- Ai nha, mấy đại gia lâu lắm mới tới nha!
- Đại gia, ta nhớ ngươi lắm a!
…
Mười cô nương như hồ đẹp dập dờn chạy tới. Mỗi gã hộ vệ của Đường Huyền tự ôm lấy hai cô, con hai cô lao tới ngồi vào lòng Từ Văn Phủ. Từ Văn Phủ tay chân luống cuống, vội vàng từ chối, nhưng chật vật lắm cũng không thoát khỏi hai cô. Đường Huyền chỉ ngồi một bên cười ha hả. Hắn thích đi mấy nơi kỹ viện, nhưng lại ít khi gọi cô nương ình, vì hắn thấy mấy cô nương này chưa đủ tư sắc để tiếp mình. Còn Giang Bắc Thiên thì ngồi một bên uống rượu, lão sắc mặt luôn lãnh đạm, thoạt nhìn có chút hung dữ, các cô nương nhìn thấy cũng không dám lại gần.
Lúc này chợt con trai của Tấn vương, Cổ Vũ đập bàn bộp một cát, quát lớn:
- Mang rượu lại đây! Bổn công tử còn muốn uống! Các ngươi sợ ta không trả nổi tiền sao?!
Tú bà đi tới muốn nói vài câu, chợt tên thủ hạ đứng sau Cổ Vũ nháy mắt ý bảo tú bà cứ lui đi, sau đó hắn nói:
- Các ngươi mau dìu thế tử về đi!
Hai đại hán tiến lên xốc nách Cổ Vũ dậy. Cỗ Vũ lập tức dãy giụa kêu:
- Buông ta ra! Ta muốn uống rượu, ta muốn ngủ ở đây, về nhà thì có gì hay?!
Tên thủ hạ nọ lạnh nhạt nói:
- Bát thế tử, ngươi đã gần hết bạc rồi, mau quay về thôi!
Cổ Vũ giận dữ nói:
- Ai bảo ta hết bạc? Bổn công tử đường đường là bát thế tử của Tấn vương, làm sao có thể thiếu tiền?! Ta không đi, ta không đi đâu hết!
Hắn vừa giãy dụa vừa kêu gào như kẻ điên. Người ngoài nhìn vào chỉ biết cười khinh khỉnh.
Tên thủ hạ sầm mặt, nói với hai đại hán:
- Thế tử say rồi, dẫn hắn về đi!
- Chó liếm mặt chủ, cẩu nô tài gan cũng to thật!
Lúc này chợt Đường Huyền lên tiếng.
Tên thủ hạ kia nghe vậy sửng sốt, không ngờ ở cái thành Nam Châu này còn có kẻ dám quản chuyện của phủ Tấn vương? Y nhìn lại Đường Huyền, đôi mắt trừng lên.
- Hừ, một tên dân đen cũng dám trêu đùa lão tử? Chúng bay đâu mau bắt hắn lại!
Hai đại hán liền buông Cổ Vũ ra, xông tới bắt Đường Huyền.
Đường Huyền cười nói:
- Cũng tốt, tới đây, hôm nay lão tử thay Tấn vương giáo huấn đám hạ nhân này một chút!
Bốn người Phi Hổ đội lập tức buông mấy nữ nhân trong lòng ra, giống như mãnh hổ vồ mồi lao vào hai đại hán kia.
Rầm!
Trong một nốt nhạc hai đại hán bị đánh văng khỏi lầu hai, rơi xuống nát hai cái bàn ở dưới sảnh, nằm im bất động, không rõ còn sống hay đã chết. Tên thủ hạ kia hoảng sợ, muốn bỏ chạy thì đã bị nắm lấy cổ áo, ném tới trước mặt Đường Huyền. Lồm cồm muốn bò dậy thì bị đạp mạnh lên lưng, đau tới suýt ngất. Người xung quanh thấy vậy thì hoảng sợ, không ngờ ở Thành Nam Châu này còn có kẻ dám chọc vào người của Tấn vương.
Đường Huyền vẫn chỉ cười, âm âm nói:
- Sao? Cẩu nô tài, sủa câu nữa ta nghe?!
Tên quản gia đau đớn vô cùng, nhưng hắn quen làm ác lâu năm, dựa vào hơi Tấn vương mà chưa từng coi air a gì. Mặc dù chịu đau nhưng vẫn không khuất phục, ngẩng đầu muốn chửi một tiếng.
- Đồ… Á…!
Rắc!!!
Hắn còn chưa kịp nói thì chân trái đã bị dẫm mạnh một cái, xương chân có vẻ như đã nát vụn.
- Công… công tử tha mạng…
Đường Huyền coi như không nghe thấy, chỉ cười cười. Phi Hổ đội viên hiểu ý, tiếp tục dẫm xuống chân còn lại của tên kia.
Rắc!
- A…aaa…
Tên thủ hạ kia đau tới chết đi sống lại, sau đó thì hai chân đã không còn cảm giác gì nữa.
- Tiểu nhân… có mắt như mù, công tử tha mạng…
- Hừ, làm chó thì phải biết lúc nào nên sủa, hiểu không? Còn nữa, bổn công tử hôm nay cũng không phải là muốn quản chuyện người khác. Nói cho ngươi biết, mấy hôm nữa bổn công tử làm rể Tấn vương rồi, hắn sẽ là em vợ ta, ngươi dám khi dễ em vợ ta, như vậy có phải là không coi ta ra gì không?
Tên thủ hạ nghe vậy mà hồ đồ, luận võ kén rể còn chưa diễn ra mà thế nào đã có con rể? Nhưng hắn cũng không dám mở miệng cãi, hắn biết kẻ này tâm ngoan thủ lạt, nói sai một câu có khi hắn giết người luôn cũng nên.
- Công tử nói rất đúng, là tiểu nhân ngu dốt có mắt như mù, mong công tử khai ân!
Đường Huyền cười lạnh:
- Ngươi vội cái gì? Mới gãy có hai chân, vẫn còn bò được, đi đâu mà vội? Bây giờ thì lăn qua một bên, chớ nói nhiều, không thì bổn công tử cho ngươi nửa đời còn lại không cần phải nói nữa!
Tên thủ hạ hoảng sợ vội im mồm lại, nhịn đau lăn sang một bên, trong đầu thì thầm nghĩ kẻ này rốt cuộc là ai, đến địa bàn của Tấn vương mà ngang ngược như vậy, đánh chó cũng không nể mặt chủ!
Lúc này Cổ Vũ đang ngơ ngác nhìn Đường Huyền, hắn cũng không thể tưởng tượng ở thành Nam Châu này còn có kẻ dám đánh người của phủ Tấn vương.
- Bát thế tử có hứng thú tới đây uống cùng ta vài chén không? Đường mỗ mời khách!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...