Kết thúc buổi học, Vũ Dạ Uyển cũng chỉ nhìn Dịch Vi bằng nửa con mắt, dù sao thì hiện tại người có tiền, có quyền nhất chính là cô.
Trong lớp không nể mặt cô cũng sẽ nể mặt gia thế của cô, mà hỏi thử xem ai ai ở Phong Thành mà không muốn một lần đặt chân đến công ti giải trí Thống Nhất, nơi này được xem là một nơi vô cùng thiêng liêng, ban đầu họ tưởng chỉ cần Trang Nhược Uyển giải nghệ là Thống Nhất cũng tiêu tan, nhưng cũng may là có Đường Phục Sinh phục hưng lại Thống Nhất, mãi cho đến khi Vũ Dạ Uyển hiểu chuyện thì họ mới biết Vũ Dụ Bạch giữ lại Thống Nhất là cho cô.
Nhưng đương nhiên với một người tự cao tự đại luôn cho mình là nhất như Dịch Vi thì làm sao chịu được ánh nhìn sắc lẹm kia chứ, tuy nhiên thì cô nhìn ra Dịch Vi là dạng người hiểu chuyện, cô ta đã cố gắng xây dựng hình tượng thanh thuần tiên nữ, làm sao có thể nổi nóng ở giữa trường chứ.
Ngay lúc này Lý Hoàng Bân cũng từ trường sân khấu chạy đến bên cạnh Dịch Vi, Liêu Thạc Tú nhìn thấy cậu ấy liền mách lẻo chuyện ở trong lớp, khiến cho thành kiến của Lý Hoàng Bân đối với cô càng tăng lên.
- Vi Vi, chị đừng để ý đến cô ta, cô ta ỷ lại gia thế nên kiêu ngạo hống hách là như thế.
Đâu phải ai xinh đẹp cũng hiền lành như Dịch Vi nhà chúng ta.
Khóe môi của Vũ Dạ Uyển giật giật, những tên nam nhân này đúng là chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài rồi đánh giá cả một con người.
Nhưng cô không quan tâm, nhìn thấy xe của Giản Thiên Trọng đến là nhanh chóng lên xe rồi về nhà.
Liêu Thạc Tú thấy thế liền hỏi nhỏ:
- Vi Vi, cậu và cô ta đóng chung phim, vậy người đàn ông kia là…
- Hình như là bạn trai của cô ấy.
Liêu Thạc Tú nhìn thấy vậy liền nảy lên một ý nghĩ táo bạo, thử hỏi xem trong giới giải trí nghiêm cấm nhất chính là yêu đương, đằng này cô còn là diễn viên tuyến chính trong bộ phim mới, thì thử hỏi nếu như Thẩm đạo biết được cô có người yêu còn bị lên hot search, thử hỏi có đạo diễn nào là không lo lắng chứ.
Còn tại Vũ trạch, Vũ Dụ Bạch đang ngồi nói chuyện với Đường Phục Sinh, anh cũng không biết bây giờ nên tâm sự với ai nên mới tìm đến Dụ Bạch, khi hỏi đến thì anh vẫn luôn chối đây chối đẩy tự mình dối lòng rằng không có tình cảm với Dạ Uyển.
Nhưng anh thật sự nhìn ra trong lòng của Đường Phục Sinh ngay từ đầu đã thích Vũ Dạ Uyển rồi, anh chỉ là sợ thiên hạ dị nghị mối tình của hai người hơn nhau quá nhiều tuổi, còn nói anh là muốn trèo lên cành cao, sẽ nói anh là “Chạn vương”.
- Phục Sinh, tôi thấy là cậu rất để ý đến Tiểu Dạ.
Vậy mà cậu vẫn không nhận sao?
- Tôi thật sự không thích Uyển Uyển, dù cậu hỏi tôi một trăm, một ngàn lần thì tôi vẫn đáp là không!
Vũ Dụ Bạch lắc đầu ngán ngẩm, đến khi Quan Vi Duyệt từ trường về đến nhà thì cũng không thấy cô đâu.
Lúc này Đường Phục Sinh mới lên tiếng hỏi:
- Uyển Uyển không về với chị dâu sao? Tôi tưởng hôm nay chị dâu có tiết dạy lớp của cô ấy… Cô ấy không về với chị dâu à?
Quan Vi Duyệt cũng nhìn sang chồng mình rồi cười khẽ, đáp:
- Tiểu Dạ đã trưởng thành rồi, em ấy cũng có bạn trai rồi, đâu thể nào luôn ở bên cạnh chúng tôi? Phục Sinh, nếu cậu lo cho em ấy thì cậu hãy gọi cho em ấy đi.
- Tôi…
Đường Phục Sinh thật sự á khẩu, anh cũng chỉ biết đưa mắt nhìn về phía của Vũ Dụ Bạch cầu cứu, nhưng anh ấy thì lại nhún nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của hai người họ, mặc dù là anh trai cũng không tiện nói nhiều.
Nhưng Vũ Dụ Bạch nhìn ra cậu bạn này sớm đã có ý với Tiểu Dạ, nhưng cái miệng thì vẫn không chịu thừa nhận, đối với chuyện này thì Dụ Bạch có thể thông cảm được, Đường Phục Sinh từng rất nhiều lần từ chối lời bày tỏ của em gái anh, nhưng bây giờ thì chính anh lại bị cái si tinh quật ngã, thật sự là thích người ta muốn chết nhưng vẫn cứng miệng chối bỏ.
Thật không hiểu nỗi những người này đang muốn làm gì nữa.
Nhưng nghĩ lại thì năm đó Vũ Dụ Bạch cũng từng chạy trốn tình yêu của mình như thế, nghĩ lại thì thật sự thấy mình quá ngu ngốc, anh cũng không muốn người bạn thân của mình sẽ đạp lại vết xe đổ của mình năm xưa, liền vỗ vỗ vai của anh một cái, nói:
- Đừng để bản thân sẽ hối hận, năm đó tôi cũng từng chạy trốn tình cảm của mình, nhưng mà cậu thấy đó… Duyệt Duyệt vẫn luôn một lòng với tôi, kể cả tôi có xa lánh cô ấy thế nào.
Nhưng giữa tôi và Duyệt Duyệt chỉ là sáu năm, nếu như thêm một vài năm thì có lẽ đã không được trọn vẹn như bây giờ.
Trái lại thì Tiểu Dạ đã thích cậu từ bé, tỏ tình cậu hơn hai mươi lần rồi vậy mà cậu vẫn từ chối.
- Tôi không muốn cô ấy bị người đời soi mói, dị nghị.
Vũ Dụ Bạch cũng chỉ biết an ủi và cho lời khuyên, chứ chẳng thể nói gì hơn.
Anh cũng tâm trí rối bời không biết nên làm gì tiếp theo nữa, ngay lúc này Cao Trấn Hào đi vào, nói:
- Xin lỗi Dụ Bạch, nhưng mà nửa tiếng nữa Phục Sinh cần đến phim trường, bây giờ cậu ấy cần phải chuẩn bị một chút.
Vũ Dụ Bạch nghe vậy cũng gật đầu rồi để anh rời đi, nhưng trước khi anh rời khỏi thì cậu ta vẫn nói một câu “Nên xem lại trái tim của cậu rồi hãy quyết định”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...