Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Không thể không nói, Dương Phượng Phượng tuổi tuy nhỏ nhưng phát dục tương đối khá.

Nhất là hai ngọn núi cao trước ngực, đã là cup D, có tiềm chất lớn tiến vào cup E, cùng Ngải Kỳ phân tranh lớn nhỏ.

Cho nên, Dương Phượng Phượng ưỡn ngực một cái, nhất thời, hai ngọn núi
cao hoàn mỹ co dãn hiện ra đầy đủ, một trái một phải, lúc lên lúc xuống, trong lòng mọi người có thể nói là sóng cuộn mãnh liệt, khí thế thật
kinh người a!

Dương Phượng Phượng nhìn thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Lý Tưởng,
trong lòng sợ hãi, ngồi trở về, hừ nói: “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa cẩn
thận ta móc mắt ngươi.”

Lý Tưởng cười haha một tiếng, nói: “Tiểu ny tử, không nên có ý câu dẫn ta, bằng không, ta sẽ đem ngươi làm ngay tại chỗ đấy.”

Dương Phượng Phượng mặt mỏng đỏ lên, ban nãy nàng đích thật là cố ý dụ
dỗ Lý Tưởng, có điều, nàng cong môi nói: “Vậy thì sao, ngươi là nam
nhân, nên có ý chí kiên định chứ.”

Lý Tưởng xấu xa nói: “Tục ngữ nói rất hay, nam nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ.”

“Ta hình như là nghe nói nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ.” Tô Tố Tố biểu thị hoài nghi của chính mình.

Lý Tưởng cười tà ác hơn, nói: “Vậy ngươi là như lang, hay là như hổ a!”

Tô Tố Tố xấu hổ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Ta, ta bình thường.”

“Bình thường? Bình thường như thế nào?” Lý Tưởng cười truy vấn.

“Không nói cho ngươi biết.” Tô Tố Tố da mặt thật không dầy như Lý Tưởng, nói được vài câu nàng đã thua trận.


Dương Phượng Phượng vội vã la lên: “Lý Tưởng ca, ngươi nói là nam nhân
ba mươi như lang, bốn mươi như hổ, nhưng ngươi mới hơn hai mươi tuổi,
còn chưa tới ba mươi đâu, không tính.”

Lý Tưởng nói: “Sao lại không tính chứ, nam nhân ba mươi như lang, bốn
mươi như hổ, vậy hai mươi nhất định là như lang như hổ rồi.”

“Phì”

Ba cô gái sửng sốt, lập tức đều cười lên, khuôn mặt đều ngượng ngùng đỏ bừng, không có biện pháp với Lý Tưởng.

Sau khi ăn cơm chiều xong, dưới sự nhất trí nghị quyết của ba cô gái, Lý Tưởng bị ép đi rửa bát, quét tước dọn dẹp, phục vụ ba cô nàng xem tivi.

Lý Tưởng không phục nói: “Ta phục vụ các ngươi ngủ là mạnh mẽ nhất, một
buổi tối, đừng nói ba người, làm cho gà bay chó chạy cũng có thể.”

Lời này vừa ra, tự nhiên là bị ba cô gái hợp lực thảo phạt, cuối cùng,
Lý Tưởng thỏa hiệp, khuất phục, ngoan ngoãn mặc tạp dề, tẩy rửa dọn dẹp
vệ sinh.

Phong cảnh buối tối rất ưu mỹ, Dương Phượng Phượng một mình ngồi ở ghế
dài trong sân biệt thự, ngây ngốc nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu.

Nghe được phía sau có tiếng bước chân, nàng vừa quay đầu lại liền thấy
Lý Tưởng, vội vàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Muộn như vậy ngươi còn không đi ngủ, có phải muốn làm
chuyện gì xấu hay không?”


Lý Tưởng cười nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ làm chuyện xấu gì?” Trực tiếp ngồi ở bên người Dương Phượng Phượng, thấy nàng tuy rằng cố giả bộ vui cười,
nhưng mà đau thương trong mắt là che giấu không được.

“Thế nào, còn đang thương tâm bạn trai cũ của ngươi sao?” Lý Tưởng dập
tắt tàn thuốc, cũng dựa vào trên ghế dài, nhìn trăng cùng bầu trời đêm.

“Ai thương tâm vì hắn chứ? Không có, ta không có.” Dương Phượng Phượng
nói đến đây, ngữ khí rõ ràng suy sụp, mơ hồ có tiếng khóc.

“Kỳ thực, người nào cũng có một mặt yếu đuối cả, nam nhân cũng tốt, nữ
nhân cũng tốt, đều giống nhau.” Lý Tưởng thản nhiên nói, “Có người là do tình cảm, có người là do tiền tài, có người là do danh lợi, thế gian
muôn màu, mọi người khó thoát vũng lầy trong đó.”

“Nghe không hiểu, ngươi hay là nói tiếng người đi.” Dương Phượng Phượng cười khanh khách nói.

“Hừ, thật vất vả nói lời triết lý với ngươi, cũng không kính trọng sùng bái gì cả.” Lý Tưởng vẻ mặt đen lại.

Dương Phượng Phượng trầm mặc một hồi, nói khẽ: “Lý Tưởng ca, cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn ta cái gì?” Lý Tưởng giả vờ không hiểu hỏi.

Dương Phượng Phượng nói: “Cảm ơn ngươi khai đạo cho ta, tuy rằng ngươi
có khả năng ‘trang bức’, có điều bản tiểu thư khoan hồng độ lượng, không tính toán với ngươi.”

“Kháo, cảm ơn ta như vậy thôi sao? Không có hành động gì thực tế sao?” Lý Tưởng xấu xa nhìn Dương Phượng Phượng.

“Vậy ngươi nghĩ ta nên cảm ơn ngươi như nào?” Dương Phượng Phượng thẹn
thùng nói, “Lý Tưởng ca, Phượng Phượng còn nhỏ, phát dục chưa được tốt,

ngươi không nên bắt Phượng Phượng lấy thân báo đáp. Người ta đều nói, ép buộc thanh xuân của mỹ nữ là không bằng cầm thú đấy.”

“Ta ngất...” Lý Tưởng vẻ mặt đen lại, Dương Phượng Phượng đều đã nói như vậy, nếu hắn vẫn còn kiên trì, chẳng phải là không bằng cầm thú sao.

Dương Phượng Phượng nháy nháy cặp mắt to, đáng thương nhìn Lý Tưởng.

“Định làm gì?” Lý Tưởng vừa nhìn thấy thần sắc này của Dương Phượng
Phượng, cũng biết tiểu ny tử này khẳng định lại muốn giở trò rồi.

“Lý Tưởng ca, ta là học sinh, ta không có tiền a!” Dương Phượng Phượng cong môi chờ mong nói.

“Sau đó thì sao?” Lý Tưởng thầm nghĩ trong lòng, “Kỳ quái, ngươi là nhị
tiểu thư tập đoàn Khải Lý, ngươi không có tiền? Kháo, vậy toàn bộ người
Trung Quốc đều không có tiền rồi.”

“Sau đó, ta không có tiền nạp tiền thuê nhà.” Dương Phượng Phượng lại đáng thương nói.

“Sau đó thì sao?” Lý Tưởng lại cố ý hỏi.

“Sau đó thì ta không thể đưa tiền cho ngươi a!” Dương Phượng Phượng ôm
hai tay, sùng bái nhìn Lý Tưởng, “Ta biết Lý Tưởng ca ca là người tốt,
chắc chắn sẽ không đuổi ta đi đâu.”

“Haha, không có việc gì, không có tiền thuê nhà, không là vấn đề.” Lý Tưởng hào phóng nói.

“Đa tạ Lý Tưởng ca ca, ta biết ngay Lý Tưởng ca ca là tốt nhất mà.” Dương Phượng Phượng vui mừng kêu lớn.

“Không có tiền thuê phòng, cũng có thể đem cái khác đến thay thế tiền
thuê nhà.” Lý Tưởng đến giờ khắc mấu chốt, đột nhiên tung một câu như
thế, trong nháy mắt, đem biểu tình vui mừng của Dương Phượng Phượng đóng băng lại.

“Lý Tưởng, ngươi đùa giỡn ta?” Dương Phượng Phượng nhảy xuống ghế dài, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng nói.


“Có sao?” Lý Tưởng sờ sờ mũi, nói, “Ngươi ăn ở không trả tiền nhà cho ta, còn đối với ta hung dữ, này còn có thiên lý sao?”

“Haha, Lý Tưởng ca ca, đừng như vậy mà, sau này, Phượng Phượng lớn lên
sẽ lấy thân báo đáp cho ngươi, báo đại ân đại đức hôm nay của ngươi.”
Dương Phượng Phượng lại muốn làm nũng.

“Dừng, ta là nam nhân rất có nguyên tắc.” Lý Tưởng cười xấu xa nói.

Dương Phượng Phượng ánh mắt lay chuyển, nói: “Lý Tưởng ca, ngươi xác định sao?”

“Xác định.” Lý Tưởng tà ác cười nói.

“Tố Tố tỷ, Lý Tưởng nói thích ngươi.” Dương Phượng Phượng đột nhiên kêu
lên, “Hắn nói ngươi là cup C, muốn sờ sờ xem cảm giác như nào.”

“Kháo, ngươi nói xấu ta?” Lý Tưởng vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh.

Dương Phượng Phượng đắc ý nói: “Ai bảo ngươi trêu đùa ta trước.”

“Phượng Phượng, ngươi nói cái gì?” Tô Tố Tố ở phòng khách xem tivi, nghe được Dương Phượng Phượng gọi nàng, không có nghe rõ cái gì, ở cửa lớn
cất tiếng hỏi.

“Lý Tưởng ca, quyết định đi, Tố Tố tỷ ở ngay bên cửa a.” Dương Phượng Phượng định liệu trước, không sợ Lý Tưởng không thỏa hiệp.

“Cmn, xem như ngươi lợi hại, tiền thuê nhà không tính.” Lý Tưởng vốn là
không muốn thu tiền thuê nhà của nàng, chỉ là cố ý trêu đùa nàng một
chút.

“Tố Tố tỷ, không có việc gì đâu.” Dương Phượng Phượng cười khanh khách nói.

“Được rồi.” Tô Tố Tố thấy Lý Tưởng hai người ở sân nói chuyện, cũng
không đi quấy rầy bọn họ, thấy không có việc gì liền trở về phòng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui