Mồ hôi lạnh trên trán Thư Lưu Quan toát ra. Lúc nãy Hoa Bì Thử mà Hoa Vị Miên nuôi đã kinh động Huyết Ngọc. Hắn vẫn chưa vào động, Huyết Ngọc đã ra đón, vững vàng canh giữ ở cửa động, không rời nửa bước. Nó bất động, mình cũng không dám động. Tốc độ của Huyết Ngọc không phải loại mà khinh công có thể so sánh được. Trong khoảnh khắc cũng sẽ bị nó cắn đứt cổ!
Huyết Ngọc không nhúc nhích, nằm trước cửa động, tràn đầy tư thế nghênh chiến, nhưng lại hết sức che giấu được khó chịu. Địch không động nó không động.
Vậy nhưng Hoa Vị Miên không chờ được. Một người một thú này đều không phải thứ tốt lành gì, tất cả đều phải chết!
Toàn thân tỏa ra một luồng hơi thở lạnh lùng, mặt nàng âm trầm nhấc chân đi đến chỗ Huyết Ngọc. Trong nháy mắt người nàng phát ra áp lực khiến Bố Thiện Tuyền Ki có ý ngăn cản đều khiếp sợ, cuối cùng không mở miệng được.
Khi đi qua bên người Thư Lưu Quan, ánh mắt cùng hắn chống lại. Đáy mắt Thư Lưu Quan cả kinh, vội lách mình thối lui ba trượng.
Mang theo sợ hãi ở trong lòng mà nhìn Hoa Vị Miên. Trên người nàng, là sát khí!
“Thư Lưu Quan, người đả thương tướng công ta, món nợ này đợi lát nữa ta tính với ngươi. Đừng nghĩ trốn, hôm nay Hoa Vị Miên ta thề, Thư Lưu Quan ngươi nhất định sẽ chết trên tay ta!
Thư Lưu Quan rùng mình, nhưng lại không nhúc nhích.
Thật ra thì Hoa Vị Miên có chút giận chó đánh mèo. Nếu hắn không xuất hiện, Tông Chính Sở sẽ không bị thương. Thân thể hắn (Tông Chính Sở) vốn mắc kịch độc, tâm mạch bị tổn thương, hôm nay lại bị một chưởng của hắn (Thư Lưu Quan), nguyên khí tổn thương nặng nề, nhưng mà nghiêm trọng nhất là gián tiếp làm Tiểu Hoa Bì chết thảm. Nếu hắn không xuất hiện, Tiểu Hoa Bì không đến nỗi bị Huyết Ngọc cắn bị thương. Lần trước suýt chút nữa bị Đệ Ngũ đánh chết, lòng của nàng đủ đau đớn rồi… Ai làm nàng thất vọng, vậy nàng sẽ khiến hắn tuyệt vọng!
Lúc cách Huyết Ngọc ba thước, tiểu điêu ngồi chổm hổm trên mặt đất liền bắt đầu cong lưng, cảnh giác nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng.
“Không tốt, nàng muốn giết Huyết Ngọc!” Một giây trước Bố Thiện còn lo lắng cho Hoa Vị Miên, giờ mới phục hồi tinh thần lại. Sát khí cuồn cuộn kia của nàng rõ ràng là hướng về phía Huyết Ngọc.
Tuyền Ki cũng cả kinh. Huyết Ngọc là thánh vật của Quỷ Cảnh, làm có có thể chịu nửa điểm thương tổn nào!
Hai người bày ra tư thế chuẩn bị đi qua cứu giá, vậy mà một màn tiếp theo làm cho bốn người ở đây đồng thời bị che mất đầu óc sáng suốt:
Huyết Ngọc nhìn Hoa Vị Miên đang đi tới gần, đưa mũi ra ngửi ngửi, sau đó liếm liếm chân, cuối cùng đi đến bên chân nàng cắn làn váy của nàng kêu hai tiếng, híp nửa mắt, thích ý khỏi phải nói.
Cổ Hoa Vị Miên cứng đờ quay đầu nhìn hai người Bố Thiện Tuyền Ki, “Đây chính là động chủ Huyết Ngọc động mất hết tính người mà các ngươi nói?”
Bố Thiện Tuyền Ki rớt cả hàm. Huyết Ngọc luôn rất mạnh mẽ, các nàng cũng không dám đến gần, sao đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Trong ngực Thư Lưu Quan bực bội. Làm sao mà toàn bộ chuyện tốt đều để một mình Hoa Vị Miên chiếm hết vậy?
Cảm nhận được ánh mắt vừa hận vừa đố kị của hắn, Hoa Vị Miên nhìn về phía hắn, cười tỏa sáng.
Nhất thời Thư Lưu Quan có luồng dự cảm xấu.
Dùng chân đá đá Huyết Ngọc, Hoa Vị Miên chán ghét mà vứt bỏ, phân phó: “Coi giữ chỗ này, tỷ đi vào tìm thiên thư!”
Huyết Ngọc nhìn nàng mà lưu luyến không dời, kêu một tiếng, lại đàng hoàng nằm ở cửa động.
Hoa Vị Miên thì nghênh ngang đi vào. Ba người còn lại ước chừng sửng sốt một phút.
Đúng là tre già măng mọc. Đích thực các nàng cực kỳ không được súc sinh chào đón rồi!
Một mình Hoa Vị Miên dọc theo đèn đuốc sáng choang đi vào trong hang ngầm. Chưa đi được một phút, trước mắt đã trống trải. Phóng tầm mắt nhìn qua, cực kỳ thất vọng. Quả nhiên không có châu báu. Rừng thạch nhũ cực lớn đứng thẳng, chỗ giữa là một đầm nước, trên mặt còn có một ít sương mù lơ lửng, vài giá sách được đặt dựa vào một bên tường, còn có một bàn đọc sách, phía trên bày đủ bút, tiếp đó có mấy hộp nhỏ bên cạnh, còn có một đệm hương.
Ngoài cái đệm hương đó, đồ vật còn lại đều tích đầy bụi bặm, chắc là Huyết Ngọc thường lên ngủ gật.
Trên giá sách đặt đầy các loại y dược bí điển. Hoa Vị Miên lật lật, chỉ có một cảm nghĩ, người cổ đại chống ẩm chống sâu bọ thật tốt, hơn hai trăm năm cũng không hỏng… Chờ chút, con chồn kia hơn hai trăm tuổi?! Không nhìn ra được, lại có thể già như vậy… Lão bất tử!
Lật khắp giá sách cũng không tìm được cái gọi là thiên thư. Theo lý thuyết di#n.dan/le-quy=d*n tình huống đặc biệt ứng với cách giải quyết đặc biệt thì mới đúng. Nghe tên cũng biết đủ mánh lới, làm sao lại không lấy được cống phẩm?
Thiên thư chưa tìm thấy mà lại lấy từ trong tráp được hai bộ quần áo nữ tử vẫn còn mới tinh, tính chất cũng không tệ lắm, lạnh như băng. Nhìn nhìn toàn thân nhếch nhác của mình, lại nhìn hàn đàm kia một chút, cuối cùng vẫn quyết định tắm một cái.
Nhảy xuống nước thì bơi ếch cái đã, mặc dù nước rất lạnh, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ rất hưởng thụ. Rốt cuộc ba phút sau lạnh đến nỗi hàm răng trực tiếp đánh vào nhau, nên mới ngoan ngoãn trèo lên bờ.
Lấy y phục ra, nhưng từ trong quần áo bất ngờ rơi ra một quyển sách. Nhặt lên, vừa nhìn thấy, ơ, là bản thiên thư kia.
Bìa ngoài rất bình thường, trừ cái tên vang dội này. Mở ra, từng tờ từng tờ đều là giấy trắng. Đột nhiên Hoa Vị Miên nghĩ, người sáng lập Quỷ Cảnh này là đồng hương của nàng, thiên thư này sợ cũng là bịa đặt ra để gạt người. Nếu muốn gạt, vậy thì cứ gạt đến cùng đi!
Bố Thiện và Tuyền Ki bị vẻ tươi đẹp của nữ tử trước mắt làm kinh sợ một hồi, ba ngàn sợi tóc đen mượt buông xuống rơi tán loạn vẫn còn mang theo một chút hơi ẩm, một bộ bạch y càng làm cho nàng siêu phàm thoát tục, như bạch hà* trên mặt nước, tự mang một phần tươi mát, một phần cao quý, bước chân tràn đầy sự nhẹ nhàng, không như nữ tử nhân gian… Song, trên tay phải nơi để quyển sách kia lại lắc lư giống như bị rút gân làm hỏng mỹ cảm*.
*Bạch hà: Hoa sen trắng.
*Mỹ cảm: Khả năng thưởng thức cái đẹp.
Hoa Vị Miên quay bìa sách về phía Thư Lưu Quan, sắc mặt Thư Lưu Quan liền thay đổi, thân thể cũng không nhịn được nghiêng về phía trước. Nàng chỉ cười một tiếng, đưa tay gỡ cây đuốc ở cửa động xuống, để thiên thư lên phía trên, nói: “Thư Lưu Quan, không phải ngươi muốn vật này sao, tới lấy đi!
Chính mắt nhìn thấy thiên thư bén lửa, can đảm của Thư Lưu Quan dường như sắp rạn nứt, tung người nhào về phía Hoa Vị Miên. Hoa Vị Miên giơ tay lên, sách đốt một nửa bay thẳng về Triêu Sơn nhai.
Đi đi, đi tìm thiên thư của ngươi đi!
Nào biết Thư Lưu Quan nhất định dừng cũng không dừng mà nhảy theo xuống. Ngay lúc ấy Hoa Vị Miên liền rung động. Nói như vậy, người như Thư Lưu Quan đó hẳn là quan tâm tính mạng hơn mới đúng chứ. Nhìn từ trên xuống, nhai này cao không nhìn thấy đáy, thiên thư này lại có sức quyến rũ* lớn như vậy khiến hắn phấn đấu quyên mình?
*Mị lực: Sức hấp dẫn.
“Chủ nhân.” Hai người Bố Thiên Tuyền Ki quỳ một chân xuống, cúi đầu gọi.
Hoa Vị Miên ngẩn người, vội đưa tay đỡ các nàng, “Các ngươi gọi một tiếng như vậy, ta vẫn rất ngượng ngùng.”
Bố Thiện lắc lắc đầu, nói: “Chủ nhân trước đã từng nói qua, ai có năng lực không hề tham luyến mà vứt bỏ thiên thư, mới xứng đáng là chủ nhân của Quỷ Cảnh.”
Hoa Vị Miên một phen mồ hôi: Các nàng sợ bị nàng đùa giỡn đây mà…
“Chủ nhân không những tự nhiên được Huyết Ngọc yêu thích, lại còn có trí tuệ buông tha cho võ công tối cao (cao nhất) của thiên hạ, Tuyền Ki thật bôi phục.” Mặt Tuyền Ki đầy nóng bỏng, “Lúc nhỏ từng nghe chủ nhân trước nói qua, vô tham vô tà niệm mới có thể áp đảo vạn vật, không bị die&đaan=lee#quyy!doon trói buộc bởi chuyện dung tục của nhân gian, như vậy Quỷ Cảnh mới có thể đời đời đông đúc truyền xuống.”
Hoa Vị Miên nâng trán, giơ tay cắt đứt lời nàng: “Khi ngươi còn nhỏ?”
Tuyền Ki ngừng lại một chút, nói: “Đúng vậy, khi ta được sinh ra chủ nhân trước vẫn còn.”
“Từ từ, ta chóng mặt,” Hoa Vị Miên biểu thị phải hiểu rất khó khăn, “Không phải lão thái bà kia đã chết hơn hai trăm năm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...