Thời tiết hiện tại tuy vào đầu xuân nhưng lại vô cùng rét, trong đêm tối gió lạnh rít từng đợt, tuyết rơi mù trời. Đội nhân mã đội tuyết mà đi, tiến vào một tòa thành nhỏ. Người trong thành thấy đội nhân mã tên nào tên nấy cao to lực lương, tướng mạo lại hung hăng, liền tự giác tránh xa một chút. Các chủ khách điếm, quán ăn thấy họ cũng hoảng sợ, vội vàng đóng cửa quán.
Bộp bộp bộp!
- Mở cửa! Mở cửa ram au, bằng không các đại gia đây liền đốt cái khách điếm này!
Một người trong đội nhân mã tiến lên đập cửa ầm ầm.
Chưởng điếm cùng tiểu nhị nghe tiếng đập cửa mà run cầm cập, trong lòng thầm cầu khấn bồ tát mau đuổi lũ yêu quái này đi, nhưng vẫn phải lấy can đảm nói vọng ra:
- Các đại gia thông cảm, tiểu điếm hiện tại đã hết phòng trống, các ngài hay là thử tới nơi khác…
Đại hán ở bên ngoài lập tức quát:
- Con mẹ nó cái gì mà hết phòng trống, có mở cửa hay không, đừng để lão tử phải dùng vũ lực…
Người trong điếm sợ run, chủ điếm đang phân vân rốt cuộc có nên mở hay không thì một giọng ôn hòa vang lên:
- Thôi bỏ đi, người ta đã nói hết phòng thì thôi, chúng ta là người tri thức, sao có thể động tí là quát mắng đe dọa người khác như vậy?
Người này có vẻ như là địa vị cao nhất trong đám hán tử kia, tên đại hán vừa đập cửa nghe vậy liền kính cẩn đáp:
- Vâng thưa công tử!
Người trong điếm nghe vậy đều thầm thở phào, may mà vẫn còn vị công tử kia biết lễ nghĩa.
Vị công tử nọ ừ một tiếng, sau đó lại nói tiếp:
- Lần sau không cần phải đe dọa nhiều làm gì, cứ thẳng tay mà đốt luôn! Trời đang lạnh, chúng ta cần có chút lửa để sưởi ấm mới được!
- Vâng thưa công tử!
Người trong điếm vừa mới nhẹ nhõm được một chút, nghe vậy thì chết lặng! Chưởng quỹ hoảng sợ, run rẩy nói vọng ra:
- Các… các ngươi dám đốt nhà giữa ban ngày… chẳng lẽ không coi vương pháp ra gì sao?!
Vị công tử vẫn giữ giọng ôn hòa nói:
- Cái này ngươi không cần phải nhắc. Nếu quan quân tới chúng ta chỉ việc lên ngựa bỏ đi, bọn chúng đuổi không kịp đâu. Dọc đường tới đây ta cũng đốt gần chục cái khách điếm rồi, kinh nghiệm đã rất phong phú, tốt nhất là ngươi nên lo cho khách điếm của ngươi, liệu lúc quan quân tới có còn mảnh tro nào không?
Chưởng quỹ toát mồ hôi, cuối cùng suy đi nghĩ lại đành phải chấp nhận thỏa hiệp:
- Vậy… được rồi, các ngươi đừng đốt, ta mở cửa là được!
Vừa mở cửa thì một khuôn mặt vừa xấu vừa khó coi đập ngay vào mắt, khiến tiểu nhị suýt nữa té ngã ra sau, cũng may xung quanh nhiều người, bằng không hắn thực sự tưởng mình gặp quỷ.
Người này chính là Đường Huyền. Hắn đưa mắt nhìn vào trong, thấy ai nấy đều đang sợ hãi nhìn mình, bèn cười nói:
- Các vị không cần sợ hãi, chúng ta là người tri thức, biết lễ nghĩa, không ép buộc ai bao giờ, nếu thực sự khách điếm đã chật thì chúng ta cũng không miễn cưỡng… Chỉ xin ít lửa để sưởi ấm thôi!
Chưởng quỹ trong đầu thầm chửi rùa đồ tiểu nhân, đồ đạo đức giả, đồ… abcxyz… nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
- Thực ra vừa rồi tiểu nhị kiểm toán sai, khách điếm vẫn còn nhiều phòng trống, các vị hảo hán cứ việc vào trọ!
Đường Huyền nghe thế cũng không vào ngay, ngẩng mặt nhìn trời, ung dung hỏi:
- Nói như vậy chúng ta vào đây trọ vẫn là đôi bên thuận mua vừa bán có phải không? Các vị sẽ không nhân lúc chúng ta nghỉ ngơi mà báo quan chứ?
Chưởng quỹ đúng là đang suy nghĩ tới phương pháp này, nghe vậy liền lắc đầu quầy quậy nói:
- Làm gì có chuyện đó, chúng ta mở khách điếm tất nhiên là cho khách nhân vào trọ, đâu có chuyện báo quan gì ở đây!
Đường Huyền cười, rút ra một thỏi bạc đút vào tay chưởng quỹ:
- Thế thì tốt, chỗ này thưởng trước cho ngươi, phục vụ tốt sẽ có thêm.
- Tiểu nhân hiểu, nhất định sẽ làm các đại gia hài lòng.
Chưởng quỹ thấy tiền thì sáng bừng mắt, cái gì xấu xí, cái gì thổ phỉ, cứ đưa nhiều tiền thì đều là khách quý hết.
Ba mươi người tiến vào khác điếm, chỗ còn lại thì đi tới các khách điếm khác, dù sao đông người như vậy cũng không thể tập trung trong một khách điếm được.
Đám người Phi Hổ đội ở trong kinh thành tập luyện quá lâu, cho nên hiện tại được ra ngoài hít thở ai nấy đều rất hung phấn. Dọc đường đi ầm ĩ náo nhiệt vô cùng, ngay cả hiện tại đã vào khách điếm nghỉ ngơi họ vẫn rất ồn ào, khiến người trong thành đều hoảng sợ.
Đường Huyền thấy vậy bèn nói:
- Năm mươi người theo ta đi dạo xung quanh chơi một chút cho thư giãn, đám còn lại ở yên đây nghỉ ngơi, sau này sẽ tới lượt, cấm ồn ào gây sự, nghe chưa!
Đường Huyền dù đi đường cả ngày trời, nhưng hắn không thấy mệt, vì xe ngựa của hắn vừa to vừa rộng, trong đó có cả giường chiếu chăn nệm, người khác cưỡi ngựa vất vả nhưng riếng hắn thì chỉ việc cả ngày nằm ngủ. Chính vì ngủ ngày nhiều nên đêm đến ngứa ngáy khó chịu, phải ra ngoài vận động một chút.
Tòa thành này dù không lớn lắm, nhưng cũng khá náo nhiệt. Kỹ viện tửu lâu cũng không ít.
Đường Huyền tùy tiện thả đám người Phi Hổ đội từ đi các nơi, thích chơi gái hay đánh bạc đều được. Còn hắn và Giang Bắc Thiên bước lên lầu một kỹ viện gọi một bàn rượu.
Hai người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe tiếng gọi từ đâu vọng ra:
- Ai nha, mụ mụ, nàng… nàng hình như không được rồi!
Tú bà trừng cô nương vừa lên tiếng nọ một cái, sau đó vội cười bồi với khách nhân xung quanh:
- Không có việc gì đâu, các đại gia cứ từ từ uống rượu!
Dứt lời vội vàng rời đi.
Đường Huyền chính là đang rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn suy nghĩ: “Nghe giọng nói có vẻ gấp gáp, ở kỹ viện này thì có chuyện gì được nhỉ? Chắc không phải là hành vi cưỡng ép con gái nhà lành chứ? Nghe nói thời xưa cũng rất nhiều kỹ viện bắt cóc con gái nhà lành rồi ép làm kỹ nữ… Hừ, có nên anh hùng cứu mỹ nhân hay không nhỉ?”
Hắn bèn nháy mắt cho Giang Bắc Thiên. Giang Bắc Thiên hiểu ý, lập tức rời đi, một lát thì quay lại nói:
- Hoàng Thượng, trong phòng đó có một nữ tử đang nằm bất động, có vẻ như sắp chết rồi!
Đường Huyền nhàn nhạt hỏi:
- Nàng đó dung mạo thế nào?
Giang Bắc Thiên thầm suy nghĩ, trả lời:
- Nếu so với tỷ muội họ Tần thì cũng không kém!
Đường Huyền đang uể oải uống trà, nghe vậy đặt chén bộp một cái xuống bàn, sáng bừng mắt nói:
- Có thật không?! Bổn công tử xưa nay luôn hành hiệp trượng nghĩa, thấy chết luôn cứu, đi, chúng ta qua đó xem một chút!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...