"Chuyện gì?" Hoa Vị Miên ngẩng đầu hỏi.
"Nghe nói chiến thuyền của Tây Hòa, tối hôm qua toàn bộ bị chuột cắn hỏng!" Vô Nguyệt vẫn là ngạc nhiên không thôi.
Hoa Vị Miên cong khóe mắt, giơ ngón tay cái lên nói: "Quả nhiên là một đám có tài!"
"Công tử ngươi nói cái gì?" Vô Nguyệt buồn bực nói.
"Không có gì, hai huynh đệ Triệu gia đã tới chưa?" Hoa Vị Miên ném Tiểu Mao vào trong lồng tre.
"Còn chưa tới, công tử vội vã tìm bọn họ sao?"
Hoa Vị Miên lắc lắc đầu nói: "Cũng không có gì việc gấp. . . . . ."
Nói lời này thì, ánh mắt vô ý liếc tới một vật thể không rõ xông vào từ ngoài cửa, lúc này hét lớn một tiếng: "Yêu nghiệt phương nào? !"
Vật thể không rõ dừng một chút, nâng con ngươi tròn căng nhìn chằm chằm nàng, không khí yên lặng một lát, sau đó vật thể không rõ liền vui mừng hớn hở chạy vội về phía Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên liên tiếp lui về phía sau ba bước, sau lưng ngăn cản nó, lại nhìn kỹ hình dạng của nó, nhíu mày nói: "Tiểu Hoa Bì?"
Tiểu Hoa Bì vui vô cùng kêu lên hai tiếng.
Hoa Vị Miên mặt đều đen rồi, trước kia là tạo hình chó hoang tiêu chuẩn, mặc dù không đẹp mắt, nhưng ít ra nhìn rất có cảm giác vui mừng, lúc này thế nào hoàn toàn thoái hóa thành con chuột vừa qua phố!
Cầm khăn lên bắt lấy nó, ném vào trong ngực Vô Nguyệt, nói: "Đem ra ngoài dâng hương tắm rửa cho ta, trai giới ba ngày!"
Vô Nguyệt liếc mắt, ôm Tiểu Hoa Bì đi ra ngoài.
Lại nói chiến thuyền bên kia bị quân đoàn chuột phá hư hầu như không còn cái nào, trong nháy mắt Dư Hạo Thành thấy hiện trường kia quả thực là khóc không ra nước mắt, đại chiến sắp tới, chiến thuyền này đã sớm bắt đầu chế tạo từ hai tháng trước, thật vất vả mới làm xong, vào lúc này cư nhiên bị một đám chuột làm cho toàn quân bị diệt rồi!
"Tướng quân, lần này làm sao bây giờ?" Phó tướng bể đầu sứt trán, không nắm được nửa phần chủ ý.
Dư Hạo Thành tâm thật lạnh thật lạnh, nghĩ thầm đợi sau cuộc chiến này đánh xong nhất định phải cả nước khai triển diệt chuột.
"Tiếp tục chế tạo!" Hắn cắn răng nghiến lợi nói, đánh một trận Giản Thủy, nếuthua, Đại Ân liền tiến quân thần tốc rồi!
"Dạ!" Phó tướng được ra lệnh, vội vàng đi xuống chuẩn bị.
"Trên thuyền có nước hạt thông." Thư Lưu Quan sau khi tra xét xung quanh nói.
"Nước hạt thông là cái gì?" Dư Hạo Thành cau mày.
"Đơn giản một chút mà nói chính là dùng để dẫn rắn, nạn chuột gây tai họa của Giản thành, có người thừa cơ hội này động tay chân." Thư Lưu Quan mặt không chút thay đổi.
"Là ai. . . . . . ?" Dư Hạo Thành bật thốt lên, tiếp theo lại nghĩ, có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy trừ nữ nhân chết tiệt kia còn có ai? !
"Hoa Vị Miên ở trong Giản thành." Thư Lưu Quan nói thẳng ra đáp án.
Dư Hạo Thành quả đấm bóp chặt, có một Tông Chính Sở hữu dũng hữu mưu đã đủ khiến cho hắn nhức đầu, vào lúc này lại tăng thêm một Hoa Vị Miên không hành động theo bất cứ quy tắc nào!
"Truyền lệnh xuống, lùng bắt khắp thành!"
Chiến thuyền bị phá hư, không ít người cũng chen chúc xem náo nhiệt, Hoa Vị Miên cũng là một phần tử, những chiến thuyền kia bị cắn, khách khách khách, thật là nghệ thuật hơi thở rất nồng!
Liếc bộ dạng bể đầu sứt trán của một đám người kia, Hoa Vị Miên từ trong mắt thoải mái đến trong lòng, xuyên qua đám người, nàng nên hảo hảo nghĩ xem, làm thế nào móc bạc từ trong túi Dư Hạo Thành ra rồi.
Phó tướng của Dư Hạo Thành vội vã đi tìm thương nhân đồ gỗ lớn nhất Giản thành Lưu Tụ, lại bị báo cho đồ gỗ đều đã bị một thương nhân họ Nghê mua đi, vị phó tướng này vội vàng đến nhà trọ tìm Hoa Vị Miên, Hoa Vị Miên ý tứ từ chối hai lần, sau đó làm bộ như vạn phần không muốn giá cả 30 vạn lượng.
"Đây rõ ràng là thừa dịp cháy nhà hôi của!" Dư Hạo Thành cắn răng nói, đám gỗ kia bất quá 20 vạn lượng, hắn lại muốn 30 vạn lượng.
"Nhưng chúng ta phải tạo chiến thuyền!" Phó tướng thành thật nói.
"Ta đi gặp qua hắn!"
Lời này của Dư Hạo Thành rất vang dội, vậy mà đến trước mặt Hoa Vị Miên vẫn phải thấp xuống ba phần, không vì cái gì khác, gỗ kia là của người khác, chẳng lẽ còn có thể cướp hay sao? Uy hiếp không được, Dư Hạo Thành lại thay đổi chiến thuật hứa bằng vinh dự, Hoa Vị Miên chặn hắn một câu trong mắt thương nhân chỉ có tiền, khiến hắn nghẹn lời đều không nói hết được, cuối cùng bi phẫn ngay thẳng một phen đạo lý lớn, giáo dục Hoa Vị Miên làm người không thể thế lực như vậy.
Cuối cùng, Hoa Vị Miên nhìn hắn nói thật sự khổ cực, vì vậy nói: "Vậy ta giảm cho ngươi một vạn đi, cũng không thể ít hơn nữa!"
Dư Hạo Thành hộc máu, sau cùng ra âm chiêu, nói là trước tiên đưa tiền đặt cọc, muốn sau khi chế tạo tốt thuyền mới giao nốt số còn lại, Hoa Vị Miên nghía hắn một cái cũng biết trong đầu hắn vòng vo mấy cua quẹo, nợ, được, tiền đặt cọc phải ười lăm vạn, đội thi công còn phải dùng nàng!
Trận đàm phán này dài tới năm giờ, Dư Hạo Thành sau khi hao hết nước miếng còn phải xuất máu nhượng bộ, trước khi rời đi còn giận dữ mắng câu "gian thương"!
Hoa Vị Miên cười hắc hắc: gian thương, dẫn dắt trào lưu tương lai của thời đại!
"Nghê lão bản quả thật là có khả năng dự đoán trước a!" Lưu Tụ vừa ghen tỵ vừa hâm mộ rót cho Hoa Vị Miên một ly rượu.
"Tất cả đều là nhờ phúc của Lưu lão bản, " Hoa Vị Miên uống rượu, lại thấp giọng nói: "Lưu lão bản, ta đây có một cuộc mua bán kiếm tiền, ngươi có dám làm hay không?"
Lưu Tụ sửng sốt, lập tức nói: "Nói nghe một chút."
Hoa Vị Miên lấy tay dính rượu viết mấy chữ ở trên bàn, Lưu Tụ vừa nhìn, cau mày nói: "Đây là chuyện tạo chiến thuyền. . . . . ."
"Lưu lão bản, " Hoa Vị Miên lau mặt bàn, nói: "Làm tốt một chút, ai có thể nói là vấn đề của ngươi, chỗ tốt trong này, Lưu lão bản rõ ràng hơn so với ta, như vậy đi, chia ba bảy, ta bảy ngươi ba!"
Lưu Tụ cúi đầu suy tư một hồi, ngẩng đầu lên mặc cả, "Năm năm!"
Hoa Vị Miên híp mắt, lạnh lùng nói: "Tâm ý cyả Lưu lão bản cũng có chút quá lớn rồi!"
Lưu Tụ xảo trá mà cười nói: "Nghê lão bản, đây chính là chuyện rơi đầu, ngộ nhỡ bị phát hiện, ngươi ngược lại đẩy không còn một mống, ta nhưng làm sao bây giờ?"
Hoa Vị Miên nôn mửa, vừa nhìn bộ dáng kia cũng biết gian thương rồi, vào lúc này còn giả bộ!
"Sáu bốn, không thể ít hơn nữa!" Hoa Vị Miên ấn định không thay đổi.
Lưu Tụ làm bộ khó xử nói: "Nhìn giao tình cùng Nghê lão bản, Lưu mỗ miễn cưỡng đáp ứng, đây chính là cho Nghê lão bản ngươi mặt mũi!"
Hoa Vị Miên lại cùng hắn lá mặt lá trái mấy câu, cho đến khi trở lại nhà trọ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Công tử, ngài sợ là sớm đoán được đi!" Vô Nguyệt bưng ly trà cho nàng.
Hoa Vị Miên nhận lấy nước trà, uống một hớp, siết chặt gương mặt của nàng nói: "Vô Nguyệt của ta thật thông minh."
"Vô Nguyệt chẳng qua là không hiểu công tử muốn làm diều lớn làm gì, hôm nay huynh đệ Triệu gia đến chỉ sợ quá rõ ràng rồi." Vô Nguyệt cau mày nói.
Hoa Vị Miên khoát khoát đầu ngón tay, nói: "Không nên coi thường trí tuệ của nhân loại."
"Công tử tiếp theo chuẩn bị làm gì?" Vô Nguyệt hỏi.
Hoa Vị Miên ngả về sau, ngã trên chăn bông mềm mại, nói: "Tiếp theo chính là hảo hảo ngủ một giấc. . . . . ."
Vô Nguyệt còn muốn nói điều gì, lại thấy nàng nhắm mắt lại, hô hấp cũng đều đều rồi, vì vậy rón rén lui ra ngoài.
Đêm nay, giấc mộng của Hoa Vị Miên, là giấc mộng vô cùng không tốt. Trong mộng nàng cùng Tô Minh Lam tốt hơn rồi, Tông Chính Sở biển dấm mãnh liệt, cầm con dao phay đuổi giết bọn họ. Bọn họ chạy a chạy, chạy đến một nơi hoang vu, nàng quay đầu lại nhìn không thấy bóng Tông Chính Sở đâu, thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu lại thấy Tô Minh Lam kéo mình, thấy hắn lui lại mỉm cười quỷ dị nhìn mình chằm chằm, nhìn chăm chú đến mình rợn cả tóc gáy, cuối cùng hắn lấy từ sau lưng ra môt cây chủy thủ, thẳng tắp đâm vào trái tim của mình. . . . . .
Hoa Vị Miên luống cuống, lộn xộn phịch một tiếng, vừa mở mắt tỉnh lại, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu xem xét, Tiểu Hoa Bì đang nằm trên ngực mình ngủ say, một tay đẩy nó ra, tức giận tới mức mắng: "Mẹ kiếp, ngươi muốn lão nương ợ ra rắm à!"
"Rầm rầm rầm!" Trên cửa có tiếng đập.
"Công tử, công tử!" Vô Nguyệt hạ thấp giọng kêu: "Hai vị Triệu đại ca trở lại."
Hoa Vị Miên đứng dậy mặc quần áo vào, kéo cửa ra cho ba người đi vào.
"Chuyện như thế nào?" Nàng hỏi.
Triệu Miêu để cái sọt trên lưng mình xuống, mặt tràn đầy vui vẻ nói: "Lão thợ mộc trong thôn quả nhiên làm được, công tử ngươi xem một chút có phải cái này hay không."
Hoa Vị Miên nhìn một đống linh tinh rải rác trên đất, chân mày vặn thật cao, "Đại ca, ta muốn xem thành phẩm."
Triệu Đầu vỗ đầu nói: "Vật này chưa được lắp xong, công tử sao có thể nhìn, công tử trước hết chờ một chút."
Hai người dứt lời thuần thục lắp diều.
Hoa Vị Miên vừa nhìn, hài lòng gật đầu một cái, không tệ a!
"Vật này bền chắc không?" Nàng hỏi.
"Tuyệt đối bền chắc!" Triệu Miêu vỗ ngực nói: "Huynh đệ chúng ta thay phiên thử, cho đến khi có thể bay, chúng ta mới lên đường, công tử nhỏ gầy, sẽ không có vấn đề."
Hoa Vị Miên mắt liếc hai huynh đệ bọn họ một cái, ít nhất cũng đến 160-170 cân đi, vậy thì không thành vấn đề!
Vỗ vỗ tay, nàng nói: "Tốt lắm, hiện tại phân ọi người một nhiệm vụ!"
Buổi tối ngày hôm sau.
Hoa Vị Miên mặc y phục dạ hành lặng lẽ ẩn xuống cổng thành, đánh bất tỉnh hai binh sĩ trông chừng, lại lấy than củi lấy từ phòng bếp nhà trọ ra, dùng sức vết trên tường.
Viết xong, hài lòng nhìn một chút, ném than củi, đang định rộng rãi tố cáo, chỉ nghe thấy có người đập bàn tay.
"Hoa Vị Miên, ngươi quả nhiên dám đến."
Là tiếng của Thư Lưu Quan!
Hoa Vị Miên cười híp mắt nghiêng đầu, nói: "Đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không. . . . . ."
"Tiểu Hạo hạo!"
Lời nói xoay chuyển, thẳng nện ở trên người Dư Hạo Thành bên cạnh Thư Lưu Quan.
Dư Hạo Thành ánh mắt cứng đờ, nắm chặt kiếm bên hông, đanh giọng nói: "Hoa Vị Miên, ngươi cho rằng làm hư chiến thuyền, Tông Chính Sở sẽ thắng sao?"
Hoa Vị Miên nhún nhún vai, nói: "Ta không có nói như vậy nha, chỉ là muốn rút ra một chút thời gian cho tướng công của ta tạo thuyền, cũng không thể viết thư nói cho ngươi biết bảo ngươi chờ chúng ta một chút!"
"Hay ột nữ nhân điêu ngoa xảo trá!" Thư Lưu Quan híp mắt nhìn trên tường một chút, khóe miệng co giật, leo tường là con là cái gì. . . . . . Hoa Vị Miên bơi đến chỗ này sao? !
"Thật ngông cuồng!" Thư Lưu Quan dứt lời liền muốn lấy ra tiên cơ.
"Đợi chút!" Hoa Vị Miên la lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...