Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu


“Không nhiều lắm, ba vạn lượng đi!” Hoa Vị Miên sờ sờ cằm, nói: “Gọi người đem bạc mang đến phủ giáo úy.”
Lúc này Chu Phú Quý chỉ có thể rớt cả hàm răng liên tiếp nuốt máu, vội phân phó hạ nhân đi chuẩn bị bạc.
Hoa Vị Miên cười cười, xoay người đi ra bên ngoài, thời điểm đi lướt qua bên cạnh Vu Bàn Nguyệt, vỗ vỗ vai của hắn nói: “Giải dược ngươi cho đi, ngày mai Hỏa Phượng lâu.”
Vu Bàn Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, nha đầu này quả nhiên chính là một kẻ cường đạo, một mình nuốt ba vạn lượng bạc không nói, còn muốn hắn ra tiền thuốc thang, bất quá nhìn vào bữa rượu ngày mai kia, viên thuốc giải này cũng coi như đáng giá.
Hoa Vị Miên ra khỏi Chu phủ, Lục Hà đi theo sau lưng nàng buồn bực hỏi: “Tiểu thư cùng Vu công tử ngày hôm qua không phải là còn đánh nhau ư, hôm nay làm sao tốt như vậy?”

Ngọc Dạng cùng Như Yên cũng thấy kỳ quái, hai người này làm sao lại làm trò ngay trước mặt mọi người, còn hợp lại hát bè, chẳng những hảo hảo trị hai cha con Chu gia, còn khiến Chu gia nộp ba vạn lượng bạc ra ngoài.
Hoa Vị Miên quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch, hé mắt, nói: “Bí mật!”
Ngọc Dạng cùng Như Yên đồng thời run lên, vẻ mặt này của nàng. . . . . . Quá bỉ ổi rồi. . . . . .
Ngây ngất vì kiếm được ba vạn lượng bạc, Hoa Vị Miên đến cửa thành dạo bộ hết một vòng, tranh tài phân thắng bại còn một lúc nữa mới xong, vì vậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Minh.
“Chung giáo úy a, ” Hoa Vị Miên hắng giọng một cái, nói: “Trở về liệt kê một danh sách, phàm là thương nhân làm giàu bất nhân đều viết vào, tốt nhất là gia sản hơn vạn lượng bạc, phát thiệp mời tới, nói là ngày mai bổn tiên tử muốn triệu tập bọn họ, bảo bọn họ mỗi người chuẩn bị một vạn lượng bạc mang theo người tới phủ giáo úy đi.”
Chung Minh ngẩn ra, một hồi lâu mới nói: “Tiên tử, đây là ý gì?”
Hoa Vị Miên khoát khoát tay, nói: “Thiên cơ bất khả lộ, ngươi theo lời bản tiên tử nói đi làm là được.”
Chung Minh tuy có nghi vấn, nhưng Hoa Vị Miên đã mở miệng, hắn cũng chỉ có thể làm theo, vì vậy cáo từ Tông Chính Sở rồi lui khỏi chỗ ngồi.
“Ngươi lại đang có chủ ý xấu gì?” Tông Chính Sở nhìn người tức giận chạy đi, lại cười híp mắt chạy về, hỏi.
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, hừ cũng lười phải hừ một tiếng, dứt khoát kiên quyết nghiêng đầu, dầu gì cũng là chồng tương lai của nàng rồi, cư nhiên đâm nàng một nhát, khinh bỉ!

Con ngươi trầm lắng của Tông Chính Sở xẹt qua một tia thâm trầm, nhưng lại che giấu cực tốt.
Kết quả cuối cùng là tổ của Quách Cương Chính cùng Từ Tiếu Bắc vô địch, Hoa Vị Miên nhìn mấy chục người phía dưới mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nói với Tông Chính Sở: “Ngươi là tướng quân, ngươi nói cho bọn họ biết, trưa mai tập hợp ở cửa thành.”
Ánh mắt của Tông Chính Sở cũng không chuyển động, giơ tay lên ra hiệu cho Vệ Hổ đứng bên cạnh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Hoa Vị Miên hướng về phía bóng lưng Tông Chính Sở làm một cái mặt quỷ, ai ngờ sau đầu hắn giống như mọc thêm một con mắt, cũng không quay đầu lại nói: “Hoa Vị Miên, muốn phục dịch quân pháp?”
Hoa Vị Miên lập tức thu động tác, đàng hoàng đi theo phía sau hắn.
Như Yên ở sau lưng nàng lành lạnh nói: “Tiểu thư của chúng ta mỗi gặp tướng quân liền như chuột gặp phải mèo.”
Hoa Vị Miên phóng qua một ánh mắt giết người, lộ ra hàm răng trắng hếu, “Ai là chuột ai là mèo?”
Như Yên lập tức câm miệng, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ một mực bước đi.

“Hoa Vị Miên?” Tông Chính Sở đã đi xa, quay đầu lại nhìn nàng.
Hoa Vị Miên hấp tấp chạy tới, nói: “Tiểu Sở sở, Như Yên nói ngươi là chuột!”
“Vô sỉ!” Ba người run lên, cả người nổi da gà, trăm miệng một lời, phát ra từ đáy lòng.
Hoa Vị Miên liếm môi quay đầu lại, ba người lập tức nhìn trời nhìn trời, nhìn đất nhìn đất, Ngọc Dạng tự dối lương tâm nói: “Mặc dù vô sỉ, nhưng là có ích!”
Hoa Vị Miên nâng cằm nhỏ lên, tự cao tự mãn đi về phía Tông Chính Sở bên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui