Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Edit: Vạn

“Ha ha, đùa thôi đùa thôi.” Lý Tưởng cười, nói, “Yên tâm đi, chuyện còn lại tôi sẽ an bài tốt cho cô hết, cô cho Dương gia nhân tình lớn như vậy, tôi nghĩ cô ở Dương gia sẽ sống tốt hơn một chút.”

“Lý Tưởng, cảm ơn cậu.” Dương Tư Niệm thật lòng nói.

Lý Tưởng dập tắt tàn thuốc, sờ sờ cái mũi, cười nói: “Chỉ cảm ơn như vậy sao!?”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Dương Tư Niệm tức giận hỏi.

Lý Tưởng nói: “Ví dụ như lấy thân báo đáp a, lại ví dụ như làm ấm giường cho tôi, ngày dài lạnh giá, ngủ một mình lạnh a!”

“Lượn, bây giờ là mùa hè, cậu cũng không sợ nổi ngứa hả.” Dương Tư Niệm mắng.

“Haha...” Lý Tưởng cười to.

Trầm mặc một hồi, Dương Tư Niệm cắn môi, nói: “Nếu như cậu muốn, tôi có thể cho cậu, nhưng chỉ có một lần.”

“Không, con người của tôi tâm cao khí ngạo, cô không phải thật lòng thì tôi cũng sẽ không muốn.” Lý Tưởng nói, “Được rồi, nói vậy thôi, cô nghỉ ngơi thật tốt, chứ suy nghĩ lung tung.” Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.


“Cậu...” Dương Tư Niệm có lời mà không nói được, mình cũng đã chủ động như thế, người nam nhân này cư nhiên lại trực tiếp cự tuyệt, làm cho nàng dở khóc dở cười, ngượng ngùng không thôi.

Lý Tưởng sau khi cúp điện thoại, lại rút ra một điếu thuốc khác để hút, nghĩ một hồi, ấn ra một dãy ra, là số điện thoại của Phó Bản Triều, gửi một cái tin: Có thể hành động.

Sau đó để di động vào một bên ghế dài, dựa lưng vào ghế, hai mắt nhìn nơi phương xa, hắn biết, việc Hùng Huy chết rất nhanh sẽ truyền đến tai rất nhiều người, như vậy thế lực khắp nơi liền chính thức bắt đầu tính kế với nhau.

Hùng Bách Đào đó là chuyện sớm muộn, kế tiếp ánh mắt của các đại lão sẽ đặt vào vị trí Phó bí thư chánh pháp ủy thành phố Giang Châu, Dương gia có nắm bắt được cái vị trí này hay không thì phải xem sức ảnh hưởng cùng tài nguyên chính trị của Dương lão gia tử.

Chuyện hắn nên làm đã làm, tiếp đó, thao tác cụ thể là để chuyện trong cao tầng với nhau.

“Liệu rằng chia tay trong em có quên được câu ca...”

Hùng Bách Đào đang nằm thì bị tiếng nhạc chuông điện thoại đánh thức, lông mày nhíu một cái, có vẻ không cao hứng lắm.

“Lão Hùng, là ai vậy?” Bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, bĩu môi mất hứng, nói thầm một câu.

“Em trước tiên cứ ngủ đi, có lẽ là tìm anh có việc.” Hùng Bách Đào bóp ngực cô nàng kia một chút, cảm nhận được co dãn từ ngọn núi cao, trong lòng không khỏi dấy lên một trận tà hỏa.

“Ư!” Cô gái rên rỉ một tiếng, thân thể mềm mại như rắn, một chân đã cuốn lấy Hùng Bách Đào, quyến rũ nói, “Nhanh lên một chút, em muốn nữa rồi.”

“Được, anh lập tức xong đây.” Hùng Bách Đào cười bỉ ổi, cầm điện thoại đi động lên, khoác áo đi ra ngoài ngồi ở phòng khách, thấy là thư ký của mình gọi tới liền nhận điện thoại, không vui nói: “Có chuyện gì?”

Người thư ký này cũng đã đi theo mình lâu, đối với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình là biết rõ, không phải xảy ra chuyện lớn, muộn như vậy thư ký sẽ không gọi điện thoại quấy rầy lão nghỉ ngơi.

“Hùng bí thư, không hay rồi, Hùng thiếu chết rồi.” Thư ký lo lắng nói.

“Cái gì?” Hùng Bách Đào kinh hãi đứng thẳng người dậy, lạnh lùng nói, “Cậu nói ai chết? Hùng Huy?” Trong lòng khẩn trương không thôi, tay phải không khỏi run rẩy lên.

“Hùng bí thư, là Hùng Huy chết, Cục quốc an vừa gọi điện thoại đến nói Hùng Huy đã chết rồi, báo cho chúng ta tới nhận xác.” Thư ký cực lực cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mà ngữ khí không ngừng run rẩy, cho thấy nội tâm của hắn rất kích động.

“Bichj~” Hùng Bách Đào cả người ngồi thẳng xuống, tay phải vô lực buông thõng xuống, khóe mắt từ từ chảy ra từng giọt nước mắt lão cũng quên lau đi, hồi lâu mới run rẩy hỏi, “Nó chết như thế nào?”


Thư ký nói: “Bên Cục quốc an đã nói là Hùng thiếu tự sát.”

“Tự sát? Con mẹ nó, con ta mà tự sát?” Hùng Bách Đào vỗ mạnh bàn một cái, giận dữ hét, “Cục quốc an vô duyên vô cớ bắt con trai ta đi, bây giờ lại bức tử con trai ta, còn nói nó tự sát, sao, muốn đem tội danh vu oan lên đầu con trai ta? Chuyện này ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu, ta muốn cho kẻ bức tử con trai ta phải trả giá thật thê thảm.” Lời cuối nói ra giống như là tâm tê phế liệt mà gào lên vậy.

“Hùng, Hùng bí thư, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Thư ký sợ hãi dò hỏi.

Hùng Bách Đào cả giận nói: “Ta muốn gọi điện cho Bí thư, muốn Chu Triết cho ta một câu trả lời thỏa mãn.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó lão gọi một cuộc điện thoại tới điện thoại di động của Bí thư thành phố Giang Châu, sau một hồi điện thoại được nhận, lão trầm giọng nói: “Bí thư, thật xấu hổ, muộn như vậy còn quấy rầy ông nghỉ ngơi.”

“Có chuyện gì?” Đầu kia điện thoại truyền tới một thanh âm rất bình ổn tỉnh táo.

Hùng Bách Đào nói: “Là như thế này, Cục quốc an vô cớ bắt con trai của tôi đi, lại còn bức tử nó, Bí thư, mời ông làm chủ cho tôi, cho tôi một công đạo.”

Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, Hùng Bách Đào không biết trong lòng Bí thư đang suy nghĩ gì, cầm điện thoại không dám thở mạnh một chút nào.

Qua một hồi, bên kia điện thoại nói:”Ừ, chuyện này ta biết rồi.” Nói xong thì ngắt điện thoại luôn.

Hùng Bách Đào sửng sốt, không rõ Bí thư có ý gì, không biết là ý gì thì kế tiếp lão phải làm như thế nào?

Trong khoảng thời gian ngắn, lão ta đoán không ra được suy nghĩ thật sự của Bí thư, cả người đứng yên một chỗ.

Sau một hồi hắn mới nhớ tới, hẳn là nên gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục quốc an Chu Triết, hỏi ông ta một chút xem xảy ra chuyện gì, đã chiếu cố con của hắn như thế nào vậy.


Nhưng mà không đợi hắn gọi điện thoại, di động lại kêu lên, chính là điện thoại của Cục trưởng Cục quốc an Chu Triết, hắn tức giận nhận điện thoại, không đợi Chu Triết nói gì đã lớn tiếng quát lên: “Chu cục trưởng, con tôi chết ở chỗ của ông, ông định ăn nói với tôi như thế nào hả?”

Chu Triết thở dài nói: “Hùng bí thư, thật là xin lỗi, xảy ra chuyện như vậy cũng không phải là chúng tôi muốn. Có điều quý công tử tự sát là chuyện thật.”

“Sự thật? Chuyện gì thật? Con tôi đang yên đang lành vô duyên vô cớ bị Cục quốc an các người bắt đi, nhiều ngày như vậy tôi hỏi đến, nói các ông không điều tra được gì thì thả con tôi ra, ông lại nói giữ lại, bây giờ thì lại nói với tôi con trai tôi tự sát.” Hùng Bách Đào càng nói càng phẫn nộ, lạnh lùng nói, “Chu cục trưởng, đây là ông ăn nói với tôi sao?”

Chu Triết nhíu mày, hiểu được tâm tình của Hùng Bách Đào, nhưng Hùng Huy vì sao tự sát thì hắn cũng không hiểu rõ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì với Hùng Bách Đào.

“Chu cục trưởng, tôi không quản các ông muốn làm gì, con tôi chết, chết ở trong Cục của các ông, không cho tôi câu ăn nói thỏa mãn thì tôi nhất định không bỏ qua cho các người đâu.” Hùng Bách Đào không nói nhiều lời vô ích với Chu Triết nữa, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Diệp gia, sau khi được Diệp gia khẳng định, quyết tâm sáng sớm hôm sau đi Cục quốc an thành phố Giang Châu, ép hỏi Chu Triết, để hắn trừng trị nghiêm khắc người đứng phía sau.

... Lý Tưởng!!!

... Phó Nghị!!!

Còn có Dương gia nữa, hắn đều sẽ không bỏ qua, giết hại con trai hắn như thế nào thì hắn để cho bọn họ trả giá lại thế đó thật nhiều.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui