Cực Phẩm Khí Phụ

Thấy một màn toàn nước mắt, ta không kìm được vội đẩy vai nàng: "Đi vào rồi nói." 

Y Lạc Lạc chà sát nước mắt. "Tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài, ta muốn ở cùng với đại ca, vô luận hắn đi đâu, ta đều muốn theo hắn." 

Ta kéo nàng ngồi xuống, sờ vào ngọc bội lạnh lẽo trong tay, thần sắc ảm đạm. "Bát đại môn phái cùng tam đại thế gia ỷ nhiều người khi dễ ít người, ta vẫn là lo lắng cho Hàn nhất." 

"Tỷ tỷ, tại sao bọn hắn cứ phải tấn công ma giáo?" Ta làm sao biết? Ăn no không có việc gì làm? 

Ta lắc đầu. "Không biết, những người đó nhàm chán rỗi hơi tìm việc để làm." 

Y Lạc Lạc ngượng ngùng cúi đầu. "Tỷ tỷ, kì thực trước đây ta thực sự không thích tỷ, cho rằng tỷ tự cam lòng sa đọa, là nhị tiểu thư của võ lâm đệ nhất thế gia, đường chủ Bách Hiểu đường, địa vị như thế, vì sao phải ở cùng một chỗ với ma đầu. Nhưng hiện giờ ta hiểu được, các ngươi đều rất che chở người kia, ở thời điểm nguy hiểm nhất, hai người nghĩ đến đầu tiên là đối phương chứ không phải là bản thân, tình cảm của hai người như vậy, ta thực sự cảm động." 

"Nếu thực sự yêu đến như vậy, nhất định có thể cam tâm tình nguyện vì đối phương mà làm rất nhiều việc. Ta là một nữ tử mạnh mẽ, ở trong lòng ta sinh con nấu cơm không phải là thiên chức của nữ nhân. Từ nhỏ mục tiêu của ta đã là làm một nữ nhân thành công, không muốn bị nam nhân khi phụ. Nói thật, ta không thích mấy nữ nhân yếu đuối, nấu cơm, thêu hoa, ta thực sự không biết." Ta cúi đầu cười khổ. "Ta ngày ấy còn đốt cả phòng bếp, còn mua kim chỉ học thêu thùa, nếu là trước kia ai bắt ta học thêu thùa ta đã đánh kẻ đó, nhưng chính vì Hàn mà ta đã thay đổi bản thân. Hàn đối với ta tốt lắm, tốt đến không thể tưởng tượng. Hắn có thể vì ta mà bỏ đi kiêu ngạo, nghe theo ta răm rắp. Đừng nhìn hắn lạnh lùng vô tình, đối với ta hắn rất ôn nhu, giúp ta mặc áo chải đầu, giúp ta gắp thức ăn, có đôi khi đùa cho ta vui vẻ, thậm chí học lời ngon ngọt nói cho ta nghe. Yêu cầu của ta hắn đều có thể làm được, mà hắn không cần ta làm cho hắn bất kỳ điều gì, chỉ cần ta bình an vui vẻ, hắn cũng thỏa mãn. Chúng ta đều vô điều kiện vì đối phương mà trả giá, hết thảy vì đối phương, đây chính là tình yêu." 

Y Lạc Lạc ngây ngốc nghe. "Nguyệt Quang tỷ tỷ, hắn chải đầu cho tỷ, gắp đồ ăn, còn có thể nói lời ngon ngọt?" Ánh mắt nàng trợn to, thực sự là không tin tưởng. 

"Đương nhiên rồi, kì thực hắn rất ôn nhu, rất cẩn thận. Sau khi ta bị bệnh... Giang Tử Ngang từ hôn, bị võ lâm cười nhạo, cha phạt ta quỳ ở từ đường, ta trốn nhà ra đi, khi đó ánh mắt ta không tốt, hắn giúp ta chải đầu, mặc y phục, nướng cá cho ta ăn. Còn hộ tống ta đến Bách Hiểu đường. Thấy kẻ khác tìm ta làm phiền, hắn liền bảo hộ ta, ta nói ăn mật rắn sẽ sáng mắt, hắn liền bắt rất nhiều rắn cho ta. Thậm chí vì ta mà hắn bị độc xà cắn một phát thiếu chút nữa thì mất mạng. Chân ta bị thương, hắn ôm ta, không cho ta đi bộ, hiện giờ ta danh chấn giang hồ, có người tốt với thì ta còn ngờ rằng là hư tình giả ý. Trước đây thì khác, hắn đối tốt với ta như vậy, ta thực cảm động, ta không có xinh đẹp như các ngươi, tư sắc bình phàm thôi. Mà hắn luôn nói với ta Mộ Dung Ý Vân chính là độc nhất vô nhị. Không cần so với bất luận kẻ nào, ta là tốt nhất.

Một nữ nhân như ta, hắn coi như trân bảo, thậm chí còn coi ta quan trọng hơn tính mạng bản thân. Thân phận gì cũng không quan trọng, chỉ cần là yêu là có thể." Ta nói, trong lòng cũng chậm rãi mở ra rất nhiều, hiện ra những hình ảnh cũ như một đoạn băng quay nhanh, nước mắt không kìm nổi mà chảy xuống. 

Y Lạc Lạc lẩm bẩm nói: "Yêu? Là yêu sao?" 


"Ta yêu hắn, hắn yêu ta, thế là đủ, so đo làm gì?" 

"Tỷ tỷ, người thực dũng cảm, nếu ta là ngươi, tuyệt đối không dám làm. Ngại thân phận của hắn, nhất định không muốn yêu, cũng không dám yêu." 

"Tình yêu chân chính rất khó tìm, duyên phận mỏng manh, nếu yêu rồi, phải dũng cảm truy tìm." Ta nghiêm mặt nói: "Nhìn người, không thể chỉ nhìn mặt ngoài, còn phải xem tấm lòng." Mọi người chỉ biết nhìn thân phận của Hàn, có ai biết được trong lòng hắn, trừ ta, chỉ sợ không còn ai. 

"Nguyên lai hắn lại tốt như vậy." Y Lạc Lạc thở dài. "Tỷ tỷ, tỷ có lo cho hắn không?" 

Ta lắc đầu. "Không phải lo, mà là tư niệm (tưởng nhớ)." 

Y Lạc Lạc nhíu mày. "Yêu một người, lo lắng sẽ thành tư niệm?" 

...... 

"Tỷ tỷ." Y Lạc Lạc do dự nửa ngày nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói... ta sẽ không... thích đại ca đi?" A, nàng cũng đã phát hiện rồi sao? 

Ta khiếp sợ nhìn nàng, nếu như Y Dục Thành không phải đại ca nàng, ta tuyệt đối sẽ sảng khoái nói phải, nhưng đây là tình cảm loạn luân, ta không dám nói bừa. 

"Vì sao ngươi lại nói vậy?" 

"Không biết, từ sau lần trước, ta nghe tỷ nghĩ kĩ lại, quả thực tình cảm của ta với Giang đại ca chỉ là ngưỡng mộ, không phải yêu, sau đó, ta nghĩ rất nhiều, ta phát hiện ta quả thực không yêu hắn, nhưng... đại ca vừa đi, ta lại thực nhớ... tư niệm... rất muốn thấy đại ca." 


"Ách, hắn... là đại ca của ngươi." Loạn luân a, cứu mạng. 

Y Lạc Lạc cúi đầu. "Ta biết... cho nên... ta rất loạn... nếu chúng ta không phải huynh muội, ta đã sớm phát hiện mình thích hắn, nhưng..." Nàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt lại ầng ậc nước. "Tỷ tỷ, ta phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" 

Ta làm sao biết? Ta không thể phán xét tình yêu loạn luân, ta là người, không phải là thần, ta nghĩ lại, cho dù là yêu Hàn bao nhiêu, nhưng nếu hắn là anh ruột của ta, ta thà tự tử chứ không dám yêu hắn! 

Suy nghĩ nửa ngày, ta bất lực đáp: "Không biết." 

"Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta rất đau khổ." Nàng lại muốn khóc, dị thường kích động nói: "Tỷ tỷ, chỉ đến khi đại ca rời khỏi ta, ta mới biết mình không thể rời khỏi huynh ấy, ta rất muốn cùng huynh ấy ở một chỗ, rất muốn rất muốn... làm sao bây giờ..." Rất nhiều cảm tình, chỉ đến khi li biệt mới phát giác, đây là sự thật. 

"Lạc Lạc, hắn là đại ca của ngươi, sao có thể thích hắn..." Ta thực tự muốn vả vào cái miệng lanh chanh của mình, vì sao lại nói với nàng nhiều như vậy? Hiện tại nàng phát giác được tình cảm của mình, thực sự là thảm hơn cả trước kia, vô cùng vô cùng thảm! 

"Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta..." Nàng đột nhiên giơ tay nên, hướng mặt mình mà đánh. "Ta thực đê tiện, sao lại như vậy?" 

"Aiz... ngươi có biết đại ca ngươi nghĩ thế nào không?" Ta thực muốn biết tâm tình của Y Dục Thành như thế nào, tựa hồ cảm thấy hắn đối với Y Lạc Lạc cũng chăm sóc quá mức, vượt qua lí lẽ của một ca ca bình thường, thực sự không dám tưởng tượng thêm... 

Nàng lắc đầu. "Không biết, ta chỉ biết ca ca đối với ta rất tốt. Thực sự so với những huynh đệ tỷ muội của nhà người khác thì hơn hẳn." Đúng vậy, chính là như vậy, vượt qua tình cảm huynh muội bình thường? 

Ta thập phần khó xử. "Cho dù hai người thực sự yêu nhau... nhưng hai người là huynh muội..." 


"Nguyệt Quang tỷ tỷ, tỷ thông minh như vậy, nhất định có biện pháp, nhất định là có." Nàng vừa khóc vừa nói, thương tâm muốn chết. Ta có biện pháp gì, làm sao có thể thay đổi thân phận của họ? Cho dù là thần cũng không thể đem Y Lạc Lạc đổi thành con của người khác? 

Ta rất khó xử. "Ta thực không có biện pháp, trừ phi ngươi không phải họ Y." Đúng, năm đó Y Chí Viễn cũng tham gia thảm sát Độc Cô gia, có thể hay không... 

"Nguyệt Quang tỷ tỷ, ta có phải ta rất đê tiện, vì sao lại có ý tưởng như vậy? Tại sao lại yêu..." 

Ta như không nghe Y Lạc Lạc nói, chìm đắm vào suy tưởng, rồi bất ngờ hỏi: "Y Lạc Lạc, hiện ngươi hai mươi tuổi?" 

"Đúng... sao tỷ biết?" Y Lạc Lạc có chút nghi hoặc. 

Ta vừa định nói gì thêm, Y Lạc Lạc thần sắc lạc mịch đứng lên: "Cảm ơn tỷ, có thể nói cho ta biết tình yêu là như thế nào. Kì thực ta đã sớm phát hiện cảm tình của mình với ca ca có bất thường, nhưng không dám chấp nhận, càng không dám nói cho người khác, hôm nay nói ra, ta quả thực là cảm thấy nhẹ nhõm." 

Ta ngây người. "Ách... khách khí." Nàng đã muốn đi ra ngoài, ta cũng vội đứng lên, ngọc bội trong người thế nào lại rơi ra. Ta vội nhặt lại, ngọc bội đáng thương, sao ta cứ làm rơi hoài vậy? 

Ta ngẩng đầu, vừa lúc Y Lạc Lạc nhìn lại với ánh mắt nghi hoặc. "Sao ngọc bội của tỷ lại giống như vậy?" 

"Cái gì?" 

"Không có gì, ta có một khối ngọc bội giống hệt của tỷ." Lỗ tai ta lùng bùng, chẳng lẽ... hay là... ta đoán đúng rồi? 

Ta chậm rãi tiến tới. "Có thể cho ta xem không?" 

"Được." Nàng khó hiểu, ngoan ngoãn lấy ra. 

Vừa thấy ngọc, ta liền thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau, kinh ngạc nói không nên lời. Bạch ngọc thượng hạng, so với ngọc bội của ta vô cùng giống nhau, từng chi tiết đều không khác biệt, chỉ có một điều, mặt trên của ngọc bội này là đồ hình phượng hoàng. Long Ngâm, Phượng Vũ... ngọc của ta có hình rồng là Long Ngâm... còn đây là ngọc bội Phượng Vũ... Ha ha, tìm được rồi, tiểu muội thất lạc của Hàn... không ngờ lại là Y Lạc Lạc... 


"Nguyệt Quang tỷ tỷ, làm sao vậy?" Y Lạc Lạc thấy ta cười như điên thì không khỏi lo lắng. 

Ta kích động tiến lên, lớn tiếng nói: "Lạc Lạc, ngươi không phải họ Y, ngươi không phải họ Y, ngươi có thể yêu Y Dục Thành, có thể cùng hắn ở một chỗ." 

Y Lạc Lạc kinh hãi đến ngây cả người. "Tỷ nói... cái gì?" 

"Ngươi không phải họ Y, ngươi là họ Độc Cô." Ta kích động muốn khóc, ta giúp Hàn tìm lại thân muội... hơn nữa còn tác thành cho mối nghiệt duyên? 

"Tỷ nói cái gì? Ta không hiểu?" Y Lạc Lạc vẫn ngây ngốc, ánh mắt tràn đầy mê hoặc, thậm chí có chút sợ hãi. 

"Ngươi là con gái của nhà Độc Cô, ca ca ngươi tặng ta ngọc bội này, cùng với ngọc bội của ngươi vốn là một đôi. Hắn nói hai mươi năm trước, hắn thấy tiểu muội của hắn bị ôm đi, ngươi có ngọc bội Phượng Vũ, tuyệt đối là nữ nhi của Độc Cô gia." Ta vui sướng nhìn nàng. 

"Ca ca của ta?" Nàng càng thêm nghi hoặc. 

"Độc Cô Hàn, không, là Mục Hàn, hắn là hậu nhân của Độc Cô gia, là ca ca ruột của ngươi." 

Y Lạc Lạc ngã ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch. "Tỷ nói cái gì, hắn là ca ca của ta... tỷ... chẳng phải là đại tẩu của ta sao?" 

Ta dùng sức gật đầu. "Đúng, ngươi phải gọi ta là đại tẩu." 

"Hắn... sao lại là ca ca của ta?" Y Lạc Lạc cố gắng dựa vào ghế, vô lực nói: "Cuối cùng là sao?" 

"Sự tình là như vậy..." Ta đang định nói, chợt nghẹn lời, nghĩ lại, nàng ở trong Y gia hai mươi năm, đối với cha mẹ nuôi nhất định rất có cảm tình, nếu đột nhiên biết rõ thân phận, hơn nữa... biết được thảm họa diệt môn năm đó, nàng sẽ như thế nào? Nàng có thể yêu Y Dục Thành, nhưng là... nàng biết rõ chân tướng rồi liệu có thể cùng sống với họ Y hay không? Không... đột nhiên nhớ tới Hàn, hắn biết rõ chân tướng liệu còn yêu ta hay không... tâm ta mơ hồ có một sự lo sợ ngày càng lớn, lớn đến mức áp chế cả thần kinh của ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui