Chung Minh mặt tràn đầy kích động nhìn nàng, nói: “Tiên tử thật là quan tâm thuộc hạ, mạt tướng tâm phục khẩu phục!”
Hoa Vị Miên cười đến híp cả mắt, hào phóng khoát tay một cái nói: “Ta mua ba con gà ăn mày, các ngươi cầm một con ăn đi”. Vừa nói vừa ném một con cho Uông Quân.
Hai nguời lập tức khom người chắp tay thi lễ: “Tạ ơn tiên tử!”
“Đừng khách khí, đừng khách khí!” Hoa Vị Miên cười hì hì đi về phía phòng của Tông Chính Sở.
“Tông Chính Sở, ăn gà ăn mày không, rất thơm nha!” Hoa Vị Miên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tông Chính Sở ngồi ở cạnh bàn uống trà, như có như không đảo qua sách trước mặt, nói: “Bên ngoài thú vị không?”
Hoa Vị Miên chạy tới đem bạc để lên bàn: “Người nơi này rất tốt bụng, ta đi mua đồ toàn bộ đều không cần tiền, mười lượng bạc còn nguyên trả lại ngươi.”
Vừa nói nàng vừa lấy gà ăn mày ra, gà bên trong đã được chặt thành từng miếng, nàng lấy một miếng đặt trước miệng Tông Chính Sở, như lấy lòng hài tử, nói: “Ngươi nếm thử đi, ăn thật ngon!”
Tông Chính Sở mâu quang tối sầm, nhìn nàng một cái, sau đó há mồm ngậm vào. Cả người Hoa Vị Miên run lên: sắc lang chết tiệt này, cư nhiên liếm ngón tay nàng!
Rút tay lại, Hoa Vị Miên lui về sau ba bước lớn, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn nói: “Ngươi có thể không cần hạ lưu như vậy hay không?”
Tông Chính Sở nhai miếng thịt gà non mềm nói: “Đây là ngươi mời ta.”
Thấy hắn không có hành đông tiếp theo, Hoa Vị Miên trở lại ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy đùi gà cắn một miềng thật to, trong lòng oán hận nghĩ, là nàng xui xẻo, dẫn sói liếm ngón tay!
Giải quyết xong cái đùi gà, Hoa Vị Miên tiện tay lau khóe miệng dính dầu, lại lấy một miếng khác, vừa mới cắn một miếng, liền nghe băng sơn kia nói: “Tên Si, tự Kỳ, hiệu Vị Miên . . . . . Hoa Vị Miên, ngươi giỏi a . . . . . ”
Câu “ngươi giỏi a” rất có sắc thái thần bí khiến Hoa Vị Miên thiếu chút nữa mắc nghẹn miếng thịt gà trong cổ họng, vội vàng vỗ ngực liên tục, nuốt xuống, trong lòng mắng Lục Hà miệng rộng!
Nàng quay đầu cười, nhìn Tông Chính Sở nói: “Kia, ta đem con gà này qua cho Thanh Dương . . . . ”
Người còn chưa đứng lên, bên vai liền có một bàn tay phải mang theo lực đạo không lớn không nhỏ, vừa vặn đem nàng giữ chặt trên ghế.
Hoa Vị Miên vẻ mặt đưa đám quay đầu lại, đáng thương nhìn nam nhân phía sau: “Ta sai rồi không được sao?”
Tông Chính Sở một tay ôm nàng, sau đó ngồi xuống ghế, đem nàng đặt trên đùi mình, ôm lấy eo nàng, hết sức ôn nhu nói: “Ngươi có sai lầm gì?”
Biểu tình ôn nhu, ánh mắt băng hàn, đan vào nhau làm cho người ta có cảm giác lạnh sống lưng.
Hoa Vị Miên run lên, nói: “Ta không nên dối gạt ngươi . . . . .”
Tông Chính Sở nhìn bộ dáng tội nghiệp của nàng, chính mình cũng bị chọc cười, liền hôn xuống đôi môi dính dầu mỡ của nàng . . . . .
Hoa Vị Miên trợn to hai mắt, Tông Chính Sở hôn nàng! Hắn lại hôn nàng!
Đây là câu dẫn, trần trụi trắng trợn câu dẫn. Sắc đẹp trước mắt há có đạo lý bỏ qua. Làn váy dài của Hoa Vị Miên giương lên, bắt lấy cánh tay Tông Chính Sở, không ngừng hôn đáp lại . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...