"A...?" Phượng Thanh Hà cùng Phượng Thanh Trúc cũng chạy tới, thấy một màn này, đều là mắt chữ A mồm chữ O. Ta vội kéo chăn lên che chắn hồng mặt nói: "Là ngã, ta bị ngã nên thành như vậy." Ta thực ngu ngốc, ngã sao có thể có dấu hôn?
"Ngã có thể như vậy?" Thủy Vũ Mị buồn cười bất đắc dĩ nói.
Ta thẹn quá hóa giận nói: "Các ngươi ở đây ngó nghiêng cái gì, đi ra ngoài, coi như chưa thấy gì hết."
Phượng Thanh Hà nghiến răng nói: "Tỷ tỷ, ai dám chiếm tiện nghi của ngươi, ta sẽ không buông tha cho hắn, Bách Hiểu đường cũng sẽ không tha cho hắn. Hiện tại liền nói cho ta, rốt cuộc là ai. Ta tự mình ra tay giết cả nhà hắn." Giết ai a? Buổi tối hôm qua, tên kia đã thừa dịp ta ngủ trốn mất. Võ công cao thật tốt, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, còn không cần bận tâm cảm thụ của ta.
Ta lại suy nghĩ cẩn thận về tình cảm của mình dành cho hắn, ta là thật thích hắn, nhưng ở bên hắn ta thực sự có thể hạnh phúc? Ta là nữ nhân tùy tiện, tiêu sái, mà đại khối băng lại cao ngạo, lãnh khốc, tính cách chúng ta căn bản là khác biệt quá lớn. Tỷ như nói, hắn có tâm sự gì sẽ không bao giờ nói cho ta, ta căn bản không thể hiểu hắn nghĩ cái gì. Lại giả sử, gả cho hắn rồi, sau này liệu có ngày hắn giận lên liền đem ta giết?
Nếu làm bằng hữu thì tốt lắm, chút thân mật không tính là gì. Nhưng là gả cho hắn, về sau có phải hắn bắt ta phải tuyệt giao với tất cả nam bằng hữu? Bệnh thần kinh ban đầu vũ nhục ta, sau lại nhiều lần mạo phạm. Ta cùng hắn cãi nhau cực nhiều, nhưng là hắn thích ta không vì mỹ mạo như hoa mà là thích tính cách nội tâm của ta.
Đại khối băng trước đây chiếu cố ta nhiều lắm, hắn thật tình thích ta, nhưng là hắn không có tin ta, suýt chút nữa đem ta giết. Đích thực ban đầu ta rất ghét bệnh thần kinh, cuối cùng vẫn là yêu ta đến chết. Hơn nữa, người hắn yêu chính là Mộ Dung Ý Vân, cho dù giang hồ đồn đại ta cùng Hàn thế nào, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng ta. Chỉ dựa vào lòng tin này, chẳng lẽ đại khối băng không yêu ta bằng bệnh thần kinh?
Hai nam nhân thực sự đều tốt, ta thật không biết nên chọn ai. Hiện tại tâm tư của ta chỉ có thể dùng một chữ loạn để hình dung.
(Sở Sở: Trời cao chứng giám, ta không có thiên vị, hai vị nam chủ ở trong lòng ta đều có địa vị giống nhau. Bắt đầu thời điểm ta ở "Hàn" phái, bệnh thần kinh lại chậm rãi rót vào trong lòng Ý Vân, cũng chậm rãi rót vào trong lòng ta. Ta hiện tại không giúp bên nào, bảo trì trung lập.)
Phượng Thanh Hà chậm rãi đi vào, nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ, sự tình đã xảy ra, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn."
"Ta nghĩ quẩn sao?" Ta buồn bực trả lời.
"Không nghĩ quẩn, chỉ nghĩ đi tìm chết." Phượng Thanh Hà nói xong chỉ vào tấm lụa trắng.
"Ta là buồn ngủ, muốn cột tóc viết bài, con mắt nào của ngươi thấy ta muốn chết?" Ta biết các nàng hiểu lầm, nhưng là hiểu lầm này e là nhảy xuống Hoàng Hà không rửa sạch được.
"Ngày hôm qua... có phải hái hoa tặc vào hay không?" Phượng Thanh Hà dè dặt nói: "Hình dạng của hắn thế nào? Mặc quần áo ra sao? Dùng mị dược gì? Xài vũ khí nào? Tuổi tác bao nhiêu? Khẩu âm thế nào? Có thói quen gì đặc biệt hay có đặc điểm gì dễ nhận biết không? Nói cho ta để ta cho Bách Hiểu đường tìm diệt cả nhà hắn." Khụ... Phóng viên tổ Thiên quả nhiên danh bất hư truyền. Nàng bát quái cho nhiều vào, lực tưởng tượng thật phong phú, ta quả thật không bằng.
Ta dở khóc dở cười, làm sao giải thích với các nàng? Đều tại đại khối băng, tự nhiên làm ta thành như vậy: "Kì thực.... tối qua... Mục Hàn đến." Dù sao không thể để các nàng nghĩ ta bị hái hoa tặc tấn công a, thế thì còn mặt mũi gì.
"À..." Phượng Thanh Hà, Phượng Thanh Trúc, Thủy Vũ Mị cư nhiên rất ăn ý cùng giật mình hiểu ra, còn cố ý kéo dài thanh âm. Ngân Đào ngậm miệng, ở một bên cười trộm. Xong xong, ta cả đời anh minh liền bị hủy như vậy, mà hủy một chút chắc cũng không sao. (Sở Sở: Vân, thanh danh của ngươi phải nói tệ hại nhất võ lâm, chỉ biết giỏi nói thôi...)
Thủy Vũ Mị liếc mắt, ái muội nói: "Nhanh như vậy liền làm lành?"
"Không có đâu." Là hắn cưỡng bách ta.
"Không có?"
Thủy Vũ Mị cười gian: "Tỷ tỷ, ngươi hôm nay sao lại biến thành hết u sầu? Hôm qua còn đòi tìm chết, hôm nay liền tốt lắm." Ta nào có tìm chết!
"Chúng ta chỉ là trò chuyện thôi, đừng nghĩ loạn." Ta đỏ mặt nói dối. Buổi sáng ngày hôm đó ta thẹn muốn chết, may mắn chỉ có các nàng biết, nếu để người ngoài biết, ta thực nghĩ muốn tìm chết. (Hoa: về sau giang hồ lưu truyền Nguyệt Quang tiên tử truyền kì truyện, cả giang hồ đều biết nha)
Vài ngày sau ta vẫn ngốc ở trong phòng, chủ yếu là chuẩn bị báo chí, cũng không thấy bệnh thần kinh đến làm loạn.
Đến ngày thứ năm, ta ngồi trong phòng buồn muốn chết, liền ra ngoài tản bộ, trùng hợp gặp bệnh thần kinh đang phóng một con bồ câu. Ta định tránh hắn thì hắn đã thấy ta, gọi một tiếng: "Ý Vân."
"Có việc gì?" Ta không quay đầu nói.
Hắn chạy lại trước mặt ta: "Trốn ta lâu như vậy, không thấy mệt sao?"
Ta cười cười: "Ta trốn ngươi sao? Không có a."
Hắn còn thật tình nói: "Về sau không cần trốn ta, hiện ta phải đi."
"Ngươi phải đi rồi?"
Hắn cười nói: "Ta ở Bách Hiểu sơn trang đã nhiều ngày, còn ở tiếp hẳn là nàng ra lệnh đuổi khách."
Ta trợn mắt: "Hứ, nghĩ ta ngu ngốc? Ngươi nhất định có việc phải làm nên mới đi."
Hắn gật đầu thản nhiên nói: "Có rất nhiều sự tình cần ta xử lí, nàng bảo trọng." Nói xong kéo tay phải ta, đưa cho ta một chiếc vòng ngọc.
"Đây là gì?" Ta kì quái nhìn, vòng tay làm từ ngọc bích, trên điêu khắc vài đóa hoa sen, còn tản mát ra mùi thơm thoang thoảng.
"Có vòng tay này, ta có thể dùng bồ câu đưa tin cho nàng." Hắn nói xong đưa mắt nhìn không trung, dường như có điều không yên lòng.
Ta lắc đầu hỏi: "Tại sao?"
"Vòng tay này là thiên hạ độc nhất, có tỏa ra mùi thơm, đặc biệt chim bồ câu ta huấn luyện có thể cách trăm dặm ngửi thấy mùi hương này... Ý Vân, nếu có việc nàng có thể tìm ta bất cứ lúc nào."
Ta gật đầu: "Ta đương nhiên không khách khí với ngươi, ngươi có việc thì cũng tìm ta. Trước mắt trên giang hồ địa vị hai ta ngang hàng, đừng xem ta là tiểu cô nương ngu ngốc như trước đây nữa."
Hắn cười nói: "Nàng không phải là tiểu cô nương ngu ngốc, nàng là phong hoa tuyệt đại, Nguyệt Quang tiên tử. Nếu có việc cần trợ giúp, Giang mỗ sẽ không quên nhờ cậy Mộ Dung đường chủ."
"Tái kiến." Ta đạm cười, khí độ ung dung cứ như thể nhất phái tông sư.
"Tái kiến." Hắn liền quay người đi thẳng, không hề ngoái đầu, một mạch đi khuất khỏi tầm mắt của ta, ta ngơ ngác tại chỗ, nhìn bóng hắn khuất dần trong lòng không khỏi tự nhiên cảm thấy thoải mái.
Mười ngày sau, Bách Hiểu Đường tám mươi mốt vị phân đường chủ đại giá quang lâm Nguyệt Quang sơn trang, nhận thức tân đường chủ là ta. Cũng tiếp thu phát biểu của ta, đại khái an bài một chút công tác thường ngày. Kỳ thật cũng không có cái gì, chỉ là lấy tiền thay người ta tìm người, hoặc là lấy tiền rồi thay cho ai đó đình chỉ phát hành tin tức, đều là những công tác bát quái đó. Nhưng là ta có cảm giác giống như tổ chức xã hội đen, cảm giác quái quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...