"Hưu thư" ta thì thào niệm ra hai chữ, hai tay kịch liệt run rẩy, ánh mắt tràn đầy lửa giận, răng nanh cắn chặt. Đúng vậy, hưu thư, Giang Tử Ngang đích thực muốn hưu ta. Ta từ Giang gia đi ra, đến khi đi trên đường, rồi trở về, hắn đã phái người tặng ta hưu thư. Bởi vì ta không ở trong khách điếm nên Phượng Thanh Hà nhận được, nghe nói là Y Dục Thành đưa tới. Tốt lắm, Giang Tử Ngang, ngươi thật ngoan độc, chưa bái đường đã phát hưu thư, thực sự hung ác mà.
Ta đem hưu thư ném mạnh xuống bàn, nói: "Thanh Hà, ngươi nói làm sao bây giờ?"
Phượng Thanh Hà thấy ta tức khí như vậy nói: "Giết hắn."
"Đúng, giết hắn, bất quá ta mệt, cần nghỉ ngơi, mai đi tìm hắn." Ta cắn răng, đứng lên. Một ngày mệt mỏi, ta mệt, ta đói. Muốn báo thù, trước tiên phải dưỡng tinh thần cho tốt đã.
Ta nộ hỏa công tâm, đứng lên nhanh như thế, vấp phải váy, liền cùng mặt đất tiếp xúc thân mật.
Ngày kế, thay một thân quần áo giản tiện (giản dị + tiện lợi), chủ yếu chuẩn bị đánh nhau, tóc tai búi gọn gàng. Trên mặt trát phấn thật dày, dù sao trông không khác gì một bộ cương thi. Phượng Vũ cài trên đầu, có lẽ ở thời khắc mấu chốt, ta cũng phải thử uy lực của nó.
Đừng quên đeo cái kính mắt to vào. Ngươi đừng nghĩ bổn lão nương dễ bị khi dễ, ngươi đang tính toán cái gì, ta muốn ngươi nói cho rõ ràng. Lão nương không muốn đánh đến người đầy đất nha, Mộ Dung Ý Vân sẽ ra tay.
Ta cùng Phượng Thanh Hà đứng ở trước cửa Thiên Kiếm sơn trang, ta hai tay chống lạnh, một bộ dáng hổ mẹ hung dữ. Ta biết hiện giờ ta ăn mặc rất xấu, rất khó coi, ai xem đều chán ghét.
Hộ vệ canh cửa nhìn Phượng cô nương, lại nhìn ta, nói: "Cô nương, ngươi là ai? Vì sao lại mắng chửi trang chủ của nhà ta?"
Ta khoát tay một cái nói: "Nói cho trang chủ của các ngươi, lão nương Mộ Dung Ý Vân, bảo hắn ra đây gặp ta." Thù này không báo, ta sống hai mươi năm chẳng lẽ uổng phí sao. Ta năm năm khắc khổ học võ, sư phụ năm năm bồi dưỡng, chả phải đều uổng phí sao. Ta liền chắn trước mặt địch nhân, đi vào. Đi vào một đoạn, trước mặt liền có vài bóng người.
"Mộ Dung cô nương đại giá quang lâm, là ta gây nên chuyện gì?" Bệnh thần kinh thanh âm vẫn lạnh như băng. Hắn dần dần đi tới, ta mới nhìn rõ ràng. Hắn nghiêm mặt, Mộ Dung Nhược Nhan, Y Lạc Lạc, Y Dục Thành một đám người đều ở đằng sau hắn, mặt khác còn có một ít võ lâm nhân sĩ không biết tên. Xưng hô ta là Mộ Dung cô nương, là quyết tâm hưu ta.
Ta cười lạnh một tiếng: "Hảo một cái Mộ Dung cô nương."
Nhược Nhan đi đến bên người ta nói: "Muội muội, nói như vậy là có ý gì?"
Ta không để ý đến nàng, trực tiếp đối bệnh thần kinh nói: "Giang trang chủ, ta Mộ Dung Ý Vân tự hỏi không có gì sai, chưa cưới ta thì liền hưu ta là có ý tứ gì?" Phụ đạo? Ta còn không biết đó là cái gì? Trực tiếp ném vào bồn cầu rồi...
Bệnh thần kinh phản ứng cũng nhanh: "Không có gì sai? Xin hỏi Mộ Dung tiểu thư, ngươi bị Thiên Ma giáo bắt cóc hơn nửa tháng, lại không có một vết thương, thử hỏi trong đó có ẩn tình gì. Giang hồ đồn đại, ngươi cùng đại ma đầu trong lúc đó thật không minh bạch." Cư nhiên dám vu hại ta hồng hạnh xuất tường, ta...
"Hưu ngươi?" Mỹ nữ tỷ tỷ kinh ngạc nhìn Giang Tử Ngang, lại nhìn ta. Y Dục Thành hướng mỹ nữ tỷ tỷ cười khổ, lại gật gật đầu cam chịu. Y Dục Thành biết, Y Lạc Lạc cũng biết, chính là lừa tỷ tỷ. Bệnh thần kinh, ngươi cho rằng người Mộ Dung gia dễ ăn hiếp phải không?
Ta cực lực đè xuống lửa giận: "Ngươi đều nói, chính là giang hồ đồn đại, đó đâu phải là sự thật? Hơn nữa ta được Nguyệt Quang tiên tử cứu, đây là mọi người đều biết. Ngươi lấy lý do ta không giữ phụ đạo mà hưu ta, sao có thể thuyết phục?"
Hắn cười lạnh: "Mộ Dung cô nương, có phải là lời đồn đại hay không, chẳng phải chính mình rõ ràng."
"Bất quá giang hồ cũng đồn đại Giang trang chủ ngươi cùng vị Y cô nương kia cũng không minh bạch, ta thấy lời đồn đại này chỉ có ngươi mới biết rõ. Ngươi cùng Y cô nương có tư tình, cho nên hưu ta. Vì danh chính ngôn thuận, lại vì danh tiếng của bản thân mà không ngại gán cho ta tội danh không giữ phụ đạo." Dám gán tội lung tung cho ta, tưởng ta là trẻ con sao. Đừng cho rằng ta dễ bị ăn hiếp, ta làm cho Bách Hiểu đường bêu rếu ngươi trên giang hồ, xem ngươi làm thế nào mà sống.
Y Lạc Lạc đã sớm không xem ta vừa mắt, tức khí nói: "Là thế nào? Cho dù chúng ta thực sự có tình cảm gì, cũng tốt hơn ngươi, cùng đại ma đầu có tư tình." Thừa nhận, hảo nga.
Ta lập tức thay đổi bộ mặt, bi ai nói: "Các vị tiền bối, các người cùng gia phụ Mộ Dung Nghĩa đều có giao tình đi? Gia phụ làm người thế nào các vị cũng rõ ràng. Ta là nữ nhi của hắn, sao có thể làm ra việc nhục đến gia phong? Hoàn toàn là Giang Tử Ngang cùng Y Lạc Lạc trong đó có tư tình, không muốn cưới ta, cố tình tạo cớ sinh sự."
Ta lại đối Y Lạc Lạc nói: "Y cô nương, ta Mộ Dung Ý Vân cũng không phải là nữ nhân không biết liêm sỉ, các ngươi có tình ý có thể nói cho ta. Ta liền nhường Giang trang chủ cho ngươi, ngươi vì sao lại lập mưu sỉ nhục ta? Ý Vân ta tuy xuất thân võ lâm thế gia, lại ba bước không qua khỏi cửa khuê phòng, sao có thể nhận thức Mục Hàn? Ngươi tại sao cứ muốn phá hư thanh danh của ta. Trăm năm danh dự của Mộ Dung gia, chẳng lẽ thực sự chỉ vì một hôn sự nhỏ nhoi mà hủy trong tay ta? Aiz..." Ta diễn trò so với coi người khác diễn trò còn hay hơn nha.
Nhược Nhan tỷ đương nhiên không muốn Mộ Dung gia bị nhục, cũng rất thông minh, liền hùa theo ta nói: "Các vị tiền bối, tiểu muội nói rất có lý, tiểu muội thuở bé thân thể không tốt, khuê môn ba bước không qua cửa, cùng đại ma đầu tư tình, thực sự nực cười đi. Giang trang chủ không rõ ý tứ hưu tiểu muội, Mộ Dung gia ta còn có mặt mũi tồn tại trên giang hồ sao? Thỉnh các vị tiền bối nói một lời công đạo, thay tỷ muội chúng ta làm chủ." Làm cái gì a, chắng lẽ bắt hắn thu hồi hưu thư? Ta cũng không phải muốn cưới hắn mà, chỉ là muốn gây sự cùng hắn. Tỷ tỷ à, ngươi cũng đâu cần làm như thế?
"Mộ Dung nhị tiểu thư nói đúng, chỉ sợ là bị vu hãm (vu khống + hãm hại)."
"Giang trang chủ, ta thấy Mộ Dung cô nương thực sự thanh bạch, ngươi không cần làm như vậy." Nói xong lại nhìn Y Lạc Lạc, vị tiền bối này, thực cảm tạ người.
"Thế chất cùng Mộ Dung cô nương chưa bái đường, ngươi lại hưu nàng thực là vô lý."
Lúc sau, cũng có rất ít người đi ra nói chuyện, cơ bản đều là tán đồng ta, giúp đỡ ta nói tốt. Bệnh thần kinh thấy chưa, giờ người mất mặt là ngươi chứ không phải là ta.
Y Lạc Lạc không chịu nổi đả kích của mọi người, hừ lạnh nói: "Yêu nữ, ngươi vu hãm ta." Nói xong đã muốn rút kiếm đâm tới ta. Y Dục Thành muốn ngăn nàng lại, nhưng đã muộn, động tác của nàng nhanh hơn Y Dục Thành một chút, chớp mắt đã đâm tới ta. Kiếm sắc bén đã muốn đoạt mạng ta đâm thẳng tới cổ họng. Nàng động tác thực quá nhanh. Ta liền phản xạ, toàn lực lùi lại, thuận tay rút kiếm của Phượng Thanh Hà ở đằng sau, thuận tay huy kiếm thủ thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...