Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Edit: Vạn

“Cũng được.” Lý Tưởng cũng không biểu thị hài lòng hay không, biểu tình rất bình thản, chỉ khẽ gật đầu nói, “Xin khen thưởng cho Phó Nghị đó là chuyện phải làm, cậu ấy làm nhiều chuyện như vậy, chịu nhiều ủy khuất như vậy, nên cho cậu ấy được khen thưởng. Về phần ông nói triển khai cái gì tự kiểm điểm phê bình, tôi thấy không cần đâu, vẫn nên là tranh thủ thời gian tìm nội gián hơn, đây mới là chuyện trọng yếu.”

Sắc mặt Chu Triết rất khó coi, nhưng lại không có biện pháp gì, Lý Tưởng chính là cầm “Thượng Phương bảo kiếm” mà đến, huống chi tình thế đột nhiên nghịch chuyển, Hùng Bách Đào trực tiếp bị mang đi, cho thấy Hùng Bách Đào là có chuyện rồi, nếu như lão còn kiên trì bảo Phó Nghị có tội nữa thì khó tránh khỏi bị mượn cớ nói rằng lão cùng Hùng Bách Đào có cấu kết với nhau.

Tội danh này rất lớn đấy, làm cục trưởng Cục quốc an thành phố Giang Châu, nếu thật sự cấu kết với người khác tiết lộ tình báo bí mật quốc gia, vậy lão chờ được đối đãi ngoài pháp luật nhà nước còn có điều lệ của Cục quốc an nữa, chỉ sợ khi đó lão chết hơn trăm lần cũng không đủ.

Chu Triết hít sâu một hơi, nói: “Nội gián cũng cần tìm ra, kiểm điểm cũng cần tiến hành, qua chuyện này chúng ta đều phải cố gắng tìm vấn đề của chính mình cho tốt, ngăn chặn loại chuyện tương tự phát sinh lần nữa.”

Lý Tưởng liếc mắt thâm ý nhìn Chu Triết một cái, nhưng cũng không nói gì, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Thường Khả Dung, lạnh lùng cười, nói: “Thường bí thư trưởng, ông đại biểu cho Thị ủy chính quyền thành phố, tôi muốn hỏi, đối với loại kết quả này, Thị ủy chính quyền thành phố còn có ý kiến gì không?”

Thường Khả Dung mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Đối với hành vi cả gan làm loạn của Hùng Bách Đào, Thị ủy chính quyền thành phố sẽ dựa theo quy định pháp luật nghiêm khắc xử lý, về phần nội bộ Cục quốc an xử lý như thế nào với các nhân viên thì Thị ủy chính quyền thành phố không có quyền can thiệp, cũng không phát biểu ý kiến cái nhìn gì.”


Ý ở ngoài lời, chính là muốn nói cho Lý Tưởng, Thị ủy chính quyền thành phố sẽ không phát biểu ý kiến cái nhìn gì, Cục quốc an xử trí Phó Nghị như nào đó là chuyện của Cục quốc an, cùng với Thị ủy chính quyền thành phố không liên quan gì cả.

Lý Tưởng lạnh lùng cười, Thường Khả Dung chơi loại thủ pháp ‘thái cực’ này với hắn thì tìm nhầm người rồi, có điều Phó Nghị đã không có việc gì, hắn cũng không muốn sinh sự thêm, thấy Thường Khả Dung đại biểu Thị ủy chính quyền thành phố đã tỏ thái độ, như vậy cho dù có người còn muốn làm chút gì đó cũng không đối phó được Phó Nghị, gật đầu nói: “Đã như vậy chuyện này quyết vậy đi, tôi sẽ báo cáo lên tổng bộ, được rồi, Chu cục trưởng, Thường bí thư trưởng, các ông cứ tiếp tục họp đi, tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Bốn người vệ sĩ cũng đi theo sau lưng Lý Tưởng, rời khỏi phòng họp.

“Đại ca, chờ em với.” Phó Nghị nào quản tới ánh mắt sát nhân của Chu Triết, đuổi theo cước bộ của Lý Tưởng.

Bên ngoài tòa nhà Cục quốc an, Lý Tưởng để cho bốn người vệ sĩ đi về phục mệnh với Phó Bản Triều, tiếp theo sẽ là chuyện của những người cao tầng đánh cờ, không phải là những việc Lý Tưởng có thể tham gia.

Phó Nghị đuổi theo ra ngoài, sau khi thấy bốn người vệ sĩ rời đi, nhếch miệng cười nói: “Đại ca, anh đồng ý lời mời của tổng bộ hả?”

“Đồng ý lời mời cái gì?” Lý Tưởng xuất cái giấy chứng nhận kia ra, giơ giơ lên, tức giận nói, “Cái gì mà Điều tra viên đặc biệt chứ, Phó Nghị, anh cho chú biết, nếu không phải là chú thì lão tử đél làm cái Điều tra viên đặc biệt gì đó đâu.”


“Dạ dạ, em biết, đại ca là vì anh em mà giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, làm cho anh em trong lòng luôn nhớ kỹ ân tình này.” Phó Nghị đặt tay lên ngực, cười ha hả nói.

“Cút đi, ở trước mặt lão tử vỗ mông ngựa, cậu cho là lão tử dễ lừa như vậy sao! Anh xem cậu không có việc gì thì đi tìm một cô gái mà vỗ mông đi.” Lý Tưởng tức giận nói.

Phó Nghị vỗ vỗ cái ót, cười lém lỉnh nói: “Tạm thời còn chưa có ý định này.”

Vừa thấy được ánh mắt sắc bén của Lý Tưởng, Phó Nghị vội vàng sửa lời nói: “Đây không phải vì do không gặp người thích hợp sao, chỉ cần gặp được người thích hợp nhất định sẽ kiên quyết học theo tinh thần tán gái của đại ca, tuyệt không buông tha.”

“Biến, lại nói xấu lão tử.” Lý Tưởng rút ra hai điếu thuốc ném cho Phó Nghị một điếu, mình hút một điếu, thần sắc nghiêm túc nói, “Phó Nghị, sau này cậu phải cẩn thận một chút, nước thành phố Giang Châu rất sâu đấy. Trên chiến trường cậu là một viên hổ tướng, nhưng trong chính trị cậu chẳng qua chỉ là trẻ con, nếu không có cha cậu bảo kê, lúc này đây cậu thật sự bị người ta tính kế rồi.”

Phó Nghị hung hăng rít một hơi thuốc, lạnh nhạt nói: “Thật không nghĩ tới, Hùng Bách Đào ngay cả con trai của mình cũng không tha, giết người diệt khẩu, bọn họ rốt cuộc muốn bịt miệng chuyện gì nhỉ?”


Lý Tưởng nói: “Không biết, đây là một dây xích lợi ích cực kỳ phức tạp, Hùng Bách Đào chẳng qua chỉ là một con tốt không quan trọng. Được rồi, không nói những thứ này nữa, sau này cậu phải cẩn thận đấy, bây giờ tránh được một kiếp nhưng cũng đắc tội với một ít đại lão chính giới thành phố Giang Châu rồi, ngay cả Chu Triết xem cậu cũng không vừa mắt. Những ngày tiếp theo sau này cậu sẽ không được tốt lắm đâu.”

Phó Nghị cười nhạt vài tiếng, nói: “Em quản khỉ gió gì ai thuân mắt ai không thuận mắt, làm quân nhân em chỉ phục tùng quân lệnh, làm chuyện chính mình nên làm, trong chính trị em không hiểu chuyện, nhưng ai có thể đụng tới em, em cũng không phải ăn chay.”

Lý Tưởng lắc đầu, ngữ trọng tâm trường nói: “Phó Nghị, đừng đem sự tình nghĩ đơn giản như vậy, đấu tranh trong chính trị còn tàn khốc hơn nhiều so với cậu suy nghĩ, phức tạp rất là nhiều, cậu phải thật cẩn thận cẩn thận ứng phó, ngàn vạn lần không được lỗ mãng, biết không?”

*ngữ trọng tâm trường: lời nói chân thành, tình ý sâu xa

“Vâng, đại ca.” Phó Nghị nghiêm chào nói.

“Được rồi, không nói với cậu nữa.” Lý Tưởng đem tờ chứng nhận kia đưa cho Phó Nghị, cười nói, “Giúp anh một việc, đem giấy chứng nhận này trả lại cho lão tử nhà cậu, nhiệm vụ này anh đã hoàn thành, tờ chứng nhận này ở lại chỗ anh cũng vô dụng.”

“Đừng mà, đại ca...” Phó Nghị định nói chuyện.


Lý Tưởng giơ tay ngăn lại, nói: “Không cần nói lời thừa vô ích, nếu còn cần, thì sẽ cần tới.” Xoay người hướng về phía xe của mình đi tới, mở nhạc lên, trực tiếp lái xe rời đi.

Phó Nghị nhìn giấy chứng nhận, ha ha cười, giảo hoạt nói: “Đại ca, anh cần có một bầu trời để thi triển tài hoa, Cục quốc an chính là bầu trời tốt nhất cho anh, giấy chứng nhận này em sẽ giữ lại cho anh, không đưa cho cha đâu.”

Lý Tưởng lái xe đến tập đoàn Khải Lý, đến phòng làm việc của Dương Tư Niệm, thấy Liễu Huyên đang ở trong phòng báo cáo công tác với Dương Tư Niệm.

Liễu Huyên thấy Lý Tưởng tiến vào, tức giận trợn trắng mắt nhìn hắn, hiển nhiên nàng đối với Lý Tưởng không có ấn tượng tốt đẹp gì.

Lý Tưởng cảm thấy rất oan uổng, hắn cũng chưa làm cái gì, sao lại chọc cho cực phẩm ngự tỷ này không vui rồi.

“Lý Tưởng, cậu tới rồi, chờ một lát tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.” Dương Tư Niệm mỉm cười gật đầu với Lý Tưởng, bảo Lý Tưởng trước hết chờ một chút.

“Được!” Lý Tưởng nhún vai, không biết vì sao Dương Tư Niệm đột nhiên đối tốt với hắn như vậy, ngữ khí lời nói đều thay đổi, nhưng hắn có nguyên tắc không xen vào việc của người khác, không có suy nghĩ nhiều làm gì, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm thì trở về bàn làm việc của chính mình chơi game.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui