Hoa Vị Miên dọc theo thung lũng hẹp lao về phía Vu Lam thành, một đường tránh thoát vô số tên bay, đợi đến thời điểm trăm đắng nghìn cay ra khỏi eo sông, lại thấy bên này lại là một nhóm quân đội đội ngũ chỉnh tề, thậm chí có cả nguyên soái chùm tua đỏ, người mới vừa giằng co cùng Tông Chính Sở không phải là ngyên soái lần này ư, một đội quân tại sao có thể có hai nguyên soái. . . . . . ?
Trong chốc lát nàng đang thất thần, cung tiễn thủ đã trang bị hoàn mỹ phía dưới đem tên bắn về phía nàng.
Hoa Vị Miên nhìn mũi tên đồng loạt bay về phía mình, nhất thời sắc mặt tối sầm, dùng hết võ công đã lĩnh ngộ trước mắt nhưng một mũi tên vẫn đâm trúng chân của nàng.
Nguyên soái Dư Hạo Thành vừa thấy nàng bị thương, mũi tên chuẩn bị trong tay đã sớm bắn ra, nào biết đối phương lại thẳng tắp rớt xuống đất, mà tên của mình liền xuyên vào trên vách đá dựng đứng! Con ngươi của Dư Hạo Thành thiếu chút nữa rơi ra ngoài, này, này, vậy cũng là võ lâm cao thủ?!
Hoa Vị Miên khóc không ra nước mắt, nàng cũng không muốn a, chưa từng thử qua thời điểm đang bay thì bị trúng tên, nhất thời không kịp phản ứng, dưới chân liền bổ nhào về phía khoảng không.
Thời điểm sắp rơi xuống đất, Hoa Vị Miên nhanh chóng lật người mới có thể không ngã dưới tư thế chó gặm thức ăn.
Không kịp đợi nàng thở, binh lính bên này liền xông tới, Hoa Vị Miên vừa tránh vừa hét lớn: “Ta chính là một người qua đường, có gì hảo hảo nói đi!”
Loạn quân ai còn có thể nghe được nàng nói gì, Hoa Vị Miên sờ bò lăn lộn, trên mặt đất giằng co thật lâu, giương mắt lại thấy được cái tên thiếu chút nữa đem nàng một mũi tên xuyên tim, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vươn tay nói: “Nguyên soái, ngươi hãy nghe ta nói a, ta chính là một người qua đường, không có ác ý!”
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy người nọ rút kiếm ra phất tay bổ tới, còn lớn tiếng nói: “Người nào bắt được người này, có trọng thưởng!”
Hoa Vị Miên thật vất vả tránh thoát một kiếm trước mặt, binh lính phía sau giống như đánh máu gà lao về phía nàng, lăn lộn trên mặt đất lâu như vậy nàng đã rất mệt mỏi, còn đụng phải một tên tướng quân không rõ lý lẽ, làm cả người nàng đều bốc hỏa!
Tay vung lên, Hoa Vị Miên tung người bay lên không trung, rơi xuống đất quét chân một đường, quật ngã một vòng người.
“Đây là các ngươi chọc ta đấy!” Những lời này là hướng về phía Dư Hạo Thành nói.
Dư Hạo Thành mắt lạnh nhìn nàng, lớn tiếng nói: “Bắt nàng lại, phần thưởng ngàn lượng bạc!”
Phải biết người cổ đại thông thường một năm cũng tích lũy không đến hai lượng bạc, “phần thưởng ngàn lượng bạc” này không phải ý nói cho ngươi một cơ hội năm trăm vạn sao? Kết quả là, đều anh dũng a, liều mạng lao tới bắt Hoa Vị Miên, rất có cảm giác hùng tráng đồng quy vu tận.
Đạo lý hai nắm đấm phải đối mặt với bốn cánh tay Hoa Vị Miên vẫn là minh bạch, cho nên nàng tuân theo quy tắc đối địch tốt đẹp lưu truyền thiên cổ: bắt giặc phải bắt vua trước!
Dư Hạo Thành thấy nàng bay về phía mình, lập tức cười một tiếng, “Đưa tới cửa!” Nhấc chân liền nghênh đón.
Rất đáng tiếc, đánh giặc Hoa Vị Miên khẳng định không bằng hắn, nhưng luận võ công hắn cũng không bằng Hoa Vị Miên rồi, không tới một khắc đồng hồ liền phân được thắng bại.
Hoa Vị Miên một tay đè hắn xuống, cưỡi lên trên người hắn, cầm kiếm của hắn đặt trên cổ hắn, nhìn hắn hung hăng thở hổn hển một lát mới nói: “Ta nói, ngươi không thể nghe ta nói hết lời sao?”
Dư Hạo Thành quay mặt đi, hiên ngang lẫm liệt nói nói: “Nếu đã rơi vào trong tay ngươi, muốn giết cứ giết muốn chém cứ chém!”
Hoa Vị Miên kiên nhẫn phân tích: “Ta thật sự chỉ là kẻ qua đường, ta không muốn đánh với các ngươi, ngươi cần gì cố tình cắn ta không thả!”
Dư Hạo Thành hừ lạnh một tiếng, “Người mặc khôi giáp của quân địch, xông vào quân doanh của quân ta, Dư Hạo Thành ta cứ như vậy thả ngươi đi chẳng phải là làm nhục danh tiếng của bản tướng quân sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...