bánh ngọt, nước uống Và rượu.
Lúc này đã có rất đông người tới hội trường, vừa ăn bánh uống rượu, vừa trò chuyện với nhau.
“Chị dâu và chú đang ở bên kia, Chu Thần đặc biệt dành một ghế ở vị trí đầu hàng cho anh”.


Thảm Ngọc Huyên hướng dẫn Lâm Vũ đi về phía trước.
Lúc Lâm Vũ đi từ cửa tới hàng ghế đầu, những người xung quanh đều tò mò nhìn anh, trong ánh mắt của không ít người còn mang chút chế nhạo.
Lâm Vũ bị nhìn chòng chọc cũng có chút ngại ngùng, trong lòng hơi hối hận, nếu biết sớm thì đã tranh thủ chạy về nhà thay quần áo rồi.

Cả hội trường nam nhân đều mang giày tây sang trọng, nữ nhân đều mặc lễ phục sườn xám, chỉ có anh quần âu áo thun.
Điều khiến anh càng xấu hổ hơn là, Thắm Ngọc Huyên bỗng nhiên giúp anh thổi tóc, hỏi anh đã đi đâu, trên đầu toàn là bột mì.
Khi đi tới hàng ghế đầu của hội trường, Lâm Vũ không khỏi giật mình khi nhìn thấy Giang Nhan.
Hôm nay Giang Nhan mặc một chiếc váy lụa trắng dài đuôi cá hở vai, bờ vai và xương quai xanh trắng nõn hở ra, mái tóc đen nhánh cài trâm dịu dàng sau gáy, gợi cảm quyến rũ nhưng không đánh mắt vẻ đoan trang.
Cô cũng trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt nhấn chút phấn mắt, khiến đôi mắt vốn đã trong veo linh động càng thêm mê đắm lòng người.
Chim sa cá lặn!
Trong đầu anh lập tức hiện lên bốn chữ đó.

Mà có lẽ cũng chỉ có câu này xứng với cô lúc này.
Ánh mắt của Lâm Vũ không dứt khỏi Giang Nhan một lúc lâu.
Người phụ nữ này, đúng là làm cho người khác nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Sau khi Lâm Vũ ngồi xuống, mới phát hiện ra Giang Nhan đeo chiếc nhẫn anh tặng hôm trước.

Lâm Vũ trong lòng ấm áp, đưa tay ra nắm tay Giang Nhan.
Bàn tay Giang Nhan khẽ run lên, sau đó để yên cho Lâm Vũ nắm.
Một đại mỹ nhân như vậy, chắc chắn không thiếu những người đàn ông bị thu hút.

Ban đầu có rất nhiều người mang rượu tới định bắt chuyện, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương của Giang Nhan liền tự biết đường lui.

Nếu họ biết rằng người đàn ông của Giang Nhan là anh chàng quê mùa Lâm Vũ, chắc chắn họ sẽ tức đến nôn ra máu.
Hội trường rất nhanh liền chật kín người, sau khi người dẫn Chương trình phát biểu khai mạc, cuộc đấu giá rất nhanh chính thức bắt đầu.
Giang Kính Nhân lén lút duỗi ba ngón tay ra nói với Lâm Vũ: “Tôi dấu mẹ con mang theo ba trăm vạn tệ, nếu cậu thấy món đồ nào ok, nhớ nhắc tôi nhé.”
“Bồ! Anh ấy làm sao có mắt nhìn mấy món đồ đó, bố tự xem đi, không về lại trách anh ấy.” Giang Nhan bắt lực nói một câu.
Lâm Vũ cười cười, không nói gì, trong lòng thầm nghĩ ông bố này cũng lợi hại quá, mang theo nhiều tiền như vậy, lát nữa nếu có món đồ gì thích hợp nhất định phải ra tay.
Nhưng sáu món đồ của hiệp đầu tiên đều đã bán sạch, cũng không có món gì hay ho, nếu không phải là định giá cuối cùng cao hơn hẳn ba trăm vạn, thì cũng là những món đồ bình thường không đáng số tiền bỏ ra.
Hiệp một kết thúc với ba mươi phút nghỉ ngơi, cũng là để mọi người có dịp giao lưu trao đổi.
Trong đám đông có một vị khách rất được hoan nghênh, rất nhiều người vây quanh ông ta, cầm những món đồ trong tay không ngừng xin thỉnh giáo ông.
Đây là một lão chuyên gia họ Đào có tiếng trong kinh thành, chuyên nghiên cứu thư họa, là khách mời thường xuyên của những Chương trình giám định bảo vật trên đài truyền hình trung ương.

Lâm Vũ cũng đã xem qua vài lần tiết mục của ông ta, trình độ quả thật không tồi.
“Lão Đào, lão Đào.

Xin ông xem giúp tôi bộ thư họa này.”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên.


Lâm Vũ ngắẳng đầu nhìn, phát hiện đó chính là Chu Chí Hoa, người lần trước đã dùng Maserati tỏ tình với Giang Nhan ở ngoài phòng khám.
Anh ta vừa hét lớn vừa chen vào trong đám đông, trên tay cầm bức thư họa Hoàng Cẩm.
Nhìn thấy bức tranh anh ta cầm trong tay, mắt Lâm Vũ sáng lên, lập tức lại gần.
Chu Chí Hoa sau khi chen qua đám người liền đưa bức tranh cho lão Đào nói: “Lão Đào, đây là bức tranh tôi đã bỏ sáu mươi vạn để mua, nghe nói là tranh trong hoàng thất lưu truyền ra bên ngoài, phiền ông xem giúp tôi được không?”
Lão Đào sau khi nhìn thấy bức tranh mắt liền sáng lên, mở bức tranh ra tỉ mỉ xem một lúc, sau đó lắc đầu cười nói: “Từ góc độ của tắm vải gắm này mà nói, bức tranh này đúng thật là từ đời nhà Minh truyền lại, nhưng trình độ của bức tranh lại quá tầm thường rồi.

Hoàn toàn chỉ là một trò bịp bợm.

Loại tranh này không hiếm trên thị trường nên không bán được giá quá cao, cùng lắm là mười vạn tệ.”
“He he, cảm ơn lão Đào chỉ giáo, tôi cứ nghĩ mắt nhìn của mình cũng không tệ, ai mà ngờ, biển học vô bờ, cũng không đáng bao nhiêu, nên tôi tặng nó lại cho một vị bất kỳ ở đây cho vui ha.”
Chu Chí Hoa nói xong liền cuộn bức tranh lại, tùy ý ném vào đám đông.

Kiểu công tử như anh ta, chút tiền này có đáng là bao.
Đám người bỗng nhiên kêu lên, ai cũng đưa tay lên lấy, nhưng lúc này một cánh tay nhanh chóng bắt lấy bức tranh.
Mọi người quay đầu lại nhìn, nhận ra người bắt được bức tranh chính là Lâm Vũ.
“Là anh?”
Chu Chí Hoa có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Vũ, liền nắm lấy bức tranh, tức giận nói: “Anh, tôi không cho!”
Chuyện lần trước Lâm Vũ làm anh ta mất mặt trước Giang Nhan và mọi người đến giờ vẫn còn đó, làm sao anh ta có thể đem bức tranh của mình tặng cho tình địch được.
“Chu đại thiếu, không phải anh nói sẽ tặng miễn phí cho mọi người trong hội trường sao?”
Lâm Vũ cười nói: “Nếu vẫn không được, tôi trả cho anh mười vạn, mua bức tranh của anh, anh thấy sao?”
“Không được!”
Chu Chí Hoa cười lạnh nói: “Nếu anh vẫn muốn bức tranh này, cũng được, sáu mươi vạn! Lúc tôi mua là sáu mươi vạn, nếu anh muốn nó thì đưa tôi sáu mươi vạn!”
Chu Chí Hoa rõ ràng là đang cố ý làm khó Lâm Vũ, không cần biết Lâm Vũ đồng ý hay không, anh ta vẫn muốn nói những lời ác ý như vậy.
“Được, sáu mươi vạn thì sáu mươi vạn.

Ai kêu bố vợ của tôi thích nó làm gì.” Lâm Vũ gật đầu.
“Chàng trai à, cậu có bị ngốc không? Lão Đào mới nói rồi, bức tranh này cùng lắm chỉ mười vạn thôi.”
“Đúng vậy, coi tiền như rác sao.”
“Chắc là đốt tiền.

Thanh niên trẻ bây giờ đúng là khoe khoang!”
Mọi người ai cũng lắc đầu bàn tán.
“Đúng vậy, chàng trai à, tôi mới vừa nói xong.

Bức tranh này chỉ đáng mười vạn thôi.” Lão Đào cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng nhắc nhở Lâm Vũ.
Anh ta đã gặp người ngu ngốc, nhưng chưa từng gặp qua người ngu ngốc đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui