Vô tình đi đến đại sảnh, Hoa Vị Miên nhìn đám người đang chờ đợi đã ngồi vào chỗ của mình, không nghĩ tới Vu Lam thành nhỏ nhỏ vậy mà có nhiều phú thương như vậy, xem ra trước kia không có chiến tranh, buôn bán không tệ nha!
Mọi người thấy nàng tới rối rít đứng dậy hành lễ, đảo qua mười mấy người, Hoa Vị Miên nhẹ giọng, nói: “Ngồi.”
Sau khi mọi người thấy nàng ngồi xuống mới rối rít ngồi xuống, vẻ mặt tò mò nhìn nàng.
Hoa Vị Miên hắng giọng một cái nói: “Về một vạn lượng bạc, là Bản Tiên Tử thay trời quyên tiền.”
“Có thể nhiều, nhưng quyết không thể ít, cha con Chu gia đã góp ba vạn lượng đấy!”
Mọi người trên mặt cười xòa, trong lòng không biết đem tổ tông Hoa Vị Miên thăm hỏi bao nhiêu lần, chuyện của Chu gia đã sớm lan truyền trong Vu Lam thành, bọn họ dám không quyên sao?! Thật là thiên ngoại hữu thiên sơn ngoại nhân, nhất nhân hoàn bỉ nhất nhân cường [1]! Là cường trong cường đạo!
[1]: Ta đoán ý câu này là núi cao còn có núi cao hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác
Đúng lúc lúc này Tông Chính đi vào, mọi người liên tục không ngừng đứng lên hành lễ. Tông Chính Sở khẽ gật đầu ra hiệu.
Hoa Vị Miên mặt lạnh, cúi đầu vuốt ve Tiểu Hoa Bì trong ngực, phân phó nói: “Ngọc Dạng, Như Yên, mang ghế ra đi.”
Mọi người ở chỗ này đều sửng sốt, mặt Ngọc Dạng cùng Như Yên cũng kéo xuống, vợ chồng son cáu kỉnh mang các nàng ra làm vật hi sinh a!
Tông Chính Sở vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, lại nghe lời này của nàng, lập tức không ngồi nữa, chẳng lẽ đợi lát nữa còn muốn hắn đứng lên?
“Thất thần làm gì a?” Hoa Vị Miên kéo dài thanh âm, trong mắt phượng ánh sáng lạnh tràn đầy, thấy phải hai người nhất thời giật mình một cái, vội đi mang ghế tới.
“Oan có đầu nợ có chủ. . . . . . Oan có đầu nợ có chủ. . . . . . !” Thời điểm hai người đi ngang qua bên cạnh Tông Chính Sở càng không ngừng mặc niệm.
Ghế vừa mang ra, Hoa Vị Miên nhìn cũng chưa từng nhìn Tông Chính Sở một cái, mở miệng mỉm cười, nói với đám người dưới phòng khách: “Các ngươi ngồi a?”
Mọi người lau mồ hôi, đang do dự có ngồi hay không, lại thấy vẻ mặt lạnh như băng sương vạn năm của Tông Chính Sở bên kia, sắc mặt không chút thay đổi lướt nhìn mọi người.
Cái nhìn này không giống bình thường, điệu bộ kia, không phải là đang nói: ta không ngồi, ai dám ngồi?!
“Không cần, không cần, tiên tử phát biểu, tiểu nhân đứng nghe là được. . . . . .” Mọi người liên tục không ngừng nói.
Hoa Vị Miên bĩu môi, nói: “Kia tùy các ngươi thôi. . . . . . Chuyện bạc nói thế nào?”
Hoa Vị Miên lười nhác hỏi, dáng vẻ nhìn qua một bộ hảo thương lượng, nhưng Tông Chính Sở đứng bên cạnh nàng xem ra không dễ nói chuyện như vậy, mặt đen như đít nồi, quả nhiên là hai tầng lửa và băng a!
“Tiểu nhân nguyện ý ra 1,5 vạn ngàn lượng!”
“Tiểu nhân cũng thế. . . . . .”
. . . . . .
Mười mấy người rối rít tỏ thái độ, Hoa Vị Miên thoả mãn gật gật đầu, nói: “Xem ra mọi người giác ngộ rất cao! Người tới, chuẩn bị bút mực giấy nghiên, Bản Tiên Tử tặng mỗi người một bức chữ!”
Thời gian một nén nhang, Hoa Vị Miên tuyệt bút vung vẫy, ngay cả phần của Chu Phú Quý cũng viết xong.
Chúng thương gia nhận được chữ, trên mặt lúc xanh lúc trắng, tốn mấy vạn lượng bạc liền đổi lấy hai chữ như vậy, còn mang theo chút ý tứ sâu xa như thế, lòng đang chảy máu a. . . . . .
Hoa Vị Miên hài lòng nhìn chữ mình viết ra, cũng không tệ lắm nha, dầu gì cũng là luyện qua thư pháp.
Ngọc Dạng giương mắt liếc hạ xuống, phú nhân, phú nhân, không phải nói người ta làm giàu bất nhân ư, đây còn không phải cầm dao đâm vào tim người ta a!
Tiễn đưa đám si nam oán nữ kia xong, Hoa Vị Miên vênh váo tự đắc đi tới bên cạnh Tông Chính Sở, cái đuôi thiếu chút nữa vểnh lên trời.
Cửa thành, vài chục vạn đại quân thật chỉnh tề sắp hàng, bày ra bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hoa Vị Miên để cho người mang ghế thái sư tới đặt dưới cửa thành, miễn cưỡng tựa vào trên, ở bên cạnh để một cái lồng tre nhỏ, Tiểu Mao ở bên trong yên tâm thoải mái ăn thịt, mà chính nàng cũng cầm một quả táo, cắt một phần nhỏ thả vào trước mặt Tiểu Hoa. Tiểu Hoa Bì nâng hai móng vuốt lên ôm quả táo, miệng nhỏ xử lý rất nhanh.
“Hai người các ngươi, phía trước.” Ngón tay thon dài trắng nõn duỗi một cái, chỉ vào hai người Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc.
Hai người theo lời đi tới trước mặt , bất quá bộ dáng nhìn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, cũng không có ý tứ hòa hảo.
Hoa Vị Miên vỗ vỗ năm mươi lượng bạc trên mặt bàn, nói: “Hai người các ngươi có nguyện ý quên hết ân oán trước kia hay không?”
Hai người đồng thời nhíu nhíu mày, không đáp lời.
Gặm một miếng táo, Hoa Vị Miên lại nói: “Hai người các ngươi nếu chịu bắt tay giảng hòa, Bản Tiên Tử sẽ dùng năm mươi lượng bạc này mời tướng sĩ toàn quân được ăn rau dưa cùng thịt.”
Từ Tiếu Bắc trợn to hai mắt, bật thốt lên: “Chỉ có năm mươi lượng, làm sao có thể?!”
Ngược lại Quách Cương Chính gật gật đầu, nói: “Tiên tử đã nói liền có thể làm được!”
“Nếu như hai người các ngươi đồng ý, coi như các ngươi mời tướng sĩ toàn quân một bữa tiệc lớn, không đồng ý liền cầm lấy năm mươi lượng bạc này đi đi!” Hoa Vị Miên nhìn hai người, nhìn phản ứng của bọn họ.
“Từ Tiếu Bắc, ngươi có phải không cam lòng hay không?” Thấy rõ ràng tâm tư của hắn, Hoa Vị Miên dứt khoát ngắn gọn hỏi.
“Không đánh mà hàng, là vì bất dũng, đi theo địch phản quốc, là vì bất trung!” Từ Tiếu Bắc ngẩng mặt, chính khí nghiêm nghị nhìn nàng.
“Mặc ngươi hùng biện. . . . . .!” Hoa Vị Miên vỗ ngực một cái, ngượng ngùng, suýt nữa thì thất thố, ổn ổn tâm tư, nghiêm mặt nói: “Người tòng quân, không thể bảo vệ lê dân bách tính, trái lại khiến cho họ chịu khổ, là vì bất nghĩa, duy trì người nắm quyền ức hiếp dân chúng, là vì ngu trung! Ta nói tướng tá các ngươi cũng lớn như vậy, làm sao lại không tốn một chút tâm tư thử nghĩ xem dân chúng cần chính là cái gì, không phải là an cư lạc nghiệp sao! Chút tâm tư đánh giặc của các ngươi bất quá chính là vì thỏa mãn dục vọng khống chế của Hoàng đế các ngươi, cùng những kẻ chủ trương phát động chiến tranh – chủ nghĩa anh hùng các ngươi? ! Chỉ cần sống bình an tự tại, dân chúng chắc chắn sẽ không để ý ai làm hoàng đế, lại nói, chỉ cần hoàng đế là một hoàng đế tốt, các ngươi cần gì phải để ý hoàng đế họ gì? Thật là hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi được, hai mươi năm cơm khô ăn không rồi hả?! Xem xem dân chúng của các ngươi, nhìn lại dân chúng của Đại Ân Quốc một chút, không dám nói Thuần Vu Phóng là một người tốt, nhưng ít ra người khác ở dưới tay hắn ăn đủ no mặc đủ ấm, nhìn các ngươi xem, ngay cả lương bổng cũng không có!”
Một hơi nói xong nhiều lời như thế, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa muốn hai tay chống nạnh ổn định đan điền rồi. Nhìn lại Từ Tiếu Bắc bên kia, mặt lúc trắng lúc xanh, trên mặt như cái bảng pha màu, đổi lại đổi.
Quách Cương Chính nghe được nhiệt huyết sôi trào, lúc này hướng Hoa Vị Miên vừa chắp tay, nói: “Tiên tử dạy dỗ rất đúng, Quách mỗ nhất định khắc trong tâm khảm!”
Dứt lời lại xoay người chắp tay nói với Từ Tiếu Bắc: “Từ huynh đệ, xin lỗi!”
Hắn vừa nói như thế, Từ Tiếu Bắc cũng xấu hổ, đều là hán tử thiết cốt tranh tranh, bất quá là nhất thời tức giận không thể không nghiêm mặt, nơi nào có thâm cừu đại hận.
“Ngày hôm qua chúng ta cũng có chỗ không đúng. . . . . .” Từ Tiếu Bắc nghẹn đỏ mặt, nói ra một câu nói như vậy.
Hoa Vị Miên tán thưởng gật đầu, nói: “Cái này đúng rồi nha, tình hữu nghị không biên giới, không có trở ngại nào là không vượt qua được!”
Hai người cúi đầu một hồi trầm mặc, Hoa Vị Miên nhấc chân, xoay người bay lên thành.
“Chung giáo úy, có thể khuân đồ rồi.” Hoa Vị Miên hướng Chung Minh gật đầu một cái, Chung Minh chắp tay, lui ra cửa thành.
“Tối nay hai quân không phân biệt ta ngươi, nâng chén vui mừng, sau này nếu ai còn gây sự, tự mình tìm góc tường lấy cái chết tạ tội đi!”
“Tạ tiên tử ban thưởng!” Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc đồng thời chắp tay lớn tiếng nói.
Bọn họ dẫn đầu, hai mươi mấy vạn đại quân phía sau cũng đi theo bắt đầu kêu gào, Hoa Vị Miên thích ý nhếch miệng, nguyên lai sao vây quanh trăng chính là cái tư vị này a. . . . . .
“20 vạn lượng bạc, có thể còn dư lại bao nhiêu?” Tông Chính Sở mắt nhìn phía trước, tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu.
Rau dưa cùng thịt liên tục không ngừng đưa ra ngoài thành, các tướng sĩ khí thế ngất trời chuẩn bị cơm tối, Hoa Vị Miên cũng vui vẻ ha ha đếm tiền trong túi, nàng cũng không nghĩ tới sẽ còn dư lại nhiều như vậy, không nghĩ tới đến cổ đại mình lại trở thành một phú ông.
Ngọc Dạng ở một bên đảo đôi mắt, tiền đồ người này không thể lường được, dĩ nhiên cũng bao gồm da mặt.
“Lần này cao hứng?” Tông Chính Sở ở bên cạnh bất ngờ nói.
Hoa Vị Miên theo bản năng đè túi tiền lại, trịnh trọng nói rõ: “Đoạt nữa ta liền chết cho ngươi xem!”
Tông Chính Sở nhìn nàng mê mẩn đếm tiền, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, chỉnh chỉnh sắc mặt, hắn nói: “Không phải là muốn đi miếu Quan Âm sao?”
Hoa Vị Miên nghe vậy một nhãn đao quét qua, ba người Ngọc Dạng hết sức ăn ý cúi đầu, tốt tốt, một ổ ba người đều là “lấy tay bắt cá” đấy!
“Mắc mớ gì tới ngươi!” Lớn lên đẹp trai rất giỏi a!
Tông Chính Sở nhíu mày nói: “Trong thành chỉ có một miếu Tống Tử Quan Âm, ngươi đây là lo trước tính sau?”
Khóe miệng Hoa Vị Miên co giật một chút, Tống Tử Quan Âm. . . . . . (Miếu để xin con =]])
“Được rồi, ta là cầu cho Tiểu Hoa Bì.”
“Con chuột này là con đực.” Tâm tình Tông Chính Sở hết sức tốt, giống như không chọc giận Hoa Vị Miên thì không chịu bỏ qua.
“Cầu cho lão bà tương lai của nó không được a!” Hoa Vị Miên ác thanh ác khí nói, quay đầu nhìn ba kẻ tiểu nhân a dua kia, hung hăng nói: “Ai cũng chớ đi theo!”
Một đường đi bộ, tâm tình Hoa Vị Miên buồn bực tới cực điểm.
“Tiểu Hoa Bì, ngươi nói người này làm sao lại như vậy a, cho ta một ít quyền cũng không có.” Đưa tay đút một quả anh đào cho Tiểu Hoa Bì, mưu đồ dạy nó có chung nhận thức với mình.
Tiểu Hoa Bì đứng ở trên vai nàng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm quả anh đào đỏ rực, móng vuốt vươn ra, căn bản không để ý tới nàng.
Hoa Vị Miên thở dài một cái, lại chọc chọc Tiểu Mao trong lồng tre, nói: “Ngươi nói, ta chết đi, vạn nhất hồn phách của ta tới, hồn phách của Hoa Vị Miên lại không xuyên qua, mẹ ta hỏa táng ta thì làm sao bây giờ? Vậy ta chẳng phải là vĩnh viễn cũng không trở về được?”
“Rất nhớ hiện đại a, máy lạnh, Computer, Ice Cream, soái ca. . . . . .” Không thể quay về thì phải ở chỗ này đợi cả đời, dầu gì cũng để cho nàng mang một ít áo lót và băng vệ sinh tới đây chứ, tiếp tục như vậy nữa, bộ ngực nhỏ của nàng cũng muốn biến hình rồi. . . . . .
Ra cửa không thể ngồi xe, còn phải cưỡi ngựa, khát ngay cả ly nước trái cây cũng không có, nửa đêm tỉnh còn phải tìm wc, muốn tắm còn phải đi thật xa để lấy nước, nếu không thì giải quyết dưới sông. . . . . . Hoa Vị Miên đột nhiên cảm thấy mình thoái hóa. . . . . .
“Nấc thang văn minh, thật là một bước cũng không được trì hoãn. . . . . .” Buồn bực không vui thật lâu, cuối cùng chỉ đành phải cho ra kết luận này.
Bắt lấy móng vuốt của Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nói với các ngươi cũng không hiểu, ta là sinh vật cấp cao, các ngươi là sinh vật cấp thấp.”
Chợt lóe thần, Hoa Vị Miên chú ý tới chung quanh có rất nhiều ánh mắt khác thường cùng quái dị nhìn nàng, vừa kính vừa sợ, trong lòng từng đợt lạnh của người: ngay cả người có thể nói chuyện cũng không có. . . . . .
Cho đến khi đám côn trùng tham ăn trong bụng kêu lên, Hoa Vị Miên mới nhớ tới việc hẹn Vu Bàn Nguyệt ở Hỏa Phượng lâu.
Vu Bàn Nguyệt đầy bụng đều là nước, lá trà trong bình trà này cũng bị ngâm nước đến phai màu rồi, mới thấy Hoa Vị Miên khoan thai tới chậm.
“Lần sau hẹn ta có thể định trước thời gian hay không?” Vu Bàn Nguyệt cười khổ nói.
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, rồi vểnh mông lên ngồi xuống nói: “Bản cô nương cũng không phải là tùy tiện hẹn người.”
“Dạ dạ dạ!” Vu Bàn Nguyệt gật đầu, thôi, coi như mình buồn bực đến phát hoảng đi!
“Hơn nữa, mời khách không phải đều là buổi tối sao?” Hoa Vị Miên ra vẻ thông thạo nói.
“Được rồi, ta sai lầm rồi!” Vu Bàn Nguyệt oán thầm, cô nương này làm sao khó phục vụ như vậy.
“Điều này cũng không sai biệt lắm.” Hoa Vị Miên đặt Tiểu Hoa Bì lên bàn, lất một miếng lê nhỏ thả vào trước mặt nó.
“Khẩu vị thật lớn nha!” Vu Bàn Nguyệt cười cười nói, trong mắt là hứng thú không che dấu chút nào.
“Ngày hôm qua chịu giúp ta, tại sao?” Hoa Vị Miên không thích vòng vo, trực tiếp hỏi.
Vu Bàn Nguyệt thu lại quạt xếp, nói: “Sảng khoái!”
Dứt lời đưa cánh tay đặt lên bàn, một con rắn nhỏ màu đỏ liền từ trong tay áo bò ra ngoài. Hoa Vị Miên chỉ cảm thấy bên tai một hồi gió lạnh thổi qua, thì ra lại đem nàng làm chuột bạch!
“Đoạn đường này nghe được không ít tin đồn, hơn nữa chuột da hoa cùng Thiên Giáp Chu, tại hạ quả thật muốn nhìn một chút có hay không tất cả độc vật đều sợ hãi ngươi ba phần.” Vu Bàn Nguyệt bộ dáng cười mị mị, lộ ra một đường nhỏ mắt phượng cùng một chút ánh mắt của sói.
Hoa Vị Miên không nói hai lời vươn tay, nói: “Đầu tiên nói trước, đến lúc đó nếu nó nếu đi theo ta, ngươi cũng đừng kêu cha gọi mẹ.”
“Hiển nhiên sẽ không. . . . . .” Sẽ không mới là lạ! Mãnh xà này hắn nuôi tám năm, tám năm mới nuôi nó từ màu xanh đen thành màu đỏ! Vu Bàn Nguyệt đột nhiên có một chút hối hận. . . . . .
Hoa Vị Miên trong lòng “Hắc hắc” cười một tiếng, mãnh xà này so với của Thanh Dương đáng tiền hơn, có được lời này của hắn, cũng không cần đi Quỷ Cảnh rồi!
Mãnh xà khạc lưỡi rắn bò về phía Hoa Vị Miên, Tiểu Hoa Bì đang gặm lê, trợn tròn cặp mắt nhìn nó, lông toàn thân đều dựng ngược lên, vẻ mặt công thủ.
Ai biết mãnh xà không thèm quan tâm đến nó, vẫy cái đuôi liền bò về phía Hoa Vị Miên.
Vu Bàn Nguyệt nhìn mãnh xà quấn trên cánh tay Hoa Vị Miên, bộ dạng cúi đầu chậm rì rì như chuẩn bị ngủ đông, trong lòng hối hận a. . . . . .
“Đệ nhất thần y chẳng lẽ lật lọng nuốt lời!” Hoa Vị Miên cười đến vô sỉ.
Khuôn mặt Vu Bàn Nguyệt tươi cười cứng ngắc nhìn con mãnh xà, trong lòng thẳng nói thầm, Đông Nhi, ngươi có nghe hay không a, nội tâm của ta đang gọi ngươi a. . . . . .
Hoa Vị Miên nhìn dáng vẻ đau lòng của hắn vui vẻ khỏi phải nói, muốn đem nàng làm chuột bạch, dĩ nhiên cũng phải bỏ ra một ít giá ới nói được!
Sờ sờ thân rắn lạnh như băng, nàng hỏi: “Nó gọi là gì?”
“Đông Nhi. . . . . .” Vu Bàn Nguyệt vô cùng đau đớn nhìn một người một rắn, hắn nuôi tám năm a, tình cảm nuôi dưỡng, đi nơi nào cũng mang nó theo, không nghĩ tới. . . . . . Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận a. . . . . .
“Thật khó nghe, ” Hoa Vị Miên lập tức chau mày, nói: “Gọi Tiểu Hồng ddi, dù sao nó cũng màu đỏ.”
Trong đôi mắt đẹp của Vu Bàn Nguyệt tất cả đều là khó có thể tin, người này diện mạo cùng phẩm vị tại sao có thể kém xa như vậy!
Hoa Vị Miên mặt mày khẽ cong, một bộ dạng khó lường, hết sức rộng rãi khoát khoát tay, nói: “Không cần quá cảm động, không có phẩm vị không phải là lỗi của ngươi!”
Vu Bàn Nguyệt á khẩu không trả lời được, có người không biết xấu hổ như vậy sao?!
“Tiểu thư, tiểu thư!” Lục Hà từ bên ngoài chạy vào, trên trán còn thấm một tầng mồ hôi thật mỏng, thở không ra hơi nói: “Ý chỉ của triều đình tới rồi, tướng quân gọi ngài trở về!”
Hoa Vị Miên nheo mắt, người sợ nổi danh, heo sợ khỏe, chẳng lẽ chuẩn bị làm thịt nàng!
Mè nheo trở lại phủ giáo úy, trong đại sảnh cũng không có một người nào, an tĩnh tựa như không có chuyện gì, vươn tay vươn chân một cái, Hoa Vị Miên tiện tay nhặt một quả trong tay, gặm một cái, lười biếng tựa trên ghế cao, đầu vừa đong vừa đưa, nếu hiện tại có quyển tạp chí thì thật là tốt . . . . . .
“Thì ra ngươi ở đây, ” Thanh Dương vén rèm lên đi vào trong phòng, sắc mặt không khác, nói: “Tông Chính ở trong phòng chờ ngươi.”
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, không phải là thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng còn tưởng rằng hắn đang dẫn mối đấy!
“Bản Tiên Tử không rảnh.” Nghiêng mặt sang bên, tiếp tục gặm, còn phát ra thanh âm thanh thúy.
“Cái sọt càng thọt càng lớn, ngươi cứ ngồi ở đây đi!” Thanh Dương nhếch mày thật cao, lão đại mất hứng, vu công vu tư, hắn cũng hết sức ghét Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ý chỉ của hoàng đế Đại Ân, Thanh Dương cùng Tông Chính Sở thiếu chút nữa là có thể mặc cùng một cái quần, lúc này là hất hàm vênh mặt sai khiến nàng.
Hoa Vị Miên tiện tay ném hột, vỗ vỗ tay, hài lòng mím môi, từ trong tay áo lấy ra con mãnh xà kia, vuốt đầu của nó, nói: “Bắt đầu từ bây giờ ngươi nói thêm một chữ, ta liền bóp chết nó.”
Ánh mắt Thanh Dương đã sớm bị con rắn nhỏ màu đỏ như máu kia dẫn đi, mãnh xà mặc dù độc, nhưng số lượng còn sống cũng rất thấp, cũng không dễ nuôi, con mãnh xà kia hắn nuôi ước chừng năm năm, mà con mãnh xà trước mắt này, ít nhất cũng là tám năm trở lên!
Nhìn hắn hơi nhếch môi không nói lời nào, bộ dáng hai mắt tỏa ánh sáng, Hoa Vị Miên bĩu môi, nói: “Là tình nhân trong mộng của ngươi Vu Bàn Nguyệt nuôi, đền cho ngươi được chứ!”
Thanh Dương nhận lấy mãnh xà bay một đường vòng cung tới, trên mặt lúc xanh lúc trắng, lại gắt gao mím môi, được rồi, chân chính chọc đến đau đớn của hắn.
“Nguyên lai nam nhân cũng có thiếu nữ tình hoài a. . . . . . Ha ha ha!” Hoa Vị Miên cố tình ngượng ngùng che khóe môi lại, cười đến một chút cũng không mập mờ.
Thanh Dương nói không lại nàng, đang cầm mãnh xà, phất tay áo bỏ đi.
Bên trên là chín tầng ánh trăng, Hoa Vị Miên lặng lẽ kéo cửa phòng ra, rón rén chạy ra ngoài. Sờ sờ bọc nhỏ trong ngực, mắt cũng cười thành hình nửa vầng trăng, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng tiền tài không thể thiếu, vốn tính toán gói mấy bộ y phục, nào biết bọc quần áo cổ đại không đáng tin cậy như vậy, nơi này cũng rò chỗ kia cũng rò, vẫn là trực tiếp mang theo ngân phiếu đi thôi!
Tung người bay lên nóc phòng, Hoa Vị Miên bày ra tư thế hôn gió, ánh mắt nhạt nhẽo, cứng rắn làm ắt mình đỏ lên, dùng cái này tỏ vẻ tưởng nhớ.
“Mỹ nam tử, Hoa Vị Miên ta đến rồi!” Xoay người liền nhảy tới một nóc phòng khác, y phục màu trắng dưới ánh trăng vẽ lên đường vòng cung.
Tương tự, cũng có một hắc y nhân lấy quy luật đường vòng cung để hoạt động, tốc độ cũng nhanh như Hoa Vị Miên.
Tầm mắt hai người giao nhau, cùng là quan sát nghi kỵ.
Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm xem phim cổ trang, Hoa Vị Miên biết người nọ khẳng định không phải là tốt lành gì.
Hai người lần lượt làm việc của mình, cũng không có ai quấy nhiễu ai, chẳng qua là nước giếng không phạm nước sông nhìn một cái.
“Trên mặt hắn cũng có mặt nạ. . . . . . ?” Hoa Vị Miên hồ nghi, đeo khăn che mặt còn mang mặt nạ, còn có người có loại sở thích này, chẳng lẽ còn mua bảo hiểm? Bất quá mặt nạ. . . . . .
Trải qua mấy phen suy nghĩ, còn chưa xác định, lơ đãng thoáng nhìn, liền nhìn đến hắc y nhân kia lại quay đầu theo tới!
Hoa Vị Miên cau chặt lông mày nhìn hắn, linh quang lóe lên trong đầu, chợt vỗ đùi, còn có ai sẽ mang mặt nạ xấu như vậy, không phải là Thư Lưu Quan sao?!
Trong khoảnh khắc, hắc y nhân đã dừng lại ngoài mười mét, một đôi mắt phóng ra ánh sáng lạnh, ngang ngược hướng Hoa Vị Miên đâm tới.
“Ngươi chính là Hoa Kỳ?” Thanh âm Thư Lưu Quan lạnh lùng, bất quá cũng rất có cảm xúc.
Hoa Vị Miên là một người tinh ranh, nhìn bộ dáng của hắn chính là hướng tới mình, không chừng chính là tới giết mình, sẽ không ai ngu ngốc tự đưa đến cửa như vậy.
“Ta là nha hoàn. . . . . . Bên cạnh Hoa Kỳ!” Hoa Vị Miên ha ha nói.
“Nha hoàn?” Thư Lưu Quan hết sức rõ ràng là không tin tưởng.
Hoa Vị Miên thấp giọng nói: “Hoa Kỳ ngược đãi lao động trẻ em, ta đây là trốn ra được đấy!”
“Trốn?” Ánh mắt Thư Lưu Quan lạnh lùng, hình tay khẽ nhúc nhích, một đám ám khí liền bay về phía Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên cả kinh nhảy ra, những cái đinh này liền “Đinh đinh đinh” hết sức chỉnh tề đâm vào chỗ nàng mới vừa đứng.
“Động thủ không thông báo trước một tiếng a, tiểu nhân!”
Thư Lưu Quan cười lạnh, “Muốn chạy trốn?”
“Trốn thì thế nào?” Hoa Vị Miên lão đại mất hứng, thật vất vả chọn được một ngày hoàng đạo để chạy trốn, trả lại cho ta!
Rút nhuyễn kiếm từ eo ra, chân Thư Lưu Quan nhún một cái, lao về phía Hoa Vị Miên, nói: “Không người nào có thể chạy thoát từ trong tay của ta!”
Hoa Vị Miên luống cuống tay chân tránh kiếm của hắn, kiến thức lý luận của nàng phong phú, nhưng chưa trải qua huấn luyện thực chiến, khảo nghiệm này quá gian khổ rồi!
“Chúng ta thương lượng được không?” Hoa Vị Miên tranh thủ nói: “Hôm nay ta chính là rời khỏi Vu Lam thành, ta bảo đảm sau khi ra ngoài tuyệt đối không đối nghịch với Tây Hòa, ngươi cần gì phải nhiều thêm một cái mạng đây?”
Lông mày ngọn núi của Thư Lưu Quan khẽ nhíu, trong con ngươi lại xuống thần sắc ác độc, nữ nhân thông minh như vậy, giữ lại không được!
Mắt thấy đối phương ra tay càng thêm ngoan lệ, trên trán Hoa Vị Miên rỉ ra vài giọt mồ hôi lạnh. Nhân vật lợi hại thường thường phân ba loại, có tài thực sự sẽ không giở âm mưu quỷ kế, Quách Tĩnh làm đại biểu; năng lực hơi kém nhưng thông minh quỷ kế đa đoan, Hoàng Dung làm đại biểu; quỷ kế đa đoan hạ thủ lại độc ác, Triệu Mẫn làm đại biểu.
Trước kia khi nhìn thấy Thư Lưu Quan cũng biết hắn không phải là kiểu người đơn giản, điều quan trọng chính là hắn vừa bản lãnh lại quỷ kế đa đoan ác độc, Hoa Vị Miên nàng ngay cả con kiến cũng chưa từng giết, làm sao lại để cho nàng gặp phải boss đây!
Nghĩ đi nghĩ lại có chút mất hồn, thanh kiếm của Thư Lưu Quan đâm về phía ngực của nàng, ngân phiếu từ trong quần áo rơi ra ngoài, giống như tuyết rơi phiêu xuống nóc nhà.
Đau lòng a đau lòng a! Đây chính là rất nhiều rất nhiều tiền mặt a!
Bất quá, mỹ nam xác thực đáng quý, ngân phiếu giá cao hơn, nếu vì chạy trối chết, cả hai đều có thể ném! Tông Chính Sở, bạc trắng, các ngươi an tâm đi đi, quay đầu lại ta sẽ nhớ đốt tiền vàng cho!
Thừa dịp Thư Lưu Quan nhìn ngân phiếu bay loạn, bàn chân Hoa Vị Miên bôi dầu, một chữ: chuồn!
Kiếm của Thư Lưu Quan rung động, tung người đuổi theo.
Nếu bàn về khinh công, Thư Lưu Quan không kịp nổi Hoa Vị Miên, nhưng hắn tinh thần đáng quý, cứ thế đuổi theo Hoa Vị Miên hơn nửa vòng Vu Lam thành, đuổi đến mức Hoa Vị Miên thở nặng khí.
Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục, ngươi đã muốn thế, vậy chúng ta liền xông đến chỗ của Tông Chính Sở đi!
Tung người, Hoa Vị Miên liền bay về phía phủ giáo úy, Thư Lưu Quan tự nhiên rõ ràng tính toán nhỏ của nàng, phát lực đi lên cản nàng lại.
Hai người lại chặn chân chặn tay, thời gian càng dài, Hoa Vị Miên cũng cảm giác càng phí sức, khó trách có người thích dùng nhuyễn kiếm, không chỉ là bởi vì mang theo dễ dàng, nhuyễn kiếm giống như rắn, lực độ cùng độ mềm mại kết hợp, làm cho người ta công thủ mệt mỏi.
Tiếng huýt gió xẹt qua, hai người triền đấu bỗng chốc tách ra, một mũi tên cắm thật sâu vào mái gỗ, đuôi tên còn đang rung động.
Quay đầu lại, liền nhìn đến Tông Chính Sở đang giương cung, dưới trăng khuyết, tựa vào gió mà đứng. Vốn là thấy cứu tinh, còn là một cứu tinh khí khái đẹp trai như vậy, Hoa Vị Miên nên cao hứng mới phải, bất quá nhìn thế nào cũng không thấy vui mừng!
Vẫn còn nhớ phiên bản Tây Môn Xuy Tuyết của Châu Tinh Trì, vài sợi tóc thưa thớt trong gió xốc xếch. . . . . .
“Ha ha!” Nhịn không được cười lên, Hoa Vị Miên xoay người lớn tiếng nói: “Nhận ám khí!”
Thư Lưu Quan theo bản năng phòng vệ, lại né tránh vô ích, lần nữa quay đầu lại nhìn, Hoa Vị Miên đã chạy như bay về phía Tông Chính Sở.
Thu kiếm, hướng về phía người đang phẫn nợ giương cung, Thư Lưu Quan cười lạnh nói: “Hoa kỳ, ta sẽ không để cho ngươi từ trong tay ta chạy trốn một lần nữa!”
Thấy người đi, Hoa Vị Miên thở ra, không có tim không có phổi cười nói với Tông Chính Sở: “Đại ân không lời nào cám ơn hết được!”
Quay ngược cung trên tay, Tông Chính Sở ném nó đến tận trong tay Vương Miểu, một tay ghìm chặt eo của Hoa Vị Miên, dùng sức hết sức mạnh.
Hoa Vị Miên biết đã chọc giận đến hắn, đau cũng không dám thốt một tiếng, thừa dịp Tông Chính Sở mang nàng đi ra ngoài, quay đầu lại quát: “Vương Miểu, đi lượm ngân phiếu của Bản Tiên Tử về!”
Lông mày ngọn núi của Tông Chính Sở thu lại, lực đạo càng mạnh hơn, cơ hồ muốn cắt đứt hông của nàng.
Hai người vừa rơi xuống đất, Hoa Vị Miên liền dùng sức đẩy hắn một cái, ôm lấy eo nói: “Ngươi muốn bóp chết ta à? !”
Tông Chính Sở mặt không chút thay đổi, chẳng qua là đôi mắt màu lục sắc khóa trên người Hoa Vị Miên, dần dần khiến cho nàng không kiêu ngạo nữa, ngập ngừng mấy tiếng, cuối cùng dứt khoát nói: “Được rồi, là ta không đúng, ta không nên mang theo khoản tiền cá nhân!”
“Tại sao muốn rời đi?” Người lâu không lên tiếng, đột nhiên hỏi những lời này.
“Ta không phải là culi!” Hoa Vị Miên nhếch lên mặt, nói: “Không có nghĩa vụ bán mạng vì Đại Ân Quốc!”
Tông Chính Sở nghe vậy sắc mặt hơi chút thoáng dãn ra, nói: “Ngươi đi không được nữa rồi.”
Hoa Vị Miên trợn to hai mắt, nói: “Như vậy là thất đức!”
Tông Chính Sở nhìn nàng, nói: “Ngươi hiện tại chính là viện quân của ta.”
Hoa Vị Miên hơi kinh ngạc, thấy màu mắt hắn thâm trầm, tâm trầm xuống, nói: “Không có viện binh phải hay không?”
“Đúng, ” Tông Chính Sở từ tay áo lấy ra thánh chí màu vàng sáng, nghiêm nghị nhìn nàng, “Cho nên ngươi không thể đi.”
Chữ cổ đại Hoa Vị Miên nhận thức không xong, nhưng vẫn gom góp được những ý tứ cơ bản, là nói Tông Chính Sở có thần tương trợ, bảo hắn không cần chờ viện quân tới, trực tiếp giết địch, tiến quân vào sào huyệt của địch, trực tiếp đoạt thủ cấp của quân địch!
Không có viện quân, chúng tướng sĩ trừ liều mạng, tất cả hi vọng chỉ có thể ký thác vào trên người nàng, mà viện quân đến hay không đến, cũng là do một câu nói của hoàng đế Đại Ân, cho nên, Hoa Vị Miên nàng, chân chính trở thành viện quân của Tông Chính Sở.
Tên hoàng đế kia khá lắm, cho dù là muốn Tông Chính Sở chết, cũng không cần dùng tính mạng nhiều người như vậy để bồi vào!
Hoa Vị Miên lẳng lặng nhìn Tông Chính Sở một cái, trong lòng lão đại lại không cao hứng. Nàng cứ như vậy bị vây khốn rồi, còn không biết phải chờ đợi tới lúc nào, ngộ nhỡ trở thành tù chung thân thì làm sao bây giờ?
Thiên tai, chiến loạn chém giết, đây cũng là sự thực không cải biến được, Hoa Vị Miên nàng cũng không có lòng dạ vĩ đại đi cứu vớt muôn dân như vậy. . . . . .
“Nếu là trước đây, ta có thể thả ngươi đi, nhưng bây giờ đã không thể tùy theo ngươi được nữa.” Tông Chính Sở ngữ điệu không thay đổi.
“Ta muốn đi ngươi ngăn được sao?” Hoa Vị Miên không cầm giấy nợ của hắn, cũng không phải là mỗi lần đều sợ khuôn mặt khối băng kia, huống chi lần này còn liên quan đến vấn đề nhân quyền!
“Vị Miên, lưu lại.” Tông Chính Sở đi hai bước tới phía nàng, đưa tay vén vài sợi tóc đang rủ xuống trên má nàng, khẽ híp híp mắt, trong con mắt ẩn giấu một loại ánh sáng khác.
Trái tim Hoa Vị Miên đột nhiên vừa loạn, có chút bối rối quay đầu, tránh bàn tay của hắn, hô hấp cũng gấp gáp.
Tông Chính Sở thâm trầm lạnh như băng có thể nói ra lời như vậy, thật làm nhiễu loạn lòng nàng, mặc dù nàng có chút thích hắn, nhưng thực sắc tính dã, nam nhân dáng dấp đẹp mắt, có chút hảo cảm dễ hiểu, nếu như muốn nàng theo hắn buông tha tự do, nàng vẫn không làm được.
“Vậy được, đợi viện quân đến ta liền công thành lui thân!” Hoa Vị Miên hít một hơi, quay đầu hi hi ha ha cười nói.
“Ta về phòng trước rồi, ngươi bận rộn!”
Ống tay áo giống như một cơn gió lướt qua bên qua Tông Chính Sở, bàn tay rơi vào khoảng không dần dần dùng sức nắm chặt, rủ xuống tại bên người.
Hoa Vị Miên ủ rũ cúi đầu đi về phía gian phòng, trong lòng vô cùng buồn bực, đều nói hồng nhan họa thủy, nàng xem nam nhân đẹp mới là họa thủy, trước không nói Thanh Dương chẳng phân biệt được giới tính chọn trúng Vu Bàn Nguyệt, nàng hiện tại cũng dường như trúng tà, tại sao muốn đáp ứng Tông Chính Sở lưu lại. . . . . .
“Hoa Vị Miên, ta xem ngươi thật là sắc dục xông tâm!” Vỗ trán một cái, Hoa Vị Miên bóp cổ tay thở dài.
“Thực sắc tính dã, thích sắc đẹp cũng không phải là lỗi.”
Mang theo nụ cười, tiếng nói thanh nhã mang theo một chút thì thầm.
Hoa Vị Miên đảo mắt nhìn sang, đầu tiên đập vào trong tầm mắt chính là một bộ trường sam đỏ tươi, thừa dịp gió nhẹ, ở hành lang hạ đung đưa. Vu Bàn Nguyệt ngồi tê đít trên lan can, một cái chân khuất, trường sam rối loạn, quạt xếp đặt ở trong ngực, một tay ôm một bầu rượu, còn cho vào miệng uống một ngụm, tóc dài rủ xuống bên người, giống như thác nước trút xuống, đôi mắt khép mở để cho rượu cho làm dịu hiện lên sắc hồng, một đôi mắt xếch liếc xéo khép hờ, say rượu hơi say, phong tình lưu chuyển. . . . . .
Vốn là trước hoa dưới trăng, bích nhân một đôi, cảnh tượng đẹp đẽ sống động như thế bị ánh mắt tựa như hổ sói của Hoa Vị Miên phá hư.
“Này, ngươi không thể căng thẳng một chút sao?” Tuy là Vu Bàn Nguyệt đi khắp giang hồ cũng làm cho nàng không biết nên khóc hay cười.
Hoa Vị Miên sờ sờ lên cằm, tung người ngồi trên lan can, đoạt lấy rượu của hắn, học tư thế của hắn, hết sức hào khí ngửa đầu làm một ngụm, nói: “Trước hoa dưới trăng, mỹ nhân ở bên, thật là một hưởng thụ lớn trong cuộc sống!”
“Những lời này nên để ta nói đi!” Vu Bàn Nguyệt nhận lấy bầu rượu Hoa Vị Miên ném tới, uống một ngụm. Hắn không phải là không biết mình diện mạo chọc người chỉ trích, nhưng dám thẳng thắng nói ra như vậy, trừ muốn chết, đại khái cũng chỉ còn dư lại Hoa Vị Miên rồi.
“Trước kia nói như vậy, cũng sớm đi báo cáo với Diêm Vương.” Trở tay đem bầu rượu phi tới.
Hoa Vị Miên uống một ngụm, hạ lưu liếm môi một cái, híp mắt cười nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
Nhìn bộ dạng của nàng, Vu Bàn Nguyệt lại giận không được, con người có lúc rất kỳ quái, cho dù lãnh đạm nữa, nhưng chỉ cần lần đầu tiên nhìn thấy nàng sẽ sinh ra một loại cảm giác không khỏi quen thuộc, không liên quan đến tình yêu, chỉ là muốn đến gần, hoặc giả cảm thấy ấm áp.
“Không đi?” Vu Bàn Nguyệt quay đầu nhìn trăng trên trời, không quá mấy ngày, lại là ngày trăng tròn rồi.
Hoa Vị Miên có chút nổi giận thở dài, “Muốn đi cũng không đi được, nhân mạng đắt tiền như vậy, sẽ gặp Thiên Khiển.”
Vu Bàn Nguyệt vẽ ra một nụ cười, cô nương này, còn tưởng rằng nàng chỉ sẽ giả danh lừa bịp, không nghĩ tới cũng có phần tâm tư này.
“Vu Bàn Nguyệt, ngươi tại sao gọi Vu Bàn Nguyệt?” Hoa Vị Miên hỏi một vấn đề bắn đại bác cũng không tới.
Vu Bàn Nguyệt liền giật mình, tùy tiện nói: “Sư phụ nói, ta ra đời vào lúc trăng tròn.”
“Vậy sư phụ ngươi nhất định rất thương ngươi.” Hoa Vị Miên cười hắc hắc, nói: “Có nghe qua nâng chén mời trăng sáng, thêm bóng nữa là ba hay chưa. . . . . .” Phía sau là cái gì nữa nhỉ, thật xin lỗi Lý Bạch huynh, ta chỉ nhớ một câu như vậy thôi . . . . . . (Nguyên bản là: Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân)
Vu Bàn Nguyệt tỉ mỉ nhai mấy chữ này, không thể nhận ra lắc đầu, lại nói: “Thơ hay!”
Hoa Vị Miên tà tà nhìn hắn một cái, đó là dĩ nhiên, cõng nhiều thi từ như vậy, có thể nhớ kỹ mấy câu cứ như vậy, nhất định là thơ hay thiên cổ!
Tựa hồ là nhớ lại đủ rồi, Hoa Vị Miên quẳng bầu rượu trống không xuống, bước chân có chút không vững, nhưng còn có thể phân rõ phương hướng, vòng vo đi về hướng gian phòng của mình, bất quá mấy bước, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại, nói: “Rắn của ngươi ta cho Thanh Dương rồi, đừng đi theo ta nữa.”
Vu Bàn Nguyệt cười cười, không nói gì.
Nằm ở trên giường, trên mặt Hoa Vị Miên phiếm hương rượu, nhấp đôi môi cười, lật người ôm lấy chăn, cọ xát, thì thầm không rõ: “Mẹ, ta rất nhớ ngươi. . . . . .”
Sáng sớm hôm sau, Hoa Vị Miên liền từ trong ngủ say bị Ngọc Dạng kéo dậy.
“Chớ quấy rầy. . . . . .” Đưa tay phất một cái, Hoa Vị Miên xoay người ghim vào trong đệm chăn.
“Hảo tiểu tỷ của ta, ngươi mau dậy đi, lập tức phải lên đường, các tướng sĩ còn đang chờ ngài tới phát biểu!” Lục Hà bê nước đi vào, cũng tới giúp một tay.
“Phát biểu cái gì?” Hoa Vị Miên mở mắt, vẫn còn như rơi vào trong sương mù.
“Hôm nay phải hành quân, tướng quân dĩ nhiên là xin tiểu thư qua đó khích lệ tinh thần.” Như Yên vội cầm áo ngoài tới đây.
Cơn buồn ngủ của Hoa Vị Miên lập tức biến mất, ba người Ngọc Dạng loay hoay hầu hạ rửa mặt thỏa đáng, lại bị ba người đẩy ra ngoài.
Mới ra cửa, thời điểm muốn đi về hướng cửa thành, Hoa Vị Miên đột nhiên giật mình một cái, tránh khỏi tay mấy người, lớn tiếng nói: “Ta không đi!”
Ba người không giải thích được, nàng muốn bãi công?
Hoa Vị Miên xoay người trở về, Lục Hà vội vàng kéo tay của nàng, nói: “Tiểu thư, tướng quân vẫn chờ chúng ta!”
Hoa Vị Miên một cỗ tà hỏa bốc lên, hất tay của nàng ra, “Hắn muốn chờ sẽ để cho hắn chờ!”
“Tiểu thư, ngài vào lúc này náo loạn cáu kỉnh cái gì a, ” Ngọc Dạng cũng đi lên ngăn nàng lại, “Tướng quân không quan trọng, tam quân tướng sĩ cũng chờ ngài kia!”
Hoa Vị Miên ngừng lại, xoay người một vòng, hùng hùng hổ hổ lại đi về hướng cửa thành. Mấy người Ngọc Dạng liếc mắt nhìn nhau, đều là không hiểu.
Hoa Vị Miên đứng bên cạnh Tông Chính Sở, kéo dài mặt không nói lời nào. Tông Chính Sở đại khái cũng có thể đoán ra nàng cáu kỉnh, tự nhiên miễn cho nàng phát biểu, chỉ để cho nàng lộ mặt.
Hoa Vị Miên nhìn chiếc cằm cương nghị của Tông Chính Sở, trong lòng uất nghẹn, không có viện quân, trừ phi Tây Hòa quốc không muốn đánh thắng trận, nếu không chỉ bằng chút binh lính trên tay hắn này, thắng mới là chuyện lạ! Chiến thần thì thế nào, lấy một địch mười thì thế nào, hắn cũng không thể lấy một địch ngàn đi! Coi như là nháy mắt giết cũng muốn đem hắn mệt chết!
Chờ Tông Chính Sở nói cho hết lời, Hoa Vị Miên liền theo hắn thối lui ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Biết rõ nàng đang tức giận, Tông Chính Sở vẫn lạnh nhạt tự nhiên nhìn bản đồ quân sự, một chút cũng không có ý tứ quan tâm.
Xông tới một phen gạt bản đồ của hắn, Hoa Vị Miên giận không kềm được quát: “Ta chưa từng thấy người gạt người đi tìm chết cũng có thể bình tĩnh như vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...