Tư Đồ Dạ đột nhiên ngưng thần nhìn ta, hé miệng gật đầu: "Đường chủ." Hắn nói xong, đột nhiên đứng lên nói: "Đường chủ, chúc các người hạnh phúc, bách niên giai lão."
"Cám ơn." Ta đi đến gần hắn nói: "Ngươi không phải cũng nên tính toán thành gia lập thất đi?"
Hắn chậm rãi lấy một cây trâm từ trong người ra, trên cây trâm khắc một đôi bướm tung bay. Tư Đồ Dạ hơi ngần ngừ, cuối cùng đưa trâm cho ta: "Đưa cho người, hạ lễ."
Ta tiếp lễ vật của hắn, cười nói: "Tại sao lại tặng ta lễ vật này?"
"Nguyên vốn tính đưa cho nàng..." Hắn nói, lập tức cười khổ: "Thuộc hạ chúc đường chủ cùng Mục giáo chủ bách niên giai lão." Hắn đã nói hai lần rồi, nói xong không quay đầu, quyết liệt đi ra khỏi phòng tựa như nếu không quyết liệt như vậy thì không thể nhấc chân nổi vậy.
Ta cầm cây trâm, hoàn toàn không biết làm sao. Hắn sẽ không phải... không phải... thích ta đi? Thích một nữ nhân như ta? Không có khả năng. Thực sự cảm thấy mình rất không đáng để được yêu.
Trên cây trâm còn lưu hương khí, thậm chí còn có độ ấm, có thể thấy hắn luôn cất bên người tựa như bảo vật, hai con bướm tung bay... aiz... Chẳng phải nói hồ điệp song phi sao? Ta đã là thê tử của người ta, quên ta đi.
~*~
Hôm nay tỷ thí vừa chấm dứt, Hàn quang minh chính đại tới tìm ta. Hiện giờ quan hệ minh xác, hắn đương nhiên có thể quang minh chính đại tới tìm ta, không cần phải nhảy qua cửa sổ nữa. Nhớ tới Mục Ngữ Tâm, ta quả thực muốn cười, nàng thực là xui xẻo, lần đầu tiên tìm ta bị ta làm cho giận đến muốn khóc, lần thứ hai bị ta đánh cho gần chết, lần thứ ba có chút tiện nghi cho nàng, nhưng lại thành toàn cho chúng ta. Nàng nếu biết, nhất định tức muốn chết.
Khi Hàn vào, ta đã ngủ. Tạm thời còn chưa có nhập mộng, thuộc loại mông lung. Thoáng nghe thấy thanh âm mở cửa, ta lập tức biết là hắn, lập tức đứng lên, liền hỏi: "Xong chưa?"
Hắn từ từ đi tới, ngồi ở mép giường: "Uh, xong rồi." Vẫn là không có nói được dài, nhiều lời một chút sẽ chết sao? Quên đi, dù sao gần đây hắn nói chuyện ngày một nhiều, chậm rãi cải tạo đi. Ta liếc mắt nhìn hắn, hiện thực sự buồn ngủ liền nói: "Mệt chết đi, ta muốn ngủ."
Thân mình đã bị hắn ôm lấy: "Đương nhiên, nàng hôm qua không ngủ cả một đêm, sáng nay lại dậy sớm, không mệt mới lạ." Đều tại hắn mà ra.
"Hừ, ngươi còn nói, tra tấn ta cả đêm, chàng vui lắm sao? Hôm nay, chàng kiếm nơi khác mà ngủ."
"Không có khả năng." Hắn khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười cực độ quyến rũ người phạm tội. "Nàng đã gả cho ta, cho nên..."
Ta vội chui vô chăn: "Tại sao lúc nào chàng cũng có ý nghĩ xấu xa?"
"Nhớ nàng, cho dù ôm nàng vào lòng, nhưng vẫn nhớ nàng." Cho nên dùng phương pháp này giải quyết tư niệm? Nói hắn khác người quả thực là còn nhẹ.
"Chàng không có việc gì làm sao, cứ đến tìm ta?" Thực sự là không có thiên lí, hắn là một giáo chủ, so với một đường chủ như ta lại có vẻ vô ưu vô lo vô sự phải làm hơn?
Sắc mặt hắn chợt biến, cười lạnh nói: "Nàng nghĩ rằng ta không có việc để làm sao?" Lại bộ dáng đáng sợ, bắt đầu hoài nghi gả cho hắn cuối cùng có đúng hay không?
"Ta hiện đã là thê tử của chàng, nhưng cái gì cũng không biết, chàng cái gì cũng không nói cho ta. Trước mắt, thậm chí không biết nhà chàng ở đâu." Ta làm vợ cũng thực thất chức, không, là hắn thất chức đi.
"Có một số việc nàng không cần biết." Thực sự coi ta là nữ nhân vô tích sự? Ta tức giận nói: "Đúng, ta cái gì cũng không cần biết, ta đã là thê tử của chàng, chàng còn coi ta là người ngoài."
"Vì ta nghĩ cho nàng." Lại câu này, chuyện ma quỷ lừa người sao? Ta tin hắn nghĩ cho ta, nhưng hắn cơ bản coi ta là tượng gỗ sao?
"Nếu chàng không muốn nói cho ta thì không cần nói, xin hỏi tướng công, làm thê tử như ta để làm cái gì?"
"Tùy tiện." Ta còn tưởng hắn nói sinh cho hắn đứa nhỏ.
Ta cực độ bất đắc dĩ trợn mắt: "Chàng vì sao như thế này? Có đôi khi đầy bụng tâm sự, có đôi khi lại tỏ vẻ sự tình gì cũng không quan tâm, hơn nữa ta phát hiện thứ chàng không quan tâm nhất chính là ta."
Hắn có vẻ sửng sốt, lập tức sủng nịch nói: "Không, bởi vì nghĩ cho nàng, không muốn nàng phải nghĩ nhiều. Ta không cần nàng làm cho ta điều gì, nàng vui vẻ là được. Ta biết nàng thích tự do, nếu yêu nàng, chỉ có thể nghĩ tốt cho nàng, không thể ép buộc nàng."
Ta thu hồi bộ dáng lưu manh, nghiêm mặt nói: "Đừng như vậy, nếu cứ sủng nịch ta, ta hư rồi làm sao?"
Hắn cúi đầu chậm rãi hôn ta: "Hư cũng tốt."
Ta vội tránh hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta hỏi chàng một việc."
Hắn vuốt cằm ta nói: "Bất kể điều gì."
Ta chần chừ, có chút ngượng ngùng hỏi.
"Chính là...võ công chàng tốt lắm, nhưng...võ công tốt, không hẳn phương diện kia... lợi hại, chàng không nên tốn khí lực... tra tấn ta, không phải nên tiết kiệm sức lực?" Vấn đề này hỏi ra thực mất mặt, bất quá ta cảm thấy được cần nói rõ ràng. Vấn đề của ta tựa như thực thẳng thắn, lại rất buồn cười, hắn cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng: "Nàng rất to gan." Gan của ta luôn lớn, trên đời chưa có việc gì ta không dám làm, nếu thực sự có việc đó... ừm... gọi sư phụ giúp ta!
Trên mặt ta cũng không khỏi đỏ lên. "Lớn mật to gan thì sao?"
"Ta cũng không biết, có lẽ thử vài lần sẽ biết. Nếu nàng không để ý, hiện tại thử xem."
"A. Cứu mạng a." Ta thét chói tai, cố gắng chạy trốn. Lấy thân thủ của ta, tuyệt đối không có khả năng thoát được hắn, cho nên... ở trong phòng của ta, đồ vật đều đổ rạp hết thảy... hắn sao lại... trâu như vậy chứ?
Thật sự là báo ứng, ai kêu ta hỏi một vấn đề như vậy, cái này kêu là họa từ miệng mà ra. Biết miệng của mình thực sự không tốt, ta tính toán phải khâu lại...
Ôn tồn qua đi, nằm ở trên giường hưởng thụ yên lặng một lát. Chính là, ta thực không cam tâm, sớm hay muộn cũng phải đem vấn đề kia làm rõ ràng, có phải trượng phu của ta giống như trong mấy tiểu thuyết xx, có học cái môn công phu gì đó đại loại thần thương vô địch hay không... Ta từng đọc rất nhiều... Ách, đừng hiểu lầm, chỉ đọc một ít thôi... một ít thôi.
"Đói chưa?" Hắn đột nhiên hỏi, ta nhìn ra ngoài trời, đã tối rồi.
"Có chút." Luận võ buổi sáng đã tiêu hao nhiều thể lực, hơn nữa vận động hồi lâu trong phòng, ta mệt muốn chết.
"Hiện còn đau không?" Hiện tại mới hỏi, đã muộn rồi.
"Trước khi làm ngươi nên hỏi, hiện tại hỏi đã muộn, giờ đã không có việc gì, chỉ cần ngươi nhẹ chút sẽ không sao, hôm nay ta gọi Phượng Thanh Hà vào phòng, tính đưa lệnh bài đường chủ cho mấy bọn hắn, kết quả ai cũng từ chối, ta thực không thể làm hiền thê lương mẫu?"
Không ngờ nói nhiều vậy, hắn chỉ nghe thấy bốn chữ, lại có phần đùa cợt hỏi lại: "Hiền thê lương mẫu?"
"Đúng, ta có tính toán. Bị chàng đả bại, ta cũng không biết phải làm gì tiếp?"
"Vân nhi, nàng biết nấu cơm không?" Ta thích đến nhà hang ăn.
"Không biết."
"Nữ hồng (Nữ công gia chánh)thì sao?" Xem bộ dạng của ta liệu có biết không?
"Cái đó là gì? Không biết." Ở hiện đại ai học cái kia?
"Biết làm gia vụ không?"
"Không."
"Nếu nàng cái gì cũng không, làm hiền thê lương mẫu như thế nào?" Hắn biết thừa là ta không thể, cho nên cố ý đả kích ta.
"Vậy, làm sao giờ?" Ta nếu cái gì cũng không biết, chúng ta về sau sống như thế nào? Hắn là người lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người ngoài, một ngày kia chúng ta ẩn cư, gia vụ đương nhiên ta phải làm, không có khả năng tìm người hầu hạ, hơn nữa ta nghĩ tuyệt đối tìm không thấy, không ai nguyện ý hàng ngày đối mặt với Hàn, ngoại trừ ta và vài kẻ ngốc ở ma giáo.
Hắn đột nhiên thực thản nhiên nói: "Ta làm."
"Chàng làm gia vụ?" Lỗ tai của ta có hỏng hay không? Nếu quyết định làm nữ nhân chân chính, phải làm gia vụ, có đôi khi ngẫm lại, tiểu nữ nhân mới có thể hạnh phúc.
"Từ khi gặp được nàng, ta đã biết nàng không phải nữ tử bình thường. Nếu nàng không thích, ta sẽ không miễn cưỡng." Thật sự là nam nhân tốt, luôn chiều ta.
"Không, trước kia khác, hiện tại ta bắt đầu muốn. Bởi vì, chỉ có chàng, vì chàng, ta nguyện ý làm mọi thứ."
"Nàng có thể làm sao?" Nhìn ta tác phong cường hãn, thô lỗ lại lắm miệng, trăm phần có chín mươi chín phần sẽ không thể làm hiền thê lương mẫu.
"Đương nhiên." Ta đứng lên. "Chờ đó, ta đi làm đồ ăn cho chàng." Chỉ cần ta muốn, thiên hạ không có chuyện không làm được, dám coi thường ta sao?
~*~
Edit: Bạch Linh
Lãnh sự quán địa phủ tại thiên đường tầng mây thứ chín, một tiếng gầm thét giận dữ: "Sơn Bản Huệ Tử, ngươi ra đây cho ta." Tiếp theo, mọi người, không, hẳn là chúng quỷ cùng chúng tiên thấy một lão nhân đầu bạc tức giận hướng tới đại sứ quán địa phủ thì đều hiếu kì chạy lại xem, chỉ thấy lão nhân một cước đá mở cửa phòng. Sơn Bản Huệ Tử còn đang nhàn nhã uống trà, sợ tới mức giật bắn lên, "Nguyệt Lão, ngươi làm gì? Muốn tạo phản?" Địa phủ là địa bàn của nàng, Diêm Vương cũng phải nể mặt.
Nguyệt Lão, vẻ mặt nộ hỏa xung thiên: "Sơn Bản Huệ Tử, ngươi nói, ngươi vì sao trộm sửa sổ nhân duyên của ta?"
Sơn Bản Huệ Tử không chút để ý nói: "Ta sửa sổ nhân duyên? Chứng cớ đâu? Ta hiện tại đã có thời không, tạm thời không tính chuyện hồng hạnh xuất tường. Ta không có sửa, có thể hay không là do mắt ngươi cận thị, cho nên không thấy rõ?"
Nguyệt Lão nghiến răng kèn kẹt, tam giới ai chẳng biết Sơn Bản Huệ Tử khó chơi, chính là tại sao nàng lại dây vào hắn cơ chứ?
"Không phải ngươi, còn có ai? Tối đó ta mang sổ nhân duyên đến nhà ngươi uống rượu, trở về liền thấy bị sửa qua."
"Ngươi sao lại không nghi ngờ thời không?" Đem tội danh đổ lên người lão công, nhân phẩm của nàng thực là....
"Hắn không dám, nếu thực là hắn làm, cũng là ngươi bảo." Thời không sợ lão bà cả tam giới đều biết, nghe nói thường xuyên bị phạt quỳ, không có mệnh lệnh của lão bà, hắn cái gì cũng không dám làm.
"Ngươi kêu gào ở đây làm gì, không phải trở về sửa lại là được?"
Nguyệt Lão thấy bộ dáng nàng không biết hối cải, khó thở văng tục: "Ngươi nói sửa là sửa được sao? Hiện tại bọn hắn đã trở thành vợ chồng, làm sao sửa được? Ngươi... ta phải thượng tấu Ngọc Đế cáo trạng ngươi."
Sơn Bản Huệ Tử nhàn nhã bưng lên một ly trà, cười gian nói: "Tấu đi, đừng quên, hôn sự của ngươi cùng Hồng nương còn chưa được thông qua đâu."
Nguyệt Lão thần sắc cứng đờ: "Ngươi... muốn thế nào?"
"Vốn Hồng nương please ta nói hộ các ngươi, hiện tại xem ra không cần."
"Cần cần." Nguyệt Lão nghi ngờ nói: "Ngươi thực sự có thể làm cho Ngọc Đế tứ hôn?"
Sơn Bản Huệ Tử ho khan một tiếng: "Bí thư của Ngọc Đế cùng ta có quan hệ gì chắc ngươi biết, chỉ cần nàng thổi thổi gió..." Ngọc Đế cùng bí thư có một chân (Gian tình) đã sớm công khai bí mật, ngay cả Vương Mẫu cũng đã cam chịu, sớm có ý định đem bí thư tiểu thư cưới về nhà làm phòng nhì."
"Ta cùng Hồng nương còn muốn please ngươi, xem như nể mặt ta cùng lão công ngươi là bằng hữu mấy ngàn năm, xin đệ muội giúp cho." Nguyệt Lão vẻ mặt siểm mị. Hắn cùng Hồng nương đã để ý nhau mấy ngàn năm, trước kia thiên điều sâm nghiêm, chỉ có thể âm thầm yêu thích đối phương, hiện tại ngay cả Ngọc Đế cũng nuôi dưỡng tình nhân, hôn sự của bọn hắn cũng không cần lo lắng nữa.
"Sổ nhân duyên kia..."
"Việc gì? Không biết a, đệ muội có rảnh đến uống rượu, Hồng nương sẽ tự mình xuống bếp. Về phần hôn sự, còn thỉnh đệ muội hỗ trợ."
"Yên tâm, đến lúc đó đừng quên bà mối này."
Nguyệt Lão vừa mới đi, Sơn Bản mới lộ ra một nụ cười cực kỳ gian trá: "Muốn đấu với ta? Không có cửa. Cái gì thiên mệnh với chẳng thiên mệnh, Sơn Bản Huệ Tử ta liền dám nghịch thiên cải mệnh."
~*~
Edit: Hoa Vân La
Cho tới bây giờ cũng không biết làm nữ nhân khó như vậy, nấu cơm? Căn bản là tra tấn. Ta đứng trước nồi canh, nhìn thấy trong nồi khói trắng nghi ngút, tự hỏi cho gia vị hay cho đồ ăn trước? Mà người trong phòng bếp, đều đã bị ta đuổi ra ngoài. Ta biết chính mình thực ngu ngốc, không nghĩ để người ngoài nhìn thấy ta trong tình cảnh này. Nếu có một ngày ta đạt tới cấp thực thần, khi đó ta không ngại biểu diễn, hiện tại thì miễn đi.
Quên đi, trước cho trứng chim đi, dù sao không thể ăn đồ sống.
Kết quả... "A, canh của ta..." Ta trực tiếp bỏ trứng chim vào, làm nước bắn lên người ta.
......
"Cá này làm như thế nào a? Canh canh, quên đi, để nướng." Chưa làm qua nhưng không phải chưa nếm qua, trở về chỗ cũ làm đi.
......
"Ai da, tay của ta a." Đem khoai tây cắt thành khối cũng được thôi, tại sao phải cắt vào tay của ta, ta muốn chết.
......
"Nấu đồ ăn thôi mà, ta rốt cuộc cũng làm được." Ta đột nhiên chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm cái thứ trong nồi, thiếu chút nữa đem mặt mình nấu luôn, sau đó dùng tay cầm lên một thứ màu xanh biếc giơ đến trước mặt, ta lập tức hoảng hốt, "Đây là cái gì?" Ta bật dậy thét chói tai, "Sâu? Không xong, quên rửa rồi."
......
"Ta gọi cái này là canh hầm của Mộ Dung thị, cái gì vậy? A." Vừa thấy mấy thứ trong nồi ta liền ngẩn ra, buồn bực nói, "Không phải canh hầm, mà là canh than."
......
"Ta nghe nói phải bỏ hoa tiêu cùng lạt tiêu." Ta nhìn bát hoa tiêu với lạt tiêu, "Đều tốt giống nhau, nghe nói việt ma càng tốt hơn, việt lạt lại càng tốt. Khụ, thật sang a...."
Phòng bếp ồn ào như vậy, không biết còn tưởng rằng trong này có luận võ trường.
Ta cố gắng ba giờ, rốt cuộc miễn cưỡng làm xong cơm. Cả người ta dơ bẩn, tóc thì lộn xộn, trên màu còn có mấy vết màu đen.
Ta đem thành quả lao động đi qua tiểu trúc, hưng phấn trở về phòng. Ai nói ta không biết nấu cơm, chính là... có điểm kém người khác chút xíu thôi... Ta tin tưởng, chỉ cần cố gắng, ta có thể thay đổi.
"Nữ nhân bưng đồ ăn vừa đi qua, có điểm giống Mộ Dung đường chủ?"
"Có điểm giống, Mộ Dung gia chẳng lẽ có nữ nhi khác nữa?"
"Không phải giống, chính là nàng. Các ngươi không thấy bộ y phục kia sao? Hôm nay ở luận võ trường, nàng mặc chính là bộ y phục đó."
"Nàng như thế nào lại thành như vậy?" Cùng phương trượng Thiếu Lâm so chiêu cũng không thấy nàng chật vật như vậy.
"Vừa rồi nghe thấy ở phòng bếp có kẻ điên kêu to... chắc không phải là nàng đi?"
"Nàng vừa rồi hẳn là nấu cơm, đại tiểu thư như nàng nấu cơm biến thành như vậy không kỳ lạ."
"Bách Hiểu Đường gia tài vạn quán, loại công việc này không cần nàng phải làm đi?"
"Ngươi không biết sao, nữ nhân chính là lấy nấu cơm cho trượng phu làm nhạc thú."
"Mục Hàn thực lợi hại, có thể làm cho Mộ Dung đường chủ ngoan ngoãn nghe lời như vậy." Nhờ bệnh thần kinh cùng Mục Ngữ Tâm ban tặng, Mộ Dung Ý Vân cường hãn không ai không biết, không ai không hiểu.
"Hãn phụ xứng khối băng, tuyệt xứng." Ngươi mới là hãn phụ.
......
Liệt Hỏa dài cổ xem bóng dáng của ta, ngoài miệng không nhịn được hỏi: "Nữ nhân bẩn thỉu vừa đi qua là ai?" Bởi vì nữ nhân bẩn thỉu thoáng nhìn rất giống phu nhân.
"Hẳn là phu nhân." Tật Phong có chút không dám khẳng định.
"Ta nghe nói vừa rồi có người thiếu chút thiêu cháy phòng bếp, hẳn là phu nhân nấu cơm." Ngoại trừ nàng còn ai to gan như vậy.
"Phu nhân luôn thực sạch sẽ, sao lại biến thành như vậy? Hơn nữa phu nhân biết nấu cơm sao? Nàng là ai a? Đường chủ Bách Hiểu đường, loại việc nhỏ này căn bản không cần nàng động thủ."
"Đúng, dựa vào tính cách của phu nhân, bảo nàng xuống bếp không bằng giết nàng." Nữ nhân kia chua ngoa cường hãn, toàn thân cao thấp không có chút nào giống nữ nhân.
"Tuyệt đối là phu nhân, Thanh Hà nói hôm nay phu nhân nhất quyết muôn giao ra vị trí đường chủ, muốn học làm hiền thê lương mẫu." Thiểm Điện trầm mặc đã lâu giờ lại nhanh chóng nói chuyện tỏ vẻ mình có tồn tại.
"A?" Mọi người thực hoài nghi, lấy tính tình của nữ nhân khi sao có thể ngoan ngoãn làm một tiểu nữ nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...