Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Thái hậu? Hoa Vị Miên khuôn mặt khẽ kéo, một vị lão bà tới góp cái gì náo nhiệt! Có lúc nàng thực không hiểu, tại sao Thái hậu sau khi trải qua cung đấu đến hủy thiên diệt địa còn có thể sống lâu hơn so với nhi tử của nàng? Chết sớm không phải tốt hơn sao?
Đi theo một lão ma ma đến tẩm cung Thiên Di Điện của Thái hậu, bảy ngoặt tám quẹo cũng không biết đã đi bao lâu rồi, mãi cũng không có đi đến Thiên Di Điện, lão gia hỏa này sẽ không cố ý đi.
“Ma ma, ngài vào cung đã bao nhiêu năm rồi?" Hoa Vị Miên đột nhiên nói: "Khẳng định cũng là trong cung này nhất đẳng lão nhân đi?"
Lão ma ma nhìn nàng một cái, một mực cung kính nói: "Lão thân vào cung hơn bốn mươi năm, vẫn phục vụ thái hậu nương nương."
"Thiên Di Điện là đi phía Nam hay là đi phía Bắc?" Hoa Vị Miên giống như không rõ ràng lắm hỏi han.
Lão ma ma buông xuống lông mày che giấu ánh mắt nói: "Phía nam."
Lão thái bà ngươi được đấy, lão nương dân mù đường ngươi liền cho rằng lão nương ngu ngốc sao, Thiên Di Điện rõ ràng là ở phía Bắc! Mặt trời đang treo trên bầu trời, ngươi cho là lão nương Đông Nam Tây Bắc cũng sẽ không phân biệt được có phải hay không!
"Ôi chao!" Hắng giọng gào thét một tiếng, Hoa Vị Miên cả người liền bổ nhào tới trên người bà ta.
Lão ma ma hoảng hốt, đưa tay phải đẩy nàng ra, Hoa Vị Miên lấy tay ghìm chặt cổ của bà ta, vận khí công đè xuống, thẳng tắp ép cong khung xương già của bà ta, "Ma ma, ta trẹo chân rồi, đi không được, ngươi cõng ta đi qua đi!"
Lão ma ma không quăng được nàng, mặt cũng tái đi, mình được hoàng hậu nương nương phân phó tối nay hãy dẫn người qua, vào lúc này cõng người lượn vòng quanh còn không phải muốn cái mạng già của nàng!
"Ma ma, làm phiền ngươi." Hoa Vị Miên tiếp tục vận khí, mùi vị bị nghìn cân đè lên dễ chịu đi, lão thái bà!
Lão ma ma miễn cưỡng kiên cường di chuyển hai bước, liền chống vào một bên núi giả thở phì phò, nhìn bé gái này thân thể rất nhỏ, thế nào cõng lên nặng như vậy?!
"Ma ma, sao lại không đi?"

"Tiên tử xin trước xuống dưới, lão thân một thân già khọm thật sự cõng ngươi đi không nổi, lão thân đi phía trước gọi người, tiên tử ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi!" Lão ma ma thương lượng với Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên cũng không làm khó nàng, nhảy xuống dựa vào núi giả, nói: "Ngươi đi đi!"
Lão ma ma hành lễ một cái, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
"Bố Thiện." Hoa Vị Miên đứng ngay ngắn.
"Tiểu thư." Bố Thiện từ góc tối bay ra ngoài.
"Làm cho nàng sau nửa canh giờ sau tái trở lại." Mắt phượng nhíu lại, cùng ta chơi, xem ta không chơi chết ngươi!
Ở trên đường tùy tiện kéo một tên tiểu thái giám làm cho dẫn đến Thiên Di Điện, đi vào vừa nhìn, quả nhiên các phi tử hậu cung đều ở đây, buổi sáng phải thỉnh an, buổi trưa muốn uống trà, này gia nhân tình cảm thật tốt.
"Thái hậu nương nương." Hoa Vị Miên khẽ cúi người.
Vị này Thái hậu xem ra mặt mũi trái lại thực hiền lành, bảo dưỡng cũng rất tốt, cũng không có nếp nhăn ở khóe mắt.
"Tiên tử vì sao trễ như vậy mới tới đây, khiến cho mẫu hậu sốt ruột chờ, mau mau ngồi đi!" Tư Đồ Uyển Ngọc bưng lên nụ cười hiền lương thục đức.
Hoa Vị Miên lãnh nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Vừa rồi lúc đi tới nửa đường, dẫn đường ma ma nói muốn đi tiểu tiện, ai ngờ vừa đi liền không trở lại, muốn đi lại sợ ma ma kia không tốt báo cáo kết quả nhiệm vụ ước chừng chờ nửa canh giờ."
Nghe một chút, thật là người tốt a, còn vì một nô tài suy nghĩ.
Thái hậu nghe vậy cười cười, thích thú nói: "Hoa nha đầu chờ đã lâu, nhanh đến ngồi bên cạnh ai gia."

Người ở chỗ này đều là sửng sốt, thái hậu nương nương từ khi nào thì trở nên hiếu khách như vậy?
Hoa Vị Miên ngược lại tự nhiên quen thuộc, đi tới ngồi bên cạnh nàng, nhìn chỗ ngồi đối diện Tư Đồ Uyển Ngọc cười đều nhanh nhịn không được.
"Lý ma ma còn chưa trở lại, tiên tử làm thế nào tới được?" Nàng lại hỏi.
Nghĩ chọc ta bánh xe, không dễ dàng như vậy!
"Vừa lúc hoàng thượng đi ngang qua, tùy tiện kêu gã thái giám liền dẫn ta qua đây." Hoa Vị Miên đắc ý, có bản lĩnh ngươi đi tìm Thuần Vu Phóng lấy lời khai a!
Thái hậu trái lại vui tươi hớn hở, nói: "Được rồi được rồi, ai gia một lát thật tốt xử phạt cái kia nô tài, dám ném chủ tử qua một bên, Hoa nha đầu, kể một chút cho ai gia nghe những chuyện lý thú mà các ngươi gặp phải trên đường đi !"
Hôm nay danh tiếng của Tư Đồ Uyển Ngọc đều bị Hoa Vị Miên áp đảo, đành phải ngồi ở một bên cười theo, Phó Ninh Tự kia không được Thái hậu yêu thích có thể sớm rời đi, nhưng nàng không thể, thật vất vả mới chiếm được Thái hậu yêu thích, chẳng lẽ chỉ vì một Hoa Vị Miên liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ?!
"Ngài không biết, khi đó mặt Thanh Dương đều tối đen, tức giận tới mức giậm chân!" Hoa Vị Miên dĩ nhiên là lấy chuyện xấu của Thanh Dương ra nói, thân phận của hắn được nàng sửa qua vừa phải, lấy ra cười cũng không tổn thương phong thái.
"Ha ha!" Thái hậu cũng không nhịn được cười to, còn dùng khăn che miệng, cười một lất liền thở không nổi, vội khoát tay một cái nói: "Hoa nha đầu đừng nói ahhh... Hôm nay ai gia thật sự không có hơi sức cười nữa."
Hoa Vị Miên vỗ lưng của nàng giúp nàng thuận khí, sau đó lại lấy ra một bình sứ trắng như tuyết, nói: "Thái hậu nương nương, đây là nhuận da cao do Vị Miên chính mình điều chế, ngài thử một chút, còn có tác dụng an thần giúp dễ ngủ!"
Thái hậu cầm lấy, mở nắp bình vừa ngửi, kinh ngạc nói: "Thơm quá!"
"Uyển Ngọc ngươi ngửi." Vừa nói vừa đưa cho Tư Đồ Uyển Ngọc.
Tư Đồ Uyển Ngọc chỉ đành phải nhận lấy, đặt ở chóp mũi, chốc lát liền kinh ngạc nói: "Quả thật rất thơm, Vị Miên muội muội cái này sử dụng cái gì làm thành?"

"Rắn" Hoa Vị Miên lạnh nhạt nói.
Tư Đồ Uyển Ngọc vừa nghe liền quăng trong tay bình, rút tay về nói: "Làm sao ngươi dám đưa đồ vật dơ bẩn như vậy cho mẫu hậu?!"
Những lời này thốt ra, Hoa Vị Miên ngược lại không có việc gì, Nhưng nhìn Thái hậu có chút mất hứng, đồ là nàng thu, lúc này ngươi nói đồ vật này dơ bẩn, kia đại biểu cái gì?
Hoa Vị Miên hắng giọng một cái, nói: "Hoàng hậu nương nương chớ sợ hãi, này rắn cũng không phải là bình thường rắn."
"Hoa nha đầu ngươi lại nói một chút." Thái hậu có nhiều hứng thú xoay đầu lại.
"Này cao chỉ dùng da rắn chuyên ăn hoa Tuyết Liên lúc rắn lột xác nghiền lát điều chế mà thành, Thiên Sơn Tuyết Liến vốn một gốc cũng khó cầu, càng không cần phải nói đến lấy da rắn ăn hoa này, riêng này một chai, thu thập da rắn phải mất thời gian 5 năm." Hoa Vị Miên tận lực khoa trương.
"A?" Thái hậu nghe xong càng cao hứng, vuốt vuốt trên tay bình nhỏ, vội vã muốn thử một chút.
Phá vỡ âm mưu quỷ kế của người khác vốn là chuyện hết sức thỏa mãn, đâm chết âm mưu quỷ kế của người khác khi vẫn còn ở trong trứng nước càng thêm thỏa mãn, cho nên Hoa Vị Miên nhìn đánh chủ ý mưu ma chước quỷ Tư Đồ Uyển Ngọc nói: "Không bằng Thái Hậu nương nương hiện tại liền thử một chút hiệu quả, hoàng Hậu nương nương cũng vừa vặn có thể thử xem một chút."
Thái hậu ngay lập tức liền đồng ý, ngay dưới sự chỉ đạo của Hoa Vị Miên, thoa lên trên mặt, Tư Đồ Uyển Ngọc đương nhiên cũng là một phần tử trong thí nghiệm thuốc.
Hoa Vị Miên, ngươi cho rằng như vậy ta liền không có biện pháp ư, ngươi chờ xem đi! Trong mắt Tư Đồ Uyển Ngọc lướt qua thần sắc dữ tợn, âm u đáng sợ.
Cái gì gọi là đánh rắn tùy côn Hoa Vị Miên coi như là cảm nhận được rồi, lúc nàng đưa cao liền nhìn ra Tư Đồ Uyển Ngọc nghĩ lấy thuốc cao làm ra chút chuyện, cho nên nàng mới gọi nàng ta đồng thời dùng thử, tránh cho nàng ta lặng lẽ bỏ thuốc Thái hậu sau đó cho mình hạ ngáng chân. Nhưng mà nàng thật sự đã đánh giá thấp nữ nhân đã kết hôn, mọi người đều nói nữ nhân khi yêu chỉ số thông minh là số không, hừ hừ mỗi người nữ nhân sau khi kết hôn đều là Einstein, hóa ra chỉ số thông minh được bảo lưu, sau khi gả dùng toàn bộ để đối phó Tiểu Tam?
Khi toàn bộ hoàng cung khua chiêng gõ trống tìm ngự y, Hoa Vị Miên cũng biết to chuyện rồi, không bỏ hài tử không bẫy được sói, không nghĩ tới nữ nhân kia ngay cả bản thân cũng không tiếc cầm đi ra! Cũng không biết thuốc bôi từ đâu lấy được, trên mặt rậm rạp chấm đỏ, kiên quyết đổ trách nhiệm lên trên đầu nàng!
Ngươi nói cả đời người có thể làm mấy lần người tốt, nàng thấy tán gẫu cùng Thái hậu hợp ý mới tiêu pha một phen, nàng cái này đi nhờ xe đã sớm nên cười trộm rồi, lại còn dám chọc nàng bánh xe?! Tư Đồ Uyển Ngọc, lần này nhưng là tự ngươi tìm tới!
Thuần Vu Phóng mang người trùng trùng điệp điệp áp giải nàng đến Thiên Di Điện, rõ ràng là muốn khởi binh vấn tội.
Tư Đồ Uyển Ngọc bổ nhào vào trong ngực Thuần Vu Phóng khóc đến đòi sống đòi chết, nóng lòng mong muốn Thuần Vu Phóng lập tức lôi Hoa Vị Miên ra ngoài Ngũ Mã Phân Thây(*).

(*)Ngũ Mã Phân Thây: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.
"Uyển Nhi đừng khóc, trẫm sẽ vì ngươi làm chủ." Thuần Vu Phóng cũng muốn thật tốt trừng trị một chút nữ nhân phách lối này, cho nên hắn hiện tại thái độ rất rõ ràng, kiên quyết đứng ở Tư Đồ Uyển Ngọc bên này.
Không sao, Hoa Vị Miên sẽ không để ý, Thông minh lão luyện ngồi uống trà nhìn bọn họ hai phu thê kẻ hát người đệm.
"Hoa nha đầu, ngươi nói nhanh lên đây là chuyện gì xảy ra a!" Thái hậu nhìn trong mắt gấp trong lòng, nàng trái lại rất tín nhiệm Hoa Vị Miên .
Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn khăn che mặt của nàng, khẽ mỉm cười nói: "Thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương không cần gấp gáp, hôm qua Vị Miên không có nói công hiệu của thuốc hôm nay mới sinh ra như vậy hiểu lầm, khi lần đầu tiên sử dụng thuốc cần Vị Miên nghiền thuốc hỗ trợ phối chế, hơn nữa sử dụng châm pháp, trên mặt trước hiện lên chấm đỏ, đợi châm kim sau, trên mặt da cũ cởi hết, da thịt liền giống như vừa mới sinh."
"Thật?" Thái hậu vui mừng.
" Phương pháp xử lí của Vị Miên muội muội tỷ tỷ cũng không dám dễ dàng nếm thử, " Tư Đồ Uyển Ngọc lạnh lùng khẽ hừ, sau đó lại đáng thương quay qua nhìn Thuần Vu Phóng, "Hoàng thượng, nô tì sợ gương mặt này đã bị hủy, từ nay về sau không thể thật tốt phục vụ hoàng thượng. . . . . ."
Thuần Vu Phóng ôm lấy nàng không ngừng an ủi, ngược lại một bên Thái hậu nhìn không nổi, cau mày nói: "Hoa nha đầu đã nói này chẳng qua là bình thường phản ứng, cần phải như vậy tính toán chi li sao?"
Tư Đồ Uyển Ngọc vô cùng sửng sốt, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Thái hậu lại có thể vì Hoa Vị Miên bác bỏ thể diện của nàng.
Chu mỏ, nói: "Mẫu hậu dạy dỗ chính là. . . . . ."
"Ngươi nếu sợ, trước hết trì hoãn hai ngày, đợi mẫu hậu tự mình cho ngươi thử qua sau đó ngươi lại dùng!" Thái hậu hất tay áo đứng lên, vươn tay hướng Hoa Vị Miên, nói: "Hoa nha đầu, cùng ai gia đi vào."
Tư Đồ Uyển Ngọc uất ức hàm chứa nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Thái hậu, "Mẫu hậu. . . . . ."
Thái hậu không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng, dắt Hoa Vị Miên liền đi.
Thuần Vu Phóng nhìn Thái hậu bóng lưng, thần sắc hung ác nham hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui