Thanh Liên hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần công tử không tạo phản nữa, Thanh Liên nguyện ý sau này theo ngài tới hết đời, cho dù phải sống nghèo hèn khổ sở Thanh Liên cũng chịu được!
Đường Huyền nghe vậy cảm thấy rất có ý tứ, cười nói:
- Nàng nói là theo ta cả đời? Vậy cho ta thân thiết một chút cũng được phải không?
Thanh Liên ngượng ngùng gật gật đầu. Đường Huyền lại hỏi:
- Ta ôm nàng đi ngủ cũng được đi?
Thanh Liên càng đỏ mặt hơn, lí nhí nói:
- Thanh Liên lúc đó đã là người của công tử, những chuyện đó… chuyện đó là tự nhiên, chỉ mong công tử có thể theo ý nguyện của Thanh Liên, cả đời đừng tính chuyện phản nghịch đó nữa…
Đường Huyền liền cười ha hả nói như đinh đóng cột:
- Được! Vậy ta liền thề từ nay về sau không nghĩ tới việc tạo phản nữa. Nào, lại đây đàn thêm một khúc cho bổn công tử nghe!
Thanh Liên lại ôm đàn đánh thêm một khúc. Tiếng đàn đã trầm lặng hơn, không còn quá bi thương như lúc trước. Nàng coi như đã chấp nhận số phận, họ Đường này nếu không tạo phản, chỉ dựa vào thế lực hiện tại của hắn thì sau này sẽ không khó để cho nàng một cuộc sống giàu sang sung túc. Lại nói tiếp, hắn họ Đường, là họ hoàng thất, lại có âm mưu tại phản, tuổi còn trẻ, như vậy hẳn thân phận là một trong các vương gia đi? Như vậy sau này hắn không tạo phản nữa thì hắn vẫn là vương gia, khi đó nàng sẽ là vương phi, thân phận cao quý không cần phải nói, tính ra so với làm vợ lẽ cho Tư Mã công tử còn cao quý hơn nhiều.
Đường Huyền thì đang nghĩ, cuối cùng cũng coi như chiếm được một nửa tâm can tiểu nương bi này, nửa còn lại thì cứ từ từ cũng được, dù sao tiểu đệ đệ hiện tại vẫn còn chưa lớn.
- Hiện tại cũng muộn rồi, gió lớn lắm, nàng hay là về nghỉ đi, trẫm còn phải đợi ở đây chút nữa.
Thanh Liên vâng một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên. Sau đó lại ôn nhu nói:
- Đường công tử, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, không nên thức khuya có hại cho sức khỏe!
Hai người lời trao tâm lại, nhu tình mật ý ngọt ngào không để đâu cho hết, còn suy nghĩ trong đầu mỗi người thì giống như hai đường thẳng song song, gần nhau mà không có giao điểm…
Đường Huyền chờ nàng đi khỏi lại cấm kính viễn vọng lên xem phim đánh trận cổ trang.
Tư Mã gia cùng người Thái phủ đã đánh nhau tới mức không chết không ngừng. Cảm thấy bầu không khí chưa đủ hoành tráng, Đường Huyền bèn sai người trà trộn vào phóng hỏa căn biệt viện. Lửa cháy lên ngút trời, lúc này nhìn mới thấy có chút hào nhoáng.
Đánh thêm một lúc nữa, quân của Tư Mã công tử yếu thế hơn rõ rệt, càng lúc càng co cụm lại. Tư Mã công tử nóng ruột mắng:
- Mẹ nó viện quân sao giờ này còn chưa tới, chẳng lẽ chờ tới nhặt xác lão tử sao!
Thủ hạ của hắn lúc này cũng lòng nóng như lửa, theo tình hình thế này thì cầm cự được nửa canh giờ nữa là hết sức.
Đúng lúc này một đám nhân mã gươm giáp sáng ngời từ đâu xuất hiện tung hoàng bốn phương giải cứu cho đám người Tư Mã gia. Thoạt nhìn có vẻ là quân đội chính quy.
- Mạt tướng tới chậm, khiến công tử vất vả rồi!
Một kỵ sĩ tiến lên cung kính nói với Tư Mã công tử. Tư Mã công tử trong bóng tối không nhìn rõ người nọ là ai, còn đang định hỏi thì chợt người nọ vươn tay tới kéo hắn xuống khỏi ngựa.
Vút!!!
Một mũi tên bay vụt qua ngay sau khi Tư Mã công tử bị kéo xuống.
- Công tử, Tam vương gia muốn làm phản, tình hình nguy cấp, công tử hiện tại đi theo mạt tướng hợp quân với tể tướng, các chuyện khác để sau nói!
Tư Mã công tử vừa được cứu chết trong gang tấc, còn đang hoảng loạn, nghe vậy liền gật mạnh đầu, lên ngựa đi theo đám kỵ binh nọ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...