Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Trên xe, Thiết Thủ hỏi Dương Tư Niệm: “Dương tổng, tên Lý Tưởng kia đáp ứng vào tập đoàn Khải Lý rồi?”

Dương Tư Niệm nói: “Hắn chưa nói muốn gia nhập tập đoàn Khải Lý, nhưng hắn biểu thị, có thể làm cận thân bảo tiêu cho ta.”

Thiết Thủ nhíu mày, nói: “Hắn có ý gì?”

Dương Tư Niệm nói: “Rất đơn giản, hắn không muốn có quan hệ gì với tập
đoàn Khải Lý, hoặc là, hắn không muốn có quan hệ gì với Dương gia phía
sau tập đoàn Khải Lý. Thiết Thủ, đây là một người rất đáng sợ, đình chỉ
điều tra về hắn.”

“Vì sao?” Thiết Thủ thất kinh hỏi.

Dương Tư Niệm nói: “Chuyện ngươi điều tra hắn, hắn đã biết, còn có,
chuyện ta tính toán, hắn cũng biết, hắn không động thủ, không có nghĩa
là là hắn không có năng lực phản kích, mà là muốn xem chúng ta có biết
thấy tốt thì thu hay không. Ngươi tiếp tục đi điều tra, cũng sẽ không
điều tra ra cái gì, chọc giận tới hắn, chỉ sợ có hại là chúng ta.”

“Được, Dương tổng, ta biết nên làm như thế nào.” Thiết Thủ kinh hãi, Lý
Tưởng này cũng thật đáng sợ, ngay cả Dương Tư Niệm ngang dọc thương
trường, thủ đoạn cao minh, gặp phải hắn nàng cũng là không biết làm thế
nào, đây rốt cuộc là nam nhân như thế nào?

Lý Tưởng đi bộ quay về biệt thự, vừa tới cửa biệt thự, đột nhiên Dương
Phượng Phượng “A” một tiếng, từ trong một góc nhảy ra, vỗ vai Lý Tưởng,
nói: “Soái ca, ngươi khỏe, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Lý Tưởng quay người trợn mắt, nói: “Làm gì? Lão tử vừa vặn tà hỏa quấn thân, bao nhiêu tiền, chúng ta lập tức bắt đầu.”


“Móa, ngươi xem lão nương là cái gì? Là gà ven đường sao?” Dương Phượng Phượng quyệt quyệt miệng nói.

Lý Tưởng quan sát Dương Phượng Phượng trên xuống dưới, haha cười nói: “Được rồi, vậy ngươi là gà ở chỗ nào đến thế?”

“Hehe, ta là theo gà Lý Tưởng đi ra đấy.” Dương Phượng Phượng cười nói.

“Mợ, nói xấu lão tử.” Lý Tưởng tức giận nói.

“Đừng mà, Lý Tưởng ca ca, ngươi đừng như vậy nha, Phượng Phượng sợ hãi
a.” Dương Phượng Phượng lôi kéo cánh tay Lý Tưởng, giả vờ làm tiểu cô
nương, đung đưa cánh tay Lý Tưởng làm nũng, thanh âm ỏn à ỏn ẻn.

“Ngừng ngừng, nói chuyện nghiêm túc.” Lý Tưởng nổi da gà khắp người.

“Vậy được, ta muốn ở lại chỗ này.” Dương Phượng Phượng cười vui nói.

“Nghĩ hay nhỉ.” Lý Tưởng lấy ra chìa khóa, mở cửa lớn đi vào, Dương Phượng Phượng theo sát phía sau, tuyệt không khách khí.

Vừa vặn, Ngải Kỳ ở nhà, nàng ở đồn cảnh sát, cùng chu chân nói mấy câu, sau khi đi ra thì không thấy được Lý Tưởng.

Nàng biết nhất định là Lý Tưởng đi cùng Dương Tư Niệm, lười biếng gọi điện hỏi, trực tiếp quay về biệt thự.

Nàng chưa kịp nghỉ ngơi mấy phút, Lý Tưởng đã trở về, phía sau còn có Dương Phượng Phượng đi theo.

“Hiiii, Ngải Kỳ tỷ tỷ, sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi.” Dương
Phượng Phượng không thấy xấu hổ, cùng Ngải Kỳ đã quen thuộc từ trước
chào hỏi.


“Bạn cùng phòng?” Ngải Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu, cười nói,”Ngươi cũng muốn ở lại trong biệt thự sao?”

“Đúng vậy a, Lý Tưởng ca ban nãy đáp ứng ta, ăn gì uống gì phục vụ gì
cũng đều chiêu đãi ta, ta muốn ở bao lâu thì ở.” Dương Phượng Phượng
cười duyên nói.

“Ta đáp ứng ngươi ngươi lúc nào?” Lý Tưởng ngồi ở trên ghế salon phòng
khách, rút ra điếu thuốc hút, vô sỉ cười nói, “Còn có, ngươi muốn để cho ca hầu hạ ngươi thật tốt a!?”

“Lý Tưởng ca...” Dương Phượng Phượng đáng thương nhìn Lý Tưởng.

“Làm gì?” Lý Tưởng búng tàn thuốc lá, biết tiểu ny tử này khẳng định đang giở trò.

“Buổi tối ta ở trong phòng chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới nha,
oppa.” Dương Phượng Phượng thần thái quyến rũ, làm mấy động tác câu dẫn
ngây thơ, nhưng mà mặc dù là ngây thơ, vẫn khiến người ta mơ tưởng viển
vông.

“Khụ khụ, kia, cái kia, chuyện riêng, chuyện riêng.” Lý Tưởng thấy Ngải Kỳ ở một bên, tỏ ra có chút ngượng ngùng.

“Vậy ngươi có tới hay không?”Dương Phượng Phượng vẫn như cũ quyến rũ nói.

“Đến, đến, mấy giờ hả? Ta tắm rửa rồi hương hương.” Lý Tưởng hưng phấn nói.

“Ngải Kỳ tỷ tỷ, ngươi xem, Lý Tưởng ca thật là bỉ ổi a, ta chỉ là muốn
hắn hỗ trợ quét dọn một chút gian phòng, hắn còn muốn hương hương, còn
muốn tắm, sau này nữ đồng bào chúng ta phải kiên quyết liên hiệp cùng
nhau, kiên quyết bài trừ Lý Tưởng ca.” Dương Phượng Phượng đột nhiên

nghiêm mặt nói.

“Móa, ngươi đùa bỡn ta a!?” Lý Tưởng không biết nói gì nữa.

“Haha, Lý Tưởng ca, ngươi tới hay không a, ta, ta đều chịu không nổi nữa rồi. A, a, come on baby.” Dương Phượng Phượng lại làm mấy cái động tác
câu dẫn, làm Lý Tưởng đứng ở đó, trái phải cũng không biết làm sao nữa.

Ngải Kỳ một bên cười trộm không ngớt.

Buổi tối, Tô Tố Tố rất sớm trở về, nàng vốn là làm phụ đạo công khóa cho người khác, nhưng người nhà này hôm nay đi ra ngoài uống rượu mừng,
ngày hôm nay xin nghỉ, vì vậy nàng có thể về trước giờ.

Tô Tố Tố gặp Dương Phượng Phượng cũng ở trong biệt thự, trong lòng khỏi
nói rất vui vẻ, có Dương Phượng Phượng ở cùng, nàng có thêm chút tinh
thần.

Cơm tối, Tô Tố Tố xuống bếp, tay nghề của nàng so với Ngải Kỳ, cũng
không kém bao nhiêu, Lý Tưởng ăn một mạch khen không ngớt miệng.

Dương Phượng Phượng cười khanh khách nói: “Lý Tưởng ca, Tố Tố tỷ ở nơi
này, ngươi không thiệt thòi chứ? Có mỹ thực ngon như vậy, không phải là
ngươi chưa được ăn chứ.”

“Không thiệt thòi không thiệt thòi, ta còn hời đâu này.” Lý Tưởng vừa ăn vừa khen ngợi nói.

Dương Phượng Phượng nói: “Tục ngữ có nói, nếu muốn nắm được lòng nam
nhân, thì phải nắm lấy dạ dày nam nhân, Lý Tưởng ca, dạ dày ngươi đều bị Tố Tố tỷ nắm rồi, vậy lòng của ngươi, có phải hay không cũng bị Tố Tố
tỷ nắm rồi hay không?”

“Phụt”

Tô Tố Tố vừa vặn uống một ngụm canh, bỗng nhiên nghe được Dương Phượng
Phượng nói, nhịn không được trực tiếp phun ra một ngụm canh.


Nên biết, bàn ăn trong biệt thự của Lý Tưởng là hình chữ nhật đấy, vừa
vặn ngồi sáu người, mà Tô Tố Tố ngồi ở vị trí đối diện Lý Tưởng, Dương
Phượng Phượng lúc nói chuyện, Tô Tố Tố đang nhìn Lý Tưởng, vì vậy, một
ngụm canh nọ rất ngẫu nhiên cũng rất trùng hợp phun trên mặt Lý Tưởng.

“Phì”

Dương Phượng Phượng là người đầu tiên cười lên, Ngải Kỳ cũng không khỏi
mỉm cười, chỉ có Tô Tố Tố vội vàng lấy ra khăn tay, thay Lý Tưởng lau
nước canh trên mặt, một mực nói, thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Dương Phượng Phượng cười duyên nói: “Tố Tố tỷ, ngươi cũng đừng nói xin
lỗi hắn, ta xem hắn trong lòng đang vụng trộm cười vui đâu rồi, Tố Tố tỷ đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy, ôn nhu lau mặt cho hắn, hắn còn không vui
cười sao.”

Tô Tố Tố mặt đỏ lên, đợi thấy Lý Tưởng ngốc lặng nhìn chằm chằm bộ ngực
của mình, càng xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, đem giấy ăn ném cho Lý
Tưởng, nói khẽ: “Ngươi, ngươi vẫn là tự mình lau đi.”

Lý Tưởng lưu luyến không rời thu hồi hai mắt, một chút mánh khóe nhỏ bị
Dương Phượng Phượng vạch trần, tức giận nói: “Nếu không, ta phun đầy
nước canh lên mặt ngươi, sau đó đại soái ca ta đây ôn nhu lau mặt cho
ngươi, như thế nào?”

“Lý Tưởng ca, thật sao?” Dương Phượng Phượng cố ý ưỡn ngực một cái, cố ý trêu chọc Lý Tưởng nói, “Tốt a tốt a, Lý Tưởng ca, ngươi nhanh phun một chút a, ta cũng chờ không được rồi.”

“Phụt”

Tô Tố Tố, Ngải Kỳ hai người thiếu chút nữa lại phun ra nước canh, muốn
dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn là dừng không được, trực tiếp cười lên.

Lý Tưởng vẻ mặt kinh hãi, đối mặt với nữ hài tính tình cổ quái này, hắn nhất thời cảm thấy không biết làm thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui