Đường Huyền đang nói chuyện cùng Thanh Liên thì Giang Bắc Thiên quay trở lại, mang theo một ông lão, có vẻ là đại phu. Ông lão tuổi chừng ngoài sáu mươi, tóc hoa râm, mặc một chiếc áo khoác bạc màu, vẻ mặt có vẻ nhưng không được cao hứng cho lắm.
Đường Huyền lấy ra một nén vàng đặt lên bàn.
- Chữa được bệnh cho nàng thì ngươi có thể cầm nén vàng kia.
Lão đại phu trong đời còn chưa từng nhìn thấy vàng, chứ đừng nói một nén to thế kia, nhất thời có chút ngây ngất. Sau đó lập tức vâng dạ:
- Vâng vâng, tiểu nhân nhất định sẽ cố hết sức.
Dứt lời lão đi xuống bên giường bắt mạch cho Thanh Liên. Bắt mạch xong, lão đứng dậy cau mày, vuốt vuốt râu nói:
- Vị cô nương này bệnh tình khá là phức tạp, tâm khí hư do không đủ sức thôi động huyết mạch…
- Dẹp! Đừng có nói huyên thuyên hù lão tử!
Đường Huyền vỗ bàn quát.
- Nàng bị bệnh gì ta không quan tâm, việc của ngươi là chữa cho nàng, chữa khỏi thì cầm tiền rồi về nhà ngủ tiếp, chữa không được thì ra nghĩa địa ngủ!
Lão đại phu sợ toát mồ hôi, lập tức rút gọn lại:
- Vâng vâng… Nàng bị bệnh phong hàn, cộng thêm thể chất yếu, muốn điều trị dứt bệnh thì cần ít nhất một tháng mới được…
- Một tháng? Lâu thế sao?
Đường Huyền nhíu mày, hắn còn phải tới chỗ tứ đại phiên vương, không thể lưu lại đây tới một tháng được. Đại phu thấy vậy bèn giải thích:
- Đại nhân, tục ngữ nói bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti ( Bệnh tới như thủy triều dâng, bệnh đi như tằm nhả tơ). Việc hành y chưa bệnh quan trọng nhất là chất lượng, không thể vì cái trước mắt mà lưu họa về sau…
Lão đại phu híp mắt say sưa nói, thoạt nhìn rất giống một vị giáo sư kiến thức uyên thâm đang giảng giải về chuyên môn.
Đường Huyền cười lạnh:
- Thật vậy chăng? Vậy ngươi nói thử xem, cây đao này mà đâm vào người ngươi thì nên đâm chỗ nào áu chảy nhiều nhất?
Vừa nói hắn vừa kề đao lên cổ lão đại phu.
Lão đại phu sợ chết khiếp, run rẩy nói:
- Công… công tử đừng dọa tiểu nhân… tiểu nhân nhất định chữa cho vị cô nương này sớm nhất có thể. Nhưng vị cô nương đây thực sự là thể chất yếu, càng không thể chịu thêm chút kích thích nào.
Đường Huyền thu hồi đao, nói:
- Hừ, thế nói xem, bao lâu thì chưa khỏi?
Lão đại phu run rẩy nói:
- Ngày… ngày mai trời sáng tiểu nhân liền đi mua thuốc về sắc, chỉ trong bảy ngày là có thể giúp vị cô nương này khỏe lại.
Đường Huyền gật gù nói:
- Mua thuốc thì đúng là bây giờ đã hơi muộn… Nhưng cướp thuốc thì bây giờ vẫn còn sớm chán!
Giang Bắc Thiên hiểu ý, lập tức phân phó người đi thu mua thuốc, không bán thì đập cửa vào cướp.
Một lát sau mọi người lại giải tán. Thanh Liên nằm trên giường, thấy hắn vì bệnh tình của mình mà tiêu tiền như rác thì vô cùng cảm động, tuy rằng hành động có chút lỗ mãng thô bạo, nhưng tất cả cũng là vì mình, nàng sâu kín nói:
- Đường công tử, Thanh Liên lại nợ ngài…
Đường Huyền ngược lại không khuyên bảo nàng, mà trách cứ nói:
- Ai… Nàng nói tới nói lui cũng chỉ có câu này thôi sao? Nàng có thể nói mấy câu khác ta thích nghe hơn, ví dụ như: “Đường công tử, ôm ta một cái”, “Đường công tử, hôn ta một cái”… Ít nhất cũng phải như thế mới được!
Thanh Liên nghe vậy nhắm mắt nói:
- Thanh Liên đã là người của công tử, công tử muốn thế nào đều được, Thanh Liên sao có thể không đáp ứng…
Vừa nói nàng vừa đỏ mặt đưa tay cởi nút áo.
Đường Huyền nhìn nàng cởi đến cái nút áo thứ hai bèn đưa tay ngăn lại, nói:
- Thôi bỏ đi, nàng hiện tại đang dưỡng bệnh, không nên suy nghĩ lung tung!
“Cởi nút áo mà cũng chậm như vậy, rõ ràng là không có chút thành ý nào mà… Lão tử mặc dù thích nhất chính là lợi dụng lúc người khác khó khăn, thế nhưng mà… hắc hắc, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, lần này tạm tha cho nàng!”
Thanh Liên vâng một tiếng, đỏ mặt nhìn hắn nói:
- Công tử, người thật tốt.
Đường Huyền còn chưa có ý định ăn nàng ngay, nhưng ít nhất cũng phải chiếm chút tiện nghi. Hắn ôm hôn vài cái rồi đi ra ngoài cho nàng nghỉ ngơi.
Một lát sau thì đại phu sắc xong thuốc, đưa vào cho Thanh Liên uống, nàng uống xong rồi ngủ thiếp đi.
Đường Huyền rảnh rỗi bèn ra đại sảnh, gọi lão đại phu tới.
- Lão tiên sinh y thuật có vẻ cũng không tầm thường, xin hỏi quý tính đại danh?
Lão đại phu còn chưa hết sợ hãi, thận trọng trả lời:
- Tiểu nhân họ Hồ!
- Họ Hồ? Hồ trong “hồ nháo” có phải không?
- Nga? A vâng, đúng vậy!
Làm gì có cách giải nghĩa tên người ta như vậy, nhưng lão đại phu cũng không dám cãi hắn, mấy kẻ này động chút là vung đao vung kiếm, tốt nhất là chúng nói gì cũng vâng dạ mới an toàn.
Đường Huyền gật gù nói:
- Ừm, lão Hồ này, bổn công tử hỏi ngươi, y thuật của ngươi xếp thứ mấy trong thành này? Không cần khiêm tốn, mà cũng chớ có nói khoác!
Hồ đại phu nghe vậy liền nghiêm túc nói:
- Bẩm công tử, y thuật của tiểu nhân không nhắc tới trong thành này, ngay cả toàn thiên hạ cũng chỉ đứng dưới hai ba người.
Đường Huyền thấy lão có vẻ không giống nói khoác, hứng thú nói:
- Ồ, thì ra là một lão thần y, thất kính thất kính…
Hồ đại phu có chút đắc ý, chắp tay nói:
- Không dám, không dám…
- Có phải thần y hay không phải thử qua một chút mới biết được, nếu thực là thần y ta liền trọng thưởng, còn nếu không phải… Cho dù là thần y thực sự tới đây cũng không cứu được ngươi đâu!
Hồ đại phu còn chưa khiêm tốn xong thì đã bị Đường Huyền dội một gáo nước lạnh.
Nói xong Đường Huyền thầm suy nghĩ, mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại trên người Hồ đại phu, khiến lão sợ tới run cóng cả hai chân, mồ hôi toát ròng ròng.
Chợt vẻ mặt của Đường Huyền từ trầm ngâm, nghiền ngẫm dần dần chuyển qua âm hiểm, gian ác, khiến cho Hồ đại phu có cảm giác cánh cửa xuống địa phủ đang ở rất gần, thân hình già nua run lên cầm cập, mua hôi chảy như mưa rào mùa hạ, nếu biết trước thế này lão chẳng thà tự nhận là lang băm cho xong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...