"Các ngươi có thể đi nha." Thiên Thiên nhìn về hai nha hoàn phía sau lưng, lời nói mang theo vài phần ý lạnh.
Hai nha hoàn nhìn nhau một chút, không thích ứng kịp thái độ biến hóa của Vương phi, không phải dáng vẻ vừa rồi còn rất sợ hãi sao?
"Chẳng lẽ các ngươi muốn theo Bổn vương phi vào viện sao?" Nhìn nha hoàn không tính rời đi, Thiên Thiên lên tiếng, lạnh nhạt nói.
Vừa nghe thấy, sắc mặt hai nha hoàn nhất thời tái đi, vội vàng luôn miệng nói, "Nô tỳ cáo lui."
Chuyện Tâm Thấm viện có quỷ nháo, họ cũng biết, nha hoàn Tiểu Mộng bên cạnh Nghi phi nương nương chết kỳ lạ đã chứng minh chuyện trong Tâm Thấm viện có quỷ.
"Sao tiểu thư biết Nghi phi nương nương sẽ trở lại bình thường?" Sau khi nha hoàn kia rời đi, Tinh nhi tò mò hỏi, cả thái y cũng không chữa được, sao tiểu thư lại biết chính xác Nghi phi sẽ tỉnh táo vào hôm nay.
Thiên Thiên cười khẽ, đương nhiên nàng biết được, đó chính là lý do nàng ở trong phòng nửa ngày, nàng cần có thời gian để chế tạo một loại dược vật, cho nữ nhân kia được lợi trước đi! Được lợi còn không biết. . . . . .
Đột nhiên, vẻ mặt Thiên Thiên cảnh giác nói một cách thản nhiên, "Đi ra đi."
"Tiểu thư. . . . . ."
Ý Thiên Thiên bảo Tinh nhi không cần nói nữa.
"Đã đến thì ra đây đi." Rốt cuộc người này là ai? Vì sao núp ở chỗ tối? Có mục đích gì?
"Bùm" một tiếng, âm thanh té nặng nề, chỉ thấy một nam tử mặc áo tím nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, âm thanh cũng cực kỳ suy yếu, "Cứu ta"
Thiên Thiên thản nhiên liếc nam tử trên mặt đất một cái, bước chân lướt qua, đi về phía trước .
"Tiểu thư, hình như nam tử kia bị thương."
"Không nên tùy ý cứu người, cẩn thận rước họa vào thân." Ai biết nam tử đó tốt hay xấu? Huống chi đây là phủ đệ của Kỳ Vương gia, ai biết có phải là thích khách được phái tới hay không? Hơn nữa hắn còn. . . . . .
"Cứu ta! Ta sẽ trả thật nhiều thù lao cho ngươi." Âm thanh yếu đuối vang lên lần nữa, trên đời, không người nào có thể tránh thoát sự hấp dẫn của tiền.
Thiên Thiên cũng dừng lại bước chân, xoay người khẽ cười nói, "Thù lao? Ta không muốn thù lao của ngươi, ta chỉ cần ngươi nợ ta một cái nhân tình là được." Tiền, mình có năng lực kiếm được nhiều hơn, nhưng trên đời này, khó trả nhất chính là nhân tình, nói không chừng ngày nào đó mình có thể cần sự giúp đỡ của hắn?
"Được. Ta đồng ý với ngươi." Nếu như không phải trên người trúng kịch độc, vết thương nhỏ này chẳng có gì đáng kể đối với mình, đâu cần phải cầu nữ nhân này cứu.
Nhân tình? Không ngờ nữ tử này lại có thể nghĩ đến nó? Hắn ghét nhất là nợ nhân tình, ai ngờ nữ nhân này lại cố ý muốn mình nợ nhân tình.
"Sảng khoái như vậy, lỡ ngươi đổi ý thì sao?" Mặc dù hắn trúng độc khiến nàng cảm thấy hứng thú, nhưng chuyện này vẫn quan trọng hơn.
"Ngươi. . . . . ." Hắn không ngờ nữ tử này lại có thể nói như vậy, hắn là một người không đáng tin như vậy sao.
"Phốc" lồng ngực nam tử buồn bực, phun ra một ngụm máu đen, hắn biết độc kia đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nếu như không nhanh giải độc, tính mạng của hắn liền chấm dứt.
"Ngọc bội này là vật gia truyền của nhà ta, chỉ cần ngươi. . . . . ." Nam tử mặc áo tím còn chưa nói xong, cũng đã ngất đi.
Thiên Thiên cầm ngọc bội lên, cẩn thận liếc nhìn, tính chất không tệ, cũng rất tinh xảo, vì ngọc bội này, miễn cưỡng cứu chủ nhân của nó thôi.
Bố trí tốt nam tử kia xong, Thiên Thiên mới có cơ hội để mình nghỉ ngơi một chút.
"Tốt lắm, Tinh nhi, chúng ta trở về ngủ đi!"
"Tiểu thư, người không phải cứu vị công tử này sao?" Tinh nhi nhìn tiểu thư xoay người rời đi, tò mò hỏi, sao tiểu thư lại nói có thể nghỉ ngơi rồi hả? Không cần phải lập tức chữa trị sao?
"Yên tâm, tạm thời Diêm vương không bắt hắn được." Vừa mới cho hắn ăn một viên cứu mạng đan, đây chính là hồi hồn đan mà mình đòi được từ Diêm Vương, sao có thể dễ chết chứ, lại nói. . . . . .
"Tiểu thư. . . . . ."
"Ta mệt rồi."
Tinh nhi liếc mắt nhìn nam tử hôn mê, lại nhìn tiểu thư nhà mình một cái, cuối cùng nàng lựa chọn tin tưởng lời tiểu thư nói là về nghỉ ngơi.
Ở trong phòng, thân thể lập tức nằm lên giường êm, vẫn là nằm ở trên giường thoải mái a!
Mới thoải mái không được bao lâu, âm thanh đạp cửa vang lên khiến toàn thân Thiên Thiên trở nên cảnh giác, chọn thời điểm này mà xuất hiện ở đây, trừ người ở ngoài ra thì không còn có người nào nữa.
"Vương. . . . . . Vương gia" thật may là không có xóa đi lớp trang điểm trên mặt, nếu không thì việc làm từ trước đến nay toàn bộ uổng phí.
Nhìn cánh cửa bị một cước đá hư, xem ra tối nay không bình yên rồi.
"Đừng tưởng rằng ngươi là nữ nhi Tể tướng, được Hoàng thượng tứ hôn làm Vương phi của Bổn vương, mà có thể tùy ý làm bậy." Âm thanh trong sạch như tuyết vang lên.
"Thần thiếp không có, thần thiếp thực sự mong Vương gia được phú quý trường thọ, thần thiếp nhầm ba ba thành rùa mang tặng cho Vương gia, xin Vương gia trách phạt." Là người nhát gan yếu đuối nên không dám nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của Long Khải Kỳ, huống chi Long Khải Kỳ còn đang trong cơn thịnh nộ.
Vì vậy Thiên Thiên cúi đầu thật thấp, ánh mắt nhìn trên giày của mình.
"Nhầm? Bổn vương dễ bị lừa gạt thế sao? 50 con ba ba là chỉ điều gì, bất kể đó là rùa hay là ba ba, chẳng lẽ ngươi lại không biết?" Vừa nói xong, chân liền dùng lực đá vào người Thiên Thiên.
Một bóng người chạy như bay đến, trực tiếp chặn lại chân đang đá Thiên Thiên.
Nghe được tiếng vang cực lớn, Tinh nhi liền chạy tới.
Thân thể Tinh nhi bị đá bay đi, nặng nề đập vào tường, lại bị bắn ngược lại một lần nữa ngã trên mặt đất.
Thiên Thiên rất muốn lập tức kiểm tra thương thế của Tinh nhi, nhưng nàng không thể, nàng. . . . . .
"Thần thiếp thật không biết Vương Gia đang nói cái gì, thần thiếp chỉ mong Vương gia khỏe mạnh trường thọ, thần thiếp. . . . . ." Thiên Thiên quỳ trên mặt đất, lời nói mang theo tiếng khóc.
Long Khải Kỳ bóp cổ Thiên Thiên, lạnh nhạt nói, "Bổn vương đã cảnh cáo, nếu như lại để Bổn vương phát hiện ngươi...kết quả của ngươi sẽ không đơn giản giống như lần trước nữa. Chỉ cần Bổn vương dùng lực thêm một chút, ngươi sẽ phải cút đi trình diện với Diêm Vương."
Lúc này, trong mắt Long Khải Kỳ tràn đầy sát khí, chỉ là. . . . . .
Hai mắt thâm thúy lạnh lẽo trừng nữ nhân xấu xí trước mặt, tay vung lên, làm nàng ngã xuống nền đất.
Sau khi trong phòng khôi phục lại bình tĩnh, Thiên Thiên vội kiểm tra thương thế trên người của Tinh nhi, không ngờ người nam nhân này lại ác độc như thế, trúng một cước kia, Tinh nhi chỉ còn nửa mạng người.
"Tinh nhi, vì sao ngươi ngốc như thế? Một cước kia chưa chắc có thể thương tổn được ta?" Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên, ở cái thế giới này, nàng đau lòng mà khóc.
"Tiểu thư. . . . . . Tinh nhi. . . . . . từng thề. . . . . . sẽ không để cho. . . . . . Tiểu thư. . . . . . bị. . . . . . tổn thương nữa, Tinh nhi. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, người cũng đã hôn mê.
Bây giờ, nàng bắt đầu hâm mộ Thượng Quan Thiên Thiên chân chính rồi, có thể có được bằng hữu như thế, mà mình, . . . . . .
Nàng thề, tối nay, nàng nhất định sẽ đòi lại tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...