Ta cười nhẹ nói: "Y cô nương, ngươi ngồi sang bên đây được không, như vậy vẫn là ngồi bên cạnh đại ca của ngươi?"
Y Lạc Lạc liếc mắt nhìn ta một cái: "Không tốt, ai chẳng biết ngươi nghĩ muốn đến ngồi cạnh Mục Hàn, ta không cho ngươi như nguyện." Chúng ta đều đã là vợ chồng, ngồi cùng nhau không phạm pháp đi.
Ta bực mình, lui vài bước, ngồi trên đùi Hàn. Hắn không có dự đoán được ta làm như vậy, trước là cả kinh, sau đó ôm eo ta, chặt chẽ ôm ta. Dù sao tất thảy mọi người đều biết rõ quan hệ của chúng ta, vì sao ta còn phải cải trang thuần khiết. Ta phải cho bệnh thần kinh nhìn thấy, hoàn toàn chết tâm.
Ta nâng hai tay ôm cổ Hàn, ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Có nặng không?"
Hắn ôn nhu lắc đầu: "Không nặng."
Ta cười hi hi: "Được, vậy ôm một hồi, cho tất cả mọi người nhìn thấy."
Thực tự nhiên, tất cả ánh mắt của mọi người đều bị tập trung lại đây, bệnh thần kinh biểu tình cứng ngắc, giống như cục đá đứng ngốc ở nơi đó. Nếu không phải do cặp mắt bi thương kia, tuyệt đối sẽ đem hắn trở thành cục đá. Tiếp xúc đến ánh mắt thâm thúy, đau đớn của hắn, trong lòng tựa hồ có ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đớn nhưng không thể hít thở. Không phải không thương hắn sao? Vì sao lại như vậy? Ta cố nặn ra một nụ cười, thân hình càng áp sát ra sau, tựa vào trên người Độc Cô Hàn nhỏ giọng nói: "Sau khi chấm dứt đại hội võ lâm thì chàng muốn làm gì?"
"Nàng làm chủ." Lại là ta làm chủ, nguyên lai hắn rất nghe lời lão bà.
"Không cần sủng ta, ta sẽ đắc ý đến quên mất mình là ai." Rõ ràng là cao hứng, trên mặt lại hiện lên chua sót: "Chàng vì sao không để bản thân làm chủ, đều nghe theo ta?"
"Bách Hiểu Đường thì làm sao?"
Ta ở một bên vân vê ngón tay: "Chức đường chủ ta chán rồi, ở nhà làm hiền thê lương mẫu."
"Vân nhi, có lẽ..." Hắn đột nhiên trầm mặc: "Ta không thể cho nàng cuộc sống bình lặng."
"Một ngày nào đó chàng có thể cho, còn trước mắt... ta yêu chàng là được, chúng ta có nhiều thời gian, chàng không cần bận tâm ta, ta sẽ chiếu cố bản thân. Ta là thê tử của chàng, đương nhiên muốn vì chàng." Ta cố ý đề cao thanh âm, tuy không phải lớn, nhưng đủ để cho người bên cạnh nhe thấy.
"Các ngươi..." Lão cha lúc này kinh hãi đứng lên: "Các ngươi đã bái đường, tại sao ta không biết?" Làm mỗi sự tình không cần phải báo cáo cho hắn.
Ta cố ý làm bộ đột nhiên không nhớ, ngượng ngùng gãi đầu: "Cha, thực xin lỗi, ta quên không nói cho người." Làm cha, cư nhiên không biết nữ nhi đã lập gia đình, tương đương thất chức? Ta phải cố ý đem ba chữ "đã thành thân" vẽ lên mặt, cho tất cả võ lâm, không, tất cả thế giới biết Hàn là lão công của ta, đừng đánh chủ ý, đồng thời cũng nói cho bệnh thần kinh, ta đã là thê tử của người khác.
Thực sự, cho dù da mặt thần công của ta đã đại thành, nhưng một màn vừa rồi, quả thực vẫn không tránh khỏi thẹn thùng, nhưng vì mục đích to lớn, ta cố ý cùng hắn thực thân mật. Ở cổ đại, mấy hành động này đừng nói là vợ chồng, trừ phi là trong phòng tối với nhau thì mới dám làm thôi chứ chả ai dám công khai làm trước mặt người khác!
Lão cha không dám tin: "Khi nào?"
"Chính là mấy hôm trước, ta nhớ không rõ lắm, vội tham gia đại hội luận võ nên quên nói cho cha." Ta giả vờ ngượng ngùng nhưng cũng thực là ngượng ngùng nói, thực ra là cưới đêm qua, nhưng hôm kia đã có vết hôn, nếu nói chúng ta trước đã là vợ chồng, nghĩ kĩ lại một chút thì dấu hôn kia coi như là quang minh chính đại thuận lí thuận tình đi.
"Các ngươi cho là ta chết rồi ư?" Lão cha nộ hỏa xung đỉnh đầu rồi.
"Cha, không phải ý này, nhưng là cha phải quan tâm đến đại sự võ lâm, ta lập gia thất chỉ là việc nhỏ không thể ảnh hưởng tới việc lớn." Trước đó hắn từng đột nhiên đồng ý hôn sự của ta cùng Hàn, nếu thực là nữ nhi hắn thì ta nhất định vui mừng khôn xiết, nhưng đáng tiếc ta lại không phải, chính vì thế ta càng có thể khách quan đánh giá, hắn nhất định có âm mưu gì?
"Việc nhỏ, nữ nhi lấy phu quân là việc nhỏ?" Lão cha càng ngày càng vô lực, cuối cùng châm chọc cười rộ lên: "Mộ Dung Nghĩa ta cả đời được người người kính ngưỡng, kết quả không dạy nổi một nữ nhi, ha ha..."
Ta mang bộ dáng không sao cả nhún vai: "Cha, ta tuyệt đối không có ý tứ kia." Đương nhiên ta không có ý tứ đó, cha ta còn ở hiện đại a.
Lão cha hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: "Vô luận thế nào, ngươi cũng là nữ nhi của ta, ngươi có việc, sao ta lại không quan tâm được? Ta không thích Mục Hàn, không tán thành hôn sự, nhưng chỉ cần ngươi thích, ta có năng lực thế nào? Ngươi nghĩ ta có thể tâm địa cứng rắn chia uyên rẽ thúy sao mà phải làm lén lút như vậy?" Cũng không biết hắn diễn trò hay thực sự, mặc kệ, hắn không phải cha ta, muốn thế nào kệ hắn.
Lão cha cười khổ: "Hay là Mộ Dung đường chủ cho rằng lão phu không xứng làm phụ thân của người?"
Ta mỉm cười, trịnh trọng nói: "Ta là Vô Tình Kiếm, Nguyệt Quang tiên tử, Bách Hiểu Đường đường chủ, nhưng ta cũng là Mộ Dung Ý Vân." Ta chính là ta, dù thân phận gì thì vẫn là ta thôi.
"Một khi đã như vậy, ngươi có đặt phụ thân này vào mắt hay không?" Lão cha thê thê thảm thảm, bi bi ai ai, tựa như là Đậu Nga.
"Có." Ta không thể nói là không được.
Lão cha sắc mặt dịu chút: "Một khi như vậy, chung thân đại sự vì sao không nói cho ta?"
Ta nhất thời không biết nói thế nào? Phượng Thanh Hà thấy thế đứng lên nói: "Mộ Dung tiên sinh, bản đường chủ tự làm chủ hôn sự của mình, ngài quản nhiều quá đi?"
"Mộ Dung tiên sinh, hôn sự của bản đường chủ, ngài không cần quan tâm." Tư Đồ Dạ cũng góp miệng.
Bị phóng viên của ta tấn công, lão cha chỉ có thể ngậm miệng. Ta xem thế thản nhiên nói: "Phượng Thanh Hà, các ngươi theo ta."
"A?" Phượng Thanh Hà lập tức kinh hãi. "Đường chủ, bây giờ rời đi không ổn." Sợ ta tìm nàng trả thù ư, ta hiện không có tâm tư đó.
Ta dựa vào người Hàn, nhỏ giọng nói: "Xử lí chuyện của Bách Hiểu Đường xong, đợt lát ta tìm ngươi."
"Các vị võ lâm đồng đạo, bản đường có việc riêng cần thương lượng, xin phép đi trước." Ta hướng tất cả mọi người nói rồi lôi kéo tứ đại phóng viên vô phòng ta, mặc kệ người khác nhìn thế nào.
Bọn hắn đi theo ta vào phòng, tất cả đều khẩn trương, bọn hắn không biết ta đột nhiên gọi tới làm gì. Ta ngồi xuống, bốn bọn hắn không dám ngồi, tất cả im lặng.
Ta nhìn quét bọn hắn một cái nói: "Lục phóng viên, giang hồ nguyệt báo lượng tiêu thụ thế nào?"
"Hồi đường chủ, tiêu thụ rất lớn, danh tiếng rất tốt. Thậm chí có nhiều môn phái còn đặt hàng chúng ta phân phát cho đệ tử. Xin đường chủ xem xét, vì nhân thủ không đủ, ta thỉnh liên lạc thêm nhiều người trở về hỗ trợ." Hắn bộ dáng nghiêm túc thực khiến ta không quen.
"Thanh Trúc, sinh ý thế nào, buôn bán tốt không?"
"Bẩm đường chủ, thu vào vẫn ổn định, gần đây ở Tây Vực khai trương hai trà lâu. Tất cả đã đi vào ổn định."
Ta hơi vuốt cằm, ánh mắt nhìn về Phượng Thanh Hà: "Thanh Hà, các phân đường hiện thế nào?"
"Hết thảy đều tốt, phân đường Hồ Bắc cùng bang phái địa phương phát sinh xung đột, nhưng đã giải quyết."
"Tư Đồ Dạ, còn ngươi?"
"Phụng mệnh đường chủ, thuộc hạ không ngừng phỏng vấn vài danh nhân giang hồ. Nghe đại sư huynh đề nghị, thuộc hạ chuẩn bị thành lập một cẩu tử đội, chuyên hỏi sự việc giang hồ, thỉnh đường chủ định đoạt." Ta thiếu chút nữa bật cười, may là kiềm được, cẩu tử đội, sáng kiến thật hay.
Ta một bên cười một bên nói: "Cũng được, bất quá không thể kêu cẩu tử đội, kiếm một cái tên nhã hơn đi."
"Dạ."
Hết thảy đều làm gọn gàng ngăn nắp, có đường chủ này hay không cũng giống nhau. Từ đầu ta liền vô tình làm đường chủ, là do tiểu Bạch giao phó, và cũng vì mượn thế lực của Bách Hiểu Đường tìm Long Ngâm, sau đó là tâm lí chơi vui, làm chức đường chủ này. Hiện tại không cần tìm Long Ngâm, Bách Hiểu đường cũng phát dương quang đại, chơi cũng đã đủ, đây là thời điểm thích hợp để ta thoát vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...